"Ồ, con nhóc này tự tin nhỉ, để ông ra tay thì ông sẽ không nhường đâu, dù những người khác có lên tiếng thì ông cũng không nhường đâu!"
Ôi chao, con bé kia không phải là quân nhân chứ, hay là cảnh sát, nếu không sao sao lại có võ công như vậy, hoặc không lẽ là có dính dáng tới xã hội đen ư!
Ông cụ Diệu thầm nói trong bụng.
Không thể không thừa nhận, lời này của Ông cụ Diệu đúng là nói mò mà vô tình chính xác, thân phận kia của Hân Nghiên không phải là cũng tám lạng nửa cân với xã hội đen hay sao.
Ông cụ Diệu sống ở địa vị cao, khí thế đứng trên người khác đã phát ra đương nhiên khiến người ta không thể nào ngó lơ được.
Có điều, Hân Nghiên là ai?
"Công tử" của Ám Dạ đế quốc, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng không kiêu ngạo không nịnh nọt, không lộ ra chút sợ hãi nào, khí thế quanh người càng thêm trong trẻo mà lạnh lùng, ngang ngược hung hăng mà mạnh mẽ.
Khí thế quanh người bắt đầu khởi động, không hề thua kém Ông cụ Diệu chút nào.
"Chị cả, chị nói ai sẽ thắng đây?"
Diệu Đường nhìn hai người qua qua lại lại trên sân đấu võ, đến cạnh Diệu Hàm hỏi.
"Ông nội!"
Diệu Hàm không thèm nhìn Diệu Đường đang sáp lại gần mình, dường như không cần nghĩ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Hân Nghiên, không chớp mắt nói.
"Sao có thể, em thấy rõ ràng là chị dâu sẽ thắng, rất nhiều lần em thấy là chị dâu nhường ông nội mà!"
Diệu Đường nhíu mày, vô cùng khó hiểu.
Diệu Hàm bên cạnh không lên tiếng, có điều Ông cụ Diệu bên kia nghe Diệu Đường nói liền không nhịn nổi, lập tức nhìn Hân Nghiên kiêu ngạo, khó chịu kêu.
"Cô bé, cháu nói bọn họ biết cháu có nhường ông hay không!"
"Phụt..." Diệu Đường cười ra tiếng, chỉ cảm thấy ông nội mình thật quá không biết xấu hổ, hỏi như vậy chị dâu dám nói có mới là lạ.
"Võ công của ông nội hơn cháu nhiều, phải là ông nội nhường cháu mới đúng!"