Bà Xã Đại Nhân: Vì Em Mà Sống

Chương 43: Đảo vô chủ (1)



Tư Thuần cảm nhận được chiếc du thuyền này sẽ không trụ được lâu nữa mà lật. Cô đứng lên lấy vài thứ bông băng còn xót lại trong hộc đựng đồ xử lí sơ qua cho anh.

Rồi dứt khoát kéo anh lên lưng mình. Dường như Hàn Mặc Ngôn biết cô định làm gì liền lấy chút sức nhỏ còn dư lại giãy nhẹ ra.

- Anh có thể...

- Không thể. - Dứt khoát chặn họng anh lại kéo anh lên vai một lần nữa rồi buộc ngang hông anh cùng mình một sợi dây.

- Nếu mệt em có thể đổi vị trí với anh. - Anh thỏa hiệp với cô.

- Em vẫn không yếu đến mức đó. - Nói rồi cô quay sang nhìn 3 người còn lại. - Nhìn chung chắc hòn đảo đấy chỉ cách chúng ta 5 hải lý thôi, mọi người chuẩn bị đi. Chúng ta cùng bơi đến đó, nhớ... phải theo sát tôi.

Giọng cô rất nghiêm nghị. Mặc dù đã thoát khỏi tâm bão nhưng ai biết được tiếp theo sẽ có những gì nữa.

Mọi người cùng đồng loạt gật đầu. Sau đó cảm nhận được thuyền đã bắt đầu nghiêng xuống. Tư Thuần liền nói lớn.

- Đi.

Tất cả đều nhảy xuống biển, cô bơi dẫn đầu tiến thẳng đến hòn đảo trước mắt.

Mà khi họ vừa nhảy xuống thì cũng là lúc con thuyền chìm hẵng xuống đáy biển.

Bọn họ cứ bơi không ngần nghỉ. Họ là những người đã qua đào tạo nên chuyện bơi gần 10km như thế này là chuyện bình thường.

Nhưng bọn họ đều chỉ một mình, còn Tư Thuần phải cõng thêm một người đàn ông cao lớn nữa, mặc dù nước cũng sẽ làm giảm trọng lượng nhưng nó cũng vẫn sẽ làm giảm tốc độ của cô.

Bơi được 5km cũng đã qua 1 tiếng đồng hòi, Hàn Mặc Ngôn có thể cảm nhận được Tư Thuần đã bắt đầu chậm lại. Đến lúc này, cô dừng lại để lấy sức bơi tiếp.

- Để anh đi. - Anh ngoi đầu lên khỏi mặt nước.

- Không cần. - Cô lạnh giọng.

- Nhưng em chứng đau nửa đầu của em lại tái phát rồi sẽ không an toàn. - Anh lưng bị nước thấm vào dù rất đau nhưng anh vẫn thều thào.

- Không sao. Em không yếu đuối đến việc bơi 10 cây số cũng không được. Đừng giãy nữa làm như vậy em cũng sẽ không trụ được mất. - Cô mỉm cười trấn an.

Nói rồi cô lại tiếp tục bơi tiếp. Lòng anh lại càng sót hơn nữa.

Cứ như vậy thời gian lại bị cô kéo dài phải mất hai tiếng sau đó nữa mới bơi đến bờ.

Đến nơi, cô kéo thân thể Hàn Mặc Ngôn lên để anh nằm trên mõm đá rồi quay lại tìm những người còn lại.

Ngọc Quân và Rose đều đã có mặt, nhưng Tuyết Bạch lại không thấy đâu. Cô liền nhớ đến một chuyện, chết tiệt, Bạch rất dễ bị chuột rút trong nước.

- Tại sao các người lại không đợi chị ấy. - Cô nhíu mày chất vấn.

- Chị Bạch bơi đằng trước chúng tôi cơ mà. - Rose khó hiểu.

Cô im lặng không nói gì tự bản thân lao xuống biển một lần nữa. Trước khi đi cô liền dặn dò 2 người đó "Rose, chị đi vào rừng hái một ít lá cỏ mực hoặc ít lá ngải cứu về giã ra rồi đắp lên cho anh ấy, trong túi áo của anh ấy, lúc nãy em có bỏ vào đấy một ống tiêm chống viêm, chị giúp em tiêm cho anh ấy đi. Bây giờ em sẽ đi tìm chị Bạch".

Tư Thuần lại một lần nữa tìm kiếm Tuyết Bạch rất lâu dưới nước nhưng vẫn không tìm thấy. Lúc này, cô mệt mỏi quay lại bước lên bờ, nhưng vì đã bơi rất xa ra giữa biển nên cô bơi về lại ở một chỗ hẵng là ở xa với chỗ của bọn người Hàn Mặc Ngôn.

Cô ngồi bệch xuống đấy, quan sát địa hình xung quang.

Hiện giờ cô mới để ý, hòn đảo này dường như không có trên bản đồ. Cô suy nghĩ miên man, hòn đảo này chưa được tìm thấy hay là "cấm địa". Nhưng nếu là cấm địa thì gây go rồi.

Đang suy nghĩ miên man thì tầm mắt cô lướt qua khe đá ở đấy không xa. Nhìn qua một lần thì.

Không đúng, đó chẳng phải là Tuyết Bạch sao? Cô liền nhảy xuống biển bơi lại kéo Tuyết Bạch lên bờ. Cô thử xem mạch máu có còn đập không. Thật may, chị ấy vẫn còn cứu được.

Tư Thuần thực hiện hàng loạt các động tác sơ cứu chi người đuối nước một cách điêu luyện.

Sau một hồi, cuối cùng hàng mi của Tuyết Bạch cũng khẽ run run, rồi mở mắt ra.

- Cảm ơn. - Cô cất tiếng khi nhìn thấy Tư Thuần rồi nhìn địa hình xung quanh.

Trong đôi mắt là sự khó hiểu cũng lo lắng. Tư Thuần như nhìn thâu được Tuyết Bạch liền lên tiếng.

- Hòn đảo này không nằm trên bản đồ là đảo vô chủ. Nhưng cũng không phải là cấm địa đâu đừng lo. Ở đây hình như có con người sinh sống. Nhưng em lại không thể nào biết được là họ hiếu khách hay ghét xâm phạm lãnh thổ của mình.

Cô nhìn lên những dấu chân trên đất gần đó cùng với những dấu dao găm trên cây thở dài, lòng nặng trĩu.