Bà Xã Đại Nhân: Vì Em Mà Sống

Chương 3: Tôi muốn tham gia tập huấn



Sau khi đóng lại phân cảnh của Tuyết Ly, mọi người ở đây ai cũng tiếc nuối bởi ban đầu họ tính toán cô sẽ ở lại đây chắc cũng phải tầm hai ngày. Nhưng bọn họ tính sai rồi, cô là ai chứ, kinh nghiệm phong phú biết nhường nào.

Giờ mới có bao tiếng cô đã hoàn thành khiến tâm họ thật buồn nha. Bởi trong cả đoàn phim thì đã có đến mấy chục người là fan của cô.

Hôm nay cô không về chung cư của mình nữa mà chạy thẳng đến căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô với con trai bảo bối.

Vừa về đến cổng

Cục bông của cô lăn tăn chạy từ biệt thự ra nhào vào lòng cô. Ui! Con ai mà đáng yêu dữ vậy nè.

Ngước cặp mắt to tròn:

- Hôm nay mama có ở đây với Tiểu Bảo ạ?

- Ừm.

Cậu bé vui vẻ ra mặt, giơ bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô kéo vào nhà:

- Ngoài trời rất lạnh mama mau vào nhà thôi.

Ôi, lại còn chu đáo như vậy nữa, như có cọng lông tơ chạm vào tim thật ấm áp, mềm mại nha.

Hôm nay cô đích thân xuống bếp nấu cơm, nên Tiểu Bảo rất vui, cậu bé cứ quanh qua quẩn lại dưới bếp với mẹ.

- Mama con rửa rau giúp mẹ nha… Mama con sắp chén đũa nhé… Mama có mệt không?...

Bé con cứ như cái đuôi nhỏ chạy bên này chạy bên kia hỏi han mẹ.

Sau khi làm xong, hai mẹ con cùng ngồi vào bàn. Thằng bé rất thích đồ ăn cô nấu vì nó... ừm, rất ngon nha.

Vì ba mẹ cô mất sớm nên từ nhỏ cô đã có thể tự lo cho bản thân còn về sau này có thêm Tiểu Bảo nên cô càng thích việc nấu ăn này hơn nữa.

Cô gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén con trai.

- Có ngon không?

- Mama làm gì cũng ngon hết. – Cái miệng ngọt ngào vậy ai mà không thích chứ.

- Ừ… À, ngày mai mama dẫn con đi chơi nữa nhé.

- Hử… Thôi mai con bận lắm.

- Con thì có việc gì bận chứ. – Cô nghệt mặt ra, mọi lần nhóc con này đều nhảy cẩn lên, hận không thể dính luôn trên người cô mà sao hôm nay lại từ chối, rất đáng nghi.

- Con có tuổi rồi, cũng nên có không gian riêng. - Miệng thì nói vậy như ông cụ non nhưng trong thì đang rỉ máu, cậu bé biết mỗi lần ra ngoài mẹ đều lo lắng sẽ có người nhận ra mẹ là người nổi tiếng, một phần nữa là cậu ngày mai có chuyện quan trọng phải làm là thật.

- Con bỏ rơi mẹ sao?

- Nam tử hán ai lại bu bám mẹ như đám nít ranh ngoài kia chứ… hừ. - Nhóc con khị khịt cái mũi nhỏ.

- Được rồi, ăn đi. – Cô phì cười.

Sáng sớm hôm sau nhóc con đã đuổi cô đi làm rồi, thật là làm cô đau lòng mà.

Sau khi chắc chắn rằng cô đã đi, khuôn mặt ngoan ngoãn, cừu non lúc nãy thoắt một cái liền trở nên lạnh lùng.

- Alo, đưa trực thăng đến đón tôi. Mau lên, cho anh 5 phút.

- Đại thiếu gia của tôi ơi, đừng đùa nữa tôi đang ở sân tập luyện xa như vậy làm sao đến được.

- Tôi không nói nhiều đến trễ tự biết hậu quả.

Nói rồi cúp ngang không đợi đầu bên kia lên tiếng phản kháng.

5 phút sau

- Tiểu tổ tông, lại làm sao?

- Đưa tôi đến sân tập huấn.

- Hả? - Người đàn ông tưởng mình nghe lầm.

- Tôi muốn tham gia tập huấn. – Nhóc con trước mặt Tuyết Ly ngoan ngoãn, moe lúc nãy giờ lại thay thế bằng khuôn mặt lạnh lùng uy hiếp gã đàn ông đối diện.

- Không được, Ly gia sẽ giết tôi mất. – Hắn hai chân run cầm cập.

Quét đôi mắt đáng sợ làm cho người đàn ông muốn đột quỵ luôn tại chỗ, chỉ biết ngậm miệng lại làm theo lời tiểu tử này.

Hắn thì thầm - Ông đây dầu gì cũng trãi qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn rồi vậy mà lại sợ ảnh mắt của tiểu tổ tông này. Đúng là mẹ nào con nấy.

Chuẩn bị tất cả xong xuôi, chiếc trực thăng lại bay lên hòa mình cùng với làn mây.

Ôi, thật là, không biết có nên báo lại với chủ tử không nữa, lỡ như tiểu tổ tông này có mệnh hệ gì thì mình cũng chết chắc.

- Tôi biết anh đang nghĩ gì đấy? Đừng có mà lén lút mách lẻo với mẹ tôi, tôi không chắc rằng anh sẽ gặp phải chuyện gì đâu. - Giọng nói trẻ con trong trẻo, nhưng lại khiến cho người đàn ông giật nảy mình.

- Biết rồi. - Vẫn muốn giữ sĩ diện, không méc thì không méc.