Hân Nghiên cười nói, huống chi nàng cũng không có chút tình cảm nào với Thẩm Hạo, chỉ là lúc mất trí nhớ cảm thấy người đàn ông này cũng không tệ lắm.
Dịu dàng khiêm tốn nên mới thử làm quen, lại không ngờ Hân Nghiên nàng lại thất bại hai lần, nghĩ lại thật đúng là buồn cười.
Nhìn dáng vẻ Hân Nghiên đúng là không có việc gì, Liêu Thanh Thư không khỏi yên tâm.
"Không sao là tốt rồi, cậu nhớ kỹ, đàn ông như vậy không đáng, lần sau nếu còn dám quấn lấy cậu, cậu nói cho tớ biết, bà đây thay cậu hung hăng đánh hắn một trận, hừ, hắn lại dám khi dễ cậu, tên đàn ông đê tiện không biết xấu hổ!"
Ba ngày sau, là lễ đính hôn giữa con gái nhỏ nhà họ Tưởng, Tưởng Mịch và cậu cả nhà họ Thẩm, Thẩm Hạo.
Bởi vì hai nhà xem như nhân vật có mặt mũi ở thành phố B, cho nên lễ đính hôn được cử hành tại khách sạn Hào Duyệt xa hoa nhất thành phố.
Hân Nghiên đứng ở cửa chính khách sạn Hào Duyệt, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng đêm đó dây dưa với người kia, cảm xúc trong mắt trong trẻo mà lạnh lùng.
"Nghiên Nghiên, em đến rồi!" Thẩm Hạo hồi phục lại từ kinh ngạc, nở nụ cười ngập tràn dịu dàng như cũ nhìn Hân Nghiên chào hỏi.
Nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Thẩm Hạo, Tưởng Mịch bên cạnh sắc mặt rất khó coi.
Nhất là khi nhìn thấy Hân Nghiên đẹp đẽ kiêu ngạo như nữ vương trước mặt, khí chất cao quý, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Con vịt xấu xí đáng chết này từ khi nào lại trở nên đẹp như vậy, trước đây ở trong nhà đều tùy ý để cô ta bắt nạt, hôm nay như thể thay đổi thành người khác.
Chẳng lẽ là được lão già hủy hoại cô bao nuôi, vừa nghĩ như vậy, trong mắt Tưởng Mịch liền tràn đầy vẻ trào phúng và khinh thường.
Hừ, một người đàn bà bị một lão già bao nuôi cũng không biết xấu hổ chạy đến trước mặt cô ta múa rìu qua mắt thợ.
Đúng là không biết tự lượng sức mình, cô cho rằng chỉ bằng dáng vẻ thân tàn ma dại của cô mà anh Hạo còn có thể thích hay sao, nằm mơ!