Bà Xã Đại Nhân: Vì Em Mà Sống

Chương 30: Thân phận thật của Rose



Sáng sớm hôm sau, Tuyết Bạch phải đi với Lion sang về nơi tập huấn của Tuyết gia.

Tuyết Bạch với Bính Sơn hôm qua dường như đã xảy ra chuyện gì mà hôm nay lúc tiễn ra sân bay Tuyết Hồ Ly lại thấy họ hơi khác lạ.

Tuyết Bạch dường như không muốn nhìn mặt Bính Sơn, mà Bính Sơn lại cứ như muốn nói rồi lại thôi.

Aizzz, Bính Sơn nhà cô cứ như con gái thế kia thì làm sao mà rước được vợ đây.

Cô có thể nhìn ra được Tuyết Bạch thích Alex, cô giấu rất kĩ, chắc cũng chỉ có cô với Alex là nhìn ra nhưng anh không nói.

Nhưng chắc cô cũng đã từ bỏ rồi. Cái hôm cô nghe nói cô ấy tức giận bỏ đi thế kia là biết cô ấy... đã buông tay.

Cô đá đểu nháy mắt với Bính Sơn làm cậu ta chả hiểu gì cả.

Bình Sơn thầm nghĩ, Ly gia lâu rồi không gặp lại bị bệnh về mắt thế kia à?

Aizzz, đúng là... cứ nhìn Bạch nhà anh đi mắt vẫn còn tốt biết mấy.

Tuyết Hồ Ly nếu như biết cậu ta đang nghĩ gì thì nhất định sẽ phát vào đầu cậu mà chửi ngu ngốc, quá ngu ngốc.

Vì là có một vài chuyện rắc rối nên hai người đó phải đi máy bay tư nhân đến Columbia rồi mới đổi trực thăng trở về căn cứ.

Cô quay về nhà. Định rằng 2 ngày sau sẽ đuổi cái con bé kia qua bên Tiểu Bảo luôn cho an toàn rồi mới đi.

Có lẽ, anh ta... sẽ không đụng vào bọn chúng đâu... nhỉ?

Đầu thì nghĩ thế nhưng trong lòng lại bất an.

Bên Hàn Mặc Ngôn.

Anh 2 ngày nay đùa giỡn với lão cha nhà anh thật mệt.

Anh dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Ngọc Quân đã trở về, anh biết trận lần này có thể sẽ không nhỏ.

Anh còn mơ hồ cảm nhận được cả 2 vị lão đại này đều biết kẻ đứng sau kia là ai nhưng lại không dám ra tay, hay là không nỡ?

Đối với Hàn Mặc Ngôn thì anh tin chắc là anh sẽ không ở trong trường hợp không nở rồi. Vậy thì chỉ còn "vợ Boss" thôi.

Aizzzz, đúng là thê nô mà. Anh cảm thấy tương lai mình nên chạy sang bám đùi Ly gia thì hơn.

Cảm nhận được trợ lí đứng bên cạnh cứ thở ngắn thở dài, Hàn Mặc Ngôn lên tiếng nhưng vẫn nhắm mắt.

- Có chuyện gì thắc mắc sao?

- Anh... thì là, Boss tại sao anh không bàn bạc gì với Ly gia hết thế.

- Chưa được đợi cô ấy về lại bên Tư gia an toàn hơn.

- Tại sao ạ? Bên cô ấy chẳng lẽ... - Cậu bỗng nghĩ ra cái gì đó, nhưng sau đó liền đạp phắt nó đi.

Đùa sao? Từ trước đến nay bà chủ tương lai hình như chưa bao giờ dung chứa những kẻ phản bội.

Chẳng lẽ cảm giác của mình lầm rồi sao?

- Cậu không cần phải nghĩ nhiều đâu. Cô ấy biết cô ấy đang làm gì.

- Vâng.

- À, phái Lăng Trị sang bảo vệ Tiểu Bảo đi. - Lăng Trị là một trong tứ đại la sát do chính tay Hàn Mặc Ngôn đào tạo.

Tứ đại la sát gồm Ngọc Quân, Ngọc Lâm, Lăng Trị, còn một người nữa chính là Elena. Là Rose hiện tại của Tuyết gia.

6 năm trước trong một lần thi hành nhiệm vụ mà Elena gặp phải mai phục bị bắn, rơi xuống vực thẳm. Lần đó may nhờ có Tuyết Hồ Ly đang tự huấn luyện dã ngoại cứu giúp.

Vì rơi từ trên cao cộng thêm một ngày ở ngoài trời nên Elena bị mất trí nhớ và đi theo phu nhân đến nay.

Tuy là phụ nữ nhưng cô ấy rất mạnh mẽ, thời gian đó cả 3 người cùng huấn luyện với cô ấy trong đó có anh đứng ngồi không yên. Aizzzz... cũng may...

- Đang nhớ Rose đấy à? - Hàn Mặc Ngôn rất hiếm khi trên chọc, nhưng mỗi làn trêu chọc lại đúng chỗ đau của bọn họ.

- Ai... ai... nhớ cô ấy chứ. - Khuôn mặt Ngọc Quân đỏ bừng.

- Mau lên đi. Không thì sẽ để muộn mất đấy. Cô ta đang ở Italy đợi lệnh của tôi rồi.

- Không... không phải chứ anh và cô ấy...

- Mới hôm kia thôi.

- Nhưng... nhưng phu nhân sẽ tức giận đấy. - Miệng thì nói phu nhân tức giận nhưng tâm thì đã chửi ầm lên "Mẹ kiếp, người phụ nữ của ông đây mà có mệnh hệ gì là sẽ không xong đâu".

- Xoắn làm gì chứ. Cô ta mạnh hơn cậu nên nhớ điều này. - Anh nhướng mày.

- Nhưng... cũng chỉ là phụ nữ msf thôi. - Ngọc Quân như quả bóng xì hơi.

- Được rồi. Hôm nay cậu sang bên ấy với cô ta cùng đợi lệnh tôi.

- Vâng... h..ả... - Cậu nghệch mặt ra.

- Không muốn đi. - Anh quét ánh mắt cảnh cáo cái thằng phiền phức này.

- Anh... tôi đi ngay...

Sau khi Ngọc Quân đã đi, anh vẫn ngồi đấy nhìn ra ngoài ngắm hoàng hôn.

Thuần Thuần, đến bao giờ thì em mới chịu... mở lòng đây.

(Éc, tui có nên viết mỗi cặp một bộ không ta?)