Bà Xã Đại Nhân

Chương 34



Lệ Viễn Cảnh thoáng nhìn đồng hồ trên tay, anh sắp có cuộc hẹn với một khách hàng lớn, hiện tại nếu không đi ngay nhất định sẽ trễ giờ, người này rất khó tính, một chút sơ sót cũng không được làm sai, anh vỗ vỗ mặt mình, mở cửa xe chui tọt vào trong.

Ngoài trời rất nóng, lên xe liền cảm thấy mát được một chút.

Điện thoại vang lên mấy tiếng, anh nhanh chóng bắt máy.

"Lệ Viễn Cảnh, bên phía Đường Diệc Thành làm sao rồi" một giọng trầm ổn vang lên.

"Chủ tịch, mọi thứ đều ổn, bảng kế hoạch anh ta lập ra rất chi tiết, nhất định bên công ty sẽ được hưởng lợi, tôi đã xem rất kĩ càng rồi, ngài đừng lo lắng" Lệ Viễn Cảnh đạp ga, xe bắt đầu lăng bánh rời khỏi khu đổ xe.

"Tôi không lo lắng chuyện đó, con người anh ta tôi rất hiểu, cái chính là muốn cậu học hỏi từ anh ta" ông châm một điếu xì gà đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu rồi phả ra từng mảng khói lớn.

"Tôi hoàn toàn hiểu ý ngài" Lệ Viễn Cảnh gật gù, anh là người mới vào nghề 2 năm, kinh nghiệm lẫn bản lĩnh không bằng của Đường Diệc Thành, đây cũng có thể nói chủ tịch tạo cơ hội cho anh học tập thêm "Nhưng ngài không thấy về mặt đời sống anh ta hơi...." Lệ Viễn Cảnh làm động tác tay khó hiểu.

"Ý của cậu là gì?"

"Lăng nhăng chăng? Tôi cũng không rõ "

"Tôi nghe nói cậu ta đã có vợ "

"Vợ sao?" Anh thầm nghĩ đến Vu Tình, kiểu người đó dù sao cũng không hợp với tác phong của Đường Diệc Thành, vẻ mặt của anh ta lúc đó còn có chút chán ghét. Lệ Viễn Cảnh lắc đầu, xe lái ngang qua quán nước, anh đưa mắt nhìn ra ngoài, lúc nãy đã không thấy Đường Diệc Thành và Vu Tình đâu. Anh mãi tập trung về quán nước mà không để ý đường đi, cũng chẳng nghe được ông chủ đang nói gì, cảm thấy lòng hơi hỗn loạn.

"Lệ Viễn Cảnh"

"Chủ tịch?"

"Cậu có nghe tôi nói gì không?"

"....Có" Lệ Viễn Cảnh cười trừ, từ từ ngước mặt lên, phía trước anh là một cô gái, cô ấy lại đứng giữa đường, trong lúc hốt hoảng, anh chỉ còn biết thắng gấp, xe vang lên tiếng két két thật nhức lỗ tai, cô gái liền ngã xuống, có trời mới biết lúc đó anh sợ như thế nào.

"Có chuyện gì vậy, bên cậu ồn quá "

"Chủ tịch, thật xin lỗi, có chuyện gấp, tôi sẽ gọi lại sau" Không đợi người đàn ông trả lời, anh đã tắt máy, nhanh chóng ra khỏi xe xem xét cô gái. Lệ Viễn Cảnh nhìn Trình Tranh, cô ngất xỉu trước xe anh, hộp cơm cô mang theo đổ tung tóe bên cạnh, đó là lần đầu anh gặp một người xinh đẹp như thế, ý nghĩ đầu tiên của anh là như vậy, sau đó tức tốc đưa cô vào bệnh viện.

"Cô Trình, cô thật sự không cần tôi đưa cô về sao?" Lệ Viễn Cảnh đứng trước cổng bệnh viện nhìn Trình Tranh, cô mặc lại đồ lúc chiều, lúc này đã không còn mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình nữa, trông cô dễ nhìn hơn nhiều.

"Không cần đâu, cảm ơn anh, hôm nay đã phiền anh nhiều rồi, tôi bắt taxi là được " Trình Tranh cười dịu dàng, Lệ Viễn Cảnh cũng không tiện nói tiếp, thay cô bắt một chiếc taxi, đợi đến khi cô ngồi an ổn trên xe, đến khi chiếc xe rời đi mất hút, anh vẫn chưa thu lại tầm nhìn của mình.

"Lệ Viễn Cảnh, điên rồi sao?" Anh cười trong vô thức, tay nhéo má mình một cái mới chắc mình đang tỉnh táo, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát lẫn vui vẻ, nói chung rất khó nói.

Trời đã tối, các tòa nhà trong thành phố đều đã lên đèn, Trình Tranh ngồi yên vị trong xe, bác tài là một người đàn ông trung niên, ông bật một bài nhạc xưa trên radio nghe, giọng hát cao chót vót lại rất ồn ào, radio rè rè nghe không rõ lắm, ngoài đường lớn cũng nhộn nhịp nhưng cô lại thấy mình yên tĩnh đến lạ. Tình cảm bảy năm của cô đối với Đường Diệc Thành như vừa bị dập tắt. Cô từng thấy xung quanh anh có nhiều người phụ nữ, nhưng anh luôn bày ra bộ mặt lạnh nhạt khiến cô rất yên tâm, hôm nay Vu Tình xuất hiện bên cạnh anh, rất gần gũi rất thân thiết, khiến cô sinh ra một loại thất vọng, cô hình như đã bị kích động mạnh rồi.

Tòa nhà nằm trong một con đường lớn, Trình Tranh trả tiền cho tài xế, rồi đứng chôn chân ở cửa lớn, cô không muốn vào, có thể anh có nhà hoặc không, dù sao cô cũng không có can đảm quay về.

Nếu như Đường Diệc Thành đón tiếp cô bằng một gương mặt lạnh nhạt thì sao, cô sẽ cho rằng cô mới là người nên giận, nếu như anh lại dùng gương mặt bình thường nhất thì cô lại cho rằng đó là giả tạo nhất.

Trình Tranh thở dài, đẩy cánh cổng lớn, chiếc xe của anh nằm yên lặng trên khoảng sân lớn, cô hơi tối mắt, tuy đã dành cả ngày để ngủ nhưng hiện tại cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Kẹt.

Cửa hôm nay hình như hơi nặng thì phải, kéo thật rất mệt.

Trong nhà có mùi thơm của đồ ăn, Trình Tranh mặt vô cảm nhìn vào bếp, Đường Diệc Thành nghe tiếng cửa liền đi ra, trông thấy cô anh rất vui, còn cô lại là một cỗ ảm đạm. Hai người như vừa đảo ngược cho nhau, hôm qua là anh giận dỗi, hôm nay lại là cô.

"Em về rồi, làm sao lại về trễ như vậy, còn không nghe điện thoại của anh" Anh bước nhanh đến trước mặt cô, điệu bộ rất quan tâm, cả người anh đều là mùi thịt bò, còn có mùi bơ, cô có thể hình dung anh đang làm món gì, nếu là bình thường cô có thể rất vui, nhưng là bây giờ lại thấy rất tuyệt vọng.

Không thấy cô trả lời nhưng anh vẫn nói tiếp.

"Em đi tắm đi, anh làm bữa tối, tắm xong liền có thể ăn " Anh lấy chiếc túi xách trong tay cô, nhưng cô lại nắm chặt vô cùng, cô không có tâm trạng, lại nhớ đến lúc cô vì anh bận rộn một buổi sáng như vậy, nhưng chỉ nhận lại một nổi đau xót.

Trình Tranh vùng tay khỏi tay anh, bỏ đi thẳng lên lầu, cũng không ban cho anh một ánh mắt nào khác, anh đứng bất động, không nghĩ có một ngày cô từ chối anh, trong lòng anh dâng lên cảm giác hụt hẫng, trống rỗng không nói nên lời.

Trời mùa hè nóng bức, cả ngày nằm trong máy lạnh nên không thấy nóng, vừa ra khỏi bệnh viện liền cảm thấy mồ hôi tuôn ào ào như mưa. Trình Tranh vứt túi xách vào một xó nào đó, đem thân thể bổ nhào lên chiếc nệm lớn, nệm còn vương vấn mùi hương của Đường Diệc Thành, cô chợt thấy vô cùng đau lòng, không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên rối ren như vậy? Hiện tại, muốn đem mình chôn sâu vào giấc ngủ.

Qua cỡ nửa tiếng, Đường Diệc Thành cầm theo một ly sữa đến trước phòng, Trình Tranh luôn là một người ngủ đúng giờ, anh cũng cảm thấy giờ là lúc thích hợp để nói chuyện với cô nhất, dùng tâm thế bình thường nhất để đối diện với cô. Đường Diệc Thành hít một hơi sâu, tim anh đập nhanh, cứ như đây là lần đầu anh hồi hộp, giơ tay lên gõ cửa, sau đó cũng mở cửa bước vào. Trình Tranh mở cửa phòng tắm bước ra, trên người chỉ mặc áo tắm màu trắng, tóc ướt xõa trên vai bộ dạng nhìn rất mệt mỏi nên không phát hiện có anh trong phòng.

"Uống một ly sữa trước khi ngủ sẽ tốt hơn " Anh lên tiếng trước làm cô giật mình, động tác xoa cổ chợt dừng lại, giương đôi mắt đầy phòng bị nhìn anh, anh cảm thấy như mình là con mồi bị giáo nhọn chỉa quanh.

"Anh ngủ ở đây, tôi ra phòng khách " Cô để chiếc khăn tắm vắt ở cổ xuống giường, giọng nói cùng gương mặt lạnh tanh khiến anh không quen.

"Trình Tranh" Anh giữ tay cô lại

"Chuyện gì?" một chút kiên nhẫn cũng không có.

"Chúng ta nói chuyện đi " giọng anh trầm trầm.

Đôi mắt cô sáng rực lên, dùng lực mạnh nhất có thể vùng ra khỏi tay anh, Đường Diệc Thành giật mình, theo quán tính liền buông ra, anh không nghĩ cô lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, nhất thời không biết làm gì.

"Trình Tranh, em làm sao vậy "

"Anh muốn nói chuyện gì?"

"Anh..." anh còn chưa nói hết, Trình Tranh đã nhảy vào, cả người xù lên như một con nhím, rất kích động.

"Đường Diệc Thành! Tôi sẽ không ly hôn!" cô đột nhiên hét lên làm anh giật mình.

"Em đang nói gì vậy!?" anh cũng trở nên kích động.

"Đừng tỏ vẻ không hiểu!" Cô chỉ vào mặt anh, đầu đau như búa bổ "Đường Diệc Thành, tôi sẽ không thành toàn cho anh cùng cô ta! Anh mãi mãi cũng đừng mong chúng ta là người dưng " đôi mắt cô tóe lửa, lời nói cay độc biết bao, đâm vào tim anh cũng làm tim anh đau nhói. Anh bất động nhìn cô, ly sữa trên tay bị anh bóp chặt, anh không có lời nào để nói với cô, một lời giải thích cũng không có.

Tình cảm dành cho anh bảy năm, không thể nói một cái là vứt bỏ được, cô muốn níu kéo những thứ tốt đẹp nhất mà cô đã bỏ ra. Cô dùng tuổi thanh xuân của mình để yêu anh, đem hôn nhân của mình ra đánh cược, đem những năm tháng hạnh phúc sau hôn nhân của mình ra để chứng minh, cô không thể mất tất cả. Cho dù tâm đã đau đến như vậy vẫn không thể ngừng yêu.