Baba 17 Tuổi

Chương 38: Thất lễ và này nọ



Đệ tam thập bát chương: Thất lễ và này nọ

Không biết có phải do hồi trưa nghe Ôn Lương nói những lời đó hay không, buổi chiều tiểu học muội đến xem nàng thi đấu, Chu Nguyên luôn cảm thấy không được tự nhiên, thỉnh thoảng từ trong sân nhìn ra, thấy tiểu học muội vỗ tay hô cố lên nàng vô thức tránh né. Thậm chí lúc đầu gối bị trầy da tiểu học muội giúp nàng sát trùng nàng cũng cười từ chối.

Bởi vì cảm thấy, không cần phải tiếp xúc nhiều.

Buổi chiều đánh xong trận bóng thì đã 6 giờ rưỡi, nóng bức bao phủ cả sân trường ngày hôm nay cũng đã tản đi rất nhiều, cái lạnh của mùa thu từ ngoài da điên cuồng thấm vào tim, bởi vì trận đấu mà mồ hôi tuôn như tắm gặp nhiệt độ như vậy cũng từ từ khô ráo, bình ổn cơ thể nóng bức vì vận động nhiều, Chu Nguyên đạp xe lung lắc chạy về nhà.

Ánh mặt trời rơi phía sau, đạp xe trên con đường trống trải, chiếc bóng của Chu Nguyên được kéo thật dài...

Tiến vào tiểu khu quẹo một khúc chính là nơi đặt dụng cụ thể thao cỡ nhỏ, mỗi ngày vào giờ này các cụ ông cụ bà trong tiểu khu đều đến đây động tay a động chân a làm một vài động tác cơ bản. Mà tụi nhỏ gần đó cũng sẽ tụ lại cầm chậu nhỏ xẻng nhỏ vân vân chơi đào cát, cho nên Tô Mộc Nhiễm mặc váy dài ngồi giữa một đám trẻ con rất dễ dàng nhìn thấy, Chu Nguyên vừa liếc mắt liền thấy nàng tóc dài buộc cao, mặt mày tươi cười.

Bất tự giác Chu Nguyên đạp xe qua phía đó, dưới đường cây ngọc lan nàng bỏ hai chân thon dài xuống đất, vững vàng chống được chiếc xe đạp dưới thân, nàng nắm tay lái, nhìn đám con nít và Tô Mộc Nhiễm cách đó không xa, thử gọi một câu, "Tô lão sư?"

Nhưng lại không ngờ, người đáp lại nàng không phải là người được gọi tên mà là Lạc Lạc cầm chiếc xẻng nhỏ đang xúc cát vào chậu ở bên cạnh, vừa nghe thấy giọng của nàng Lạc Lạc liền vội vàng ngẩng đầu, liếc mắt thì thấy Chu Nguyên đang ngồi trên xe đạp ở bên kia đường cây, hai mắt sáng ngời, bật người vứt xẻng chạy vội về phía Chu Nguyên, "Nguyên Đại!"

Nó chạy tới muốn ôm lấy bắp chân thon dài của Chu Nguyên, nhưng mà nhìn thấy trên đầu gối nàng đang quấn băng gạc thì ngừng lại, sau đó đứng trước mặt Chu Nguyên, chăm chăm nhìn vết thương trên đầu gối.

Chu Nguyên thấy nó đứng trước mặt lăm lăm nhìn vết thương của mình, có chút khó hiểu, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn thích Lạc Lạc, nàng đưa tay sờ sờ gò má nó, cười hỏi, "Sao vậy, thấy chị mà không vui sao?"

Bên má truyền đến cảm giác khiến Lạc Lạc ngẩng đầu, vừa đưa mắt, nhìn thấy Chu Nguyên mặt mày mỉm cười, trong đôi mắt của nàng như ẩn giấu vô vàn mảnh sáng nhỏ vụn, khiến người khác không thể ngừng ngưỡng vọng. Lạc Lạc vừa thấy nụ cười của nàng cũng liền cười theo, hé miệng ngọt ngào trả lời, "Vui~ " Nhưng mà... nó lại cúi đầu nhìn qua vết thương của Chu Nguyên, vươn ngón tay đáng yêu ra chỉ chỉ, "Nguyên Đại có đau không?" Nhất định rất đau rồi, băng bó hết chơn.

Lạc Lạc nhìn chằm chằm vết thương của Chu Nguyên, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn thành mặt bánh bao.

Chu Nguyên thấy biểu tình này của nó thì hiểu nó đang nghĩ cái gì, vì vậy khóe miệng giương rất cao. Nàng véo véo gò má mũm mĩm của nó, cười nói, "Chị không đau."

Đứa trẻ nho nhỏ nghe xong lời nàng thì lại nhìn vết thương, sau đó cúi lưng, thổi thổi lên vết thương Chu Nguyên...

"Phù phù... phù phù, mẹ nói phù phù sẽ không đau nữa, Lạc Lạc giúp Nguyên Đại thổi phù phù, rồi, Nguyên Đại sẽ không đau nữa nha." Nó quay qua vết thương của Chu Nguyên, vẻ mặt chăm chú.

Chu Nguyên nhìn động tác này của con bé quả thật phải dở khóc dở cười, hôm nay con bé làm sao vậy, tự dưng đi lên con đường ngốc moe, thật là ngốc quá chừng. Vì vậy đưa tay, kéo con bé ra khỏi trạng thái kỳ quái này, nhìn đôi mắt trong veo như nước của nó, an ủi, "Được rồi, chị không đau nữa, cám ơn Lạc Lạc, được Lạc Lạc phù phù như thế, nhất định sẽ lành rất nhanh."

Câu cám ơn này khiến con bé cảm thấy có chút xíu ngượng ngùng, nó chắp tay ra sau lưng nhăn nhó một chút, dáng vẻ khả ái chọc đôi mắt phượng hẹp dài của Chu Nguyên cong thành trăng non, Chu Nguyên xoa xoa tóc nó, cười cưng chiều...

Từ đằng xa đi tới Tô Mộc Nhiễm thấy một lớn một nhỏ tương tác với nhau, trên mặt cũng chứa đầy tiếu ý, nàng mỉm cười đi đến bên người Chu Nguyên, bắt chuyện với nàng, "Chu Nguyên..."

Chu Nguyên đang thưởng thức tiểu loli bán moe cho mình nghe được giọng của nàng thì giương mắt nhìn, vừa thấy nàng, chỉ cười gật đầu. Mà đứa trẻ nho nhỏ bên cạnh nghe tiếng Tô Mộc Nhiễm cũng vội vàng quay lại, chạy qua. Chính là một xê xích cơ thể như thế mà khiến Tô Mộc Nhiễm nhìn thấy vết thương của Chu Nguyên được Lạc Lạc che sau người, nàng nhìn dấu tích bị băng bó rõ ràng, có chút kinh ngạc, "Em bị thương? Có nghiêm trọng không?"

"À, lúc thi đấu không cẩn thận bị ngã, chỉ trầy da không có gì nghiêm trọng, bôi thuốc vài ngày là ổn." Chu Nguyên gãi gãi đầu, giải thích.

Tô Mộc Nhiễm dắt con gái vừa đi đến bên nàng, gật đầu, tiến đến cạnh Chu Nguyên thấp giọng dặn, "Sau này thi đấu nên cẩn thận một chút, sân bóng của các em không phải sân cao su, té sẽ bị thương rất nặng."

"Vâng, em biết rồi." Chu Nguyên cười gật đầu, thấy Tô Mộc Nhiễm chỉ cột sơ mái tóc, mang dép xăng-đan dáng vẻ vô cùng thoải mái, liền hỏi, "Hôm nay lão sư không có bận gì à?" Phải biết rằng Chu Nguyên quen Lạc Lạc hơn hai tháng, số lần thấy nàng ở bên cạnh Lạc Lạc có thể nói đã ít lại càng ít, ngoại trừ sau hôm quốc khánh kia, đây là lần thứ hai Chu Nguyên một lần nữa nhìn thấy Tô Mộc Nhiễm nhàn nhã như thế.

"Gần đây công việc ít đi, cho nên có thời gian ra đây tản bộ cùng Lạc Lạc. Em thì sao? Vừa mới xong trận đấu nhỉ, còn không mau trở về?" Tô Mộc Nhiễm đánh giá Chu Nguyên, nhìn tạo hình nàng ăn mặc thoải mái đeo túi bưu tá đạp xe cũng hiểu nàng mới từ trường về, vì vậy giục nàng về nhà.

"Vâng, đợi lát nữa." Nguyên bản nàng cũng chỉ định đến bắt chuyện một chút, bắt chuyện xong cũng cần phải trở về, huống chi hôm nay cả người đều toàn mồ hôi, bẩn như vậy không tắm thì rất là khó chịu. Nàng cúi đầu, vẫy vẫy tay với Lạc Lạc bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, "Chị phải về nhà, tạm biệt Lạc Lạc."

Lạc Lạc ở bên cạnh còn đang hài lòng nhìn hai người mình thích có thể vui vẻ nói chuyện với nhau, sau khi nghe những lời này, nháy mắt hết vui. Cả ngày không có gặp Nguyên Đại, thật khó khăn mới gặp được vậy mà đã nhanh chóng chia tay, tối hôm nay cũng không có lớp patin, tối nay sẽ không thể gặp được, tuy có thể nghe truyện cổ tích nhưng mà... aiz, lại phải lâu lắm mới gặp nhau, thiệt khổ sở...

"Nhanh như vậy phải đi về rồi ạ..." Lạc Lạc giương mắt nhìn Chu Nguyên vẻ mặt lưu luyến không muốn rời.

"Ặc..." Chu Nguyên nhìn Lạc Lạc giống như một oán phụ, đột nhiên cảm thấy rét lạnh. Cái loại chả hiểu sao lại chột dạ này là thế nào a...

😂

Còn đang tự mình khổ não đột nhiên hai mắt Lạc Lạc sáng ngời, nắm góc áo Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu nói, "Mẹ, chúng ta cũng về có được không? Lạc Lạc không muốn chơi cát nữa, chúng ta về nhà cùng Nguyên Đại có được không?" Nó nhìn Tô Mộc Nhiễm, hai mắt lấp la lấp lánh. Đúng rồi, nếu đi về cùng nhau có thể kéo thêm một chút thời gian, thật sự là biện pháp tốt.

Tô Mộc Nhiễm vừa thấy bộ dạng này của con gái đã biết nó đang nghĩ gì, dở khóc dở cười nhìn thoáng qua Chu Nguyên, thấy vẻ mặt của đối phương cũng không khác biệt với nàng lắm, vì vậy càng buồn cười đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Lạc Lạc, ôn nhu trả lời, "Được, chúng ta về nhà."

Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm, đã hiểu ý của đối phương...

Vậy... cùng về nhà thôi.

Chu Nguyên đẩy xe đi bên phải, Tô Mộc Nhiễm đi bên trái ở giữa là Lạc Lạc, một tay nó nắm Tô Mộc Nhiễm một tay nắm Chu Nguyên, vừa trò chuyện cùng bên này lại vừa ồn ào với bên kia, dọc đường đi hiếm thấy nó hoạt bát như vậy. Chu Nguyên nghe giọng nói ngọt ngào mềm mại của Lạc Lạc kể chuyện ở nhà trẻ hôm nay, nhưng mắt lại len lén quan sát Tô Mộc Nhiễm.

Tô Mộc Nhiễm đi bên trái Lạc Lạc, bước chân dường như luôn luôn duy trì một tốc độ, bình tĩnh thong dong đi cùng con bé, ánh mắt của nàng tất cả đều đặt trên người Lạc Lạc đang kể chuyện, không chút nào phát hiện Chu Nguyên đang nhìn sườn gương mặt nàng. Ánh mắt nàng nhu hòa, nỗi dịu dàng bên trong đó khiến người khác muốn trầm sâu vào.

Đây là ánh mắt thuộc về một người mẹ? Chu Nguyên tự hỏi, sau đó lại tự cho mình một câu trả lời, đúng vậy, đây là ánh mắt của một người mẹ.

Thật sự là một người phụ nữ dịu dàng, Chu Nguyên nghĩ.

Mái tóc dài rơi trên đầu vai nàng nhè nhẹ bay lên theo làn gió, tà váy phất phơ theo mỗi bước chân, lộ ra mắt cá chân nho nhỏ trắng nõn, Chu Nguyên cẩn thận đánh giá, liếc mắt xuống rồi lại liếc mắt lên, để đảm bảo Tô Mộc Nhiễm sẽ không phát hiện hành vi nhìn trộm kinh tâm động phách* này.

*R-r-r-r-r-r-r-rúng động lòng người 😂

Càng nhìn, tim càng đập, tim càng đập thì càng có gì đó khác lạ.

Nàng đã gặp qua rất nhiều rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, giống như mẹ nàng, tỷ tỷ, Ôn Lương, bạn nối khố Trình Dĩnh, những người này đều được công nhận là mỹ nữ, mà nàng từ nhỏ đến lớn đều sống trong môi trường có giá trị nhan sắc vô cùng cao, cho nên nàng luôn luôn không nhạy cảm với cái đẹp. Hơn nữa từ nhỏ đã mắc chứng mù mặt, cho nên các mỹ nữ theo như lời người ta nói, nàng căn bản không có lưu ý, càng đừng nói tới sẽ dùng phương thức như thế này đi quan sát một người.

Đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người, nàng không muốn nhìn, nhưng lại không khống chế được. Cảm giác lạ lẫm chưa từng có này, giống như bạn liếc nhìn nàng nhiều thêm một cái sẽ có thể phát hiện ra nhiều thêm một điểm mới mẻ về nàng, nhưng mà rõ ràng người kia mặc kệ nhìn thế nào vẫn là hình dạng đó, nhưng mà trong lòng lại không thể khống chế được lại nhìn nàng thêm một lần, tựa hồ lại liếc mắt nhìn lần nữa có thể tỷ lệ phát hiện điểm khác biệt giữa nàng và những người khác sẽ cao hơn một chút, đáng giá để bạn nôn nao, nghiền ngẫm.

Đây là cảm giác gì?

Chu Nguyên không biết, hoặc là đã biết. Nàng chỉ cảm thấy người phụ nữ bên cạnh rất dịu dàng, bầu không khí bên nàng làm Chu Nguyên rất thoải mái, giống như mỗi tối đi tắm cảm giác nước ấm tưới lên người, thoải mái đến khiến người khác phải nhắm mắt hưởng thụ, sau đó không muốn dừng lại nữa.

Gió đêm man mát thổi đến, lướt qua cánh tay rảnh rỗi của Chu Nguyên, khiến nàng chịu không được rùng mình một cái, giống như là bị nước lạnh hung hăng tạt xuống đầu, Chu Nguyên bừng tỉnh, mới giật mình cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có bao nhiêu thất lễ.

Hành vi thất lễ như thế, cho tới bây giờ, nàng chưa từng làm...

"Chu Nguyên, mẹ con cô về đây, tạm biệt em." Bất tri bất giác, đã đi đến ngã rẽ, Tô Mộc Nhiễm dắt Lạc Lạc đứng bên cạnh Chu Nguyên nói lời tạm biệt cùng nàng.

Đang tự đắm chìm trong 'tại sao mình lại làm chuyện kỳ quái như thế', Chu Nguyên rối bời giơ tay lắc lắc với đối phương, "Bái bai."

Đã quen với mặt than của Chu Nguyên nàng cũng không cảm thấy gì, nói tạm biệt với đối phương, lại nhìn đến vết thương trên đầu gối thì nhịn không được căn dặn thêm một câu, "Mấy ngày tới em còn trận đấu nào không? Nếu có, hay là đừng tham gia, nếu bị thương lần nữa sẽ không nhẹ như vậy đâu."

"Ừm." Chu Nguyên nắm tay lái, gật đầu.

Lạc Lạc được mẹ dắt, nhìn mẹ một chút rồi lại nhìn Chu Nguyên, đi đến trước né vết thương của Chu Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy chân nàng, "Nguyên Đại phải nhanh khỏi nha... Lạc Lạc về nhà với mẹ, tạm biệt Nguyên Đại."

"Tạm biệt..." Chu Nguyên đỡ xe đạp, tay lắc lắc nhìn bóng lưng của hai mẹ con từ từ xa dần. Đợi đến khi hai người đã đi xa mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên bầu trời u tối, thở dài một hơi, sau đó diện vô biểu tình dắt xe vào bãi đỗ.

Sau khi về nhà, tắm rửa ăn cơm xong, chơi với Nhuận Nhuận một hồi, rồi đi làm bài tập, sau khi gọi điện cho Lạc Lạc, Chu Nguyên buông di động, nằm trên ghế. Nàng cầm lấy sách giáo khoa nhưng trong đầu toàn là chuyện kỳ quái xảy ra chiều nay, nhìn trần nhà màu trắng, lại thở dài một hơi. Đưa tay mở sách giáo khoa, đặt lên trên mặt, Chu Nguyên lúc nào cũng có vẻ ung dung tự tại hiếm khi thở dài một hơi não nề như thế...

Toàn bộ tia sáng đều bị quyển sách ngăn chặn, trong bóng tối không thể thấy được gì, tràn đầy trong đầu Chu Nguyên đều là khổ não...

Chuyện này... không phải là lần đầu tiên xảy ra a...

Gần đây làm sao vậy, tại sao cứ luôn, làm chuyện thất lễ như thế...

——-——-——-——-——-——-——-——--

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gần đây Chu Nguyên thiệt ngáo...

Ngáo như thế lại còn bị ngu thật sự không sao chứ hả...



Mà nói cái này là 'văn hằng ngày'... ý của văn hằng ngày ta chỉ biết là hằng ngày đều viết văn... (😂)

(lược bỏ quảng cáo)

Cảm giác sau khi Tô lão sư xuất hiện tất cả mọi người đều là quần chúng, ngay cả phần của mẹ kế cũng không có nữa... dưới tình huống như vậy ta còn cho Ôn Lương pha trò so với nội dung chính càng thêm chân ái 【Ôn Lương đã bị sinh vật kỳ quái ngoài hành tinh chiếm hữu cho nên gần đây ta rất yêu nàng】

Nhuận Nhuận bày tỏ sự tồn tại của bản thân hoàn toàn yếu ớt, sau khi có em gái tác giả-kun bày tỏ không thương nó nữa, rõ ràng nó mới là chuẩn nữ chính người đầu tiên lên sân khấu, đâu có muốn làm thiên sứ đâu! 【Khóc】

Vì vậy hôm qua ta nói tới đề tài là đăng chương mỗi ngày, vừa nói đăng chương mỗi ngày mọi người đều rất kích động... hoàn toàn không để ý tới phiền não đặc biệt của thiếu niên Chu Tiểu Nguyên kia...

Vì vậy... ta quyết định chương kế tiếp bắt đầu sửa tiêu đề, đổi thành 'phiền não đặc biệt của thiếu niên'【Phần 1 2 3】 này này nọ nọ... cho đến khi Chu Nguyên thừa nhận this is love mới thôi.

Cho tới bây giờ ta cũng không định cho Chu Nguyên một hình tượng nhất định, con nít tuổi này đều đa dạng, tính cách hay thay đổi, trong lúc bị vây giữa trưởng thành và ấu trĩ... cho nên a, nàng chính là một 'thể nhiều mặt', là ngươi, là ta, là nàng...

Nói chung, chủ đề hiện tại là một lolicon 17 tuổi bị ngáo, muốn cưa cẩm đồng nghiệp của mẹ mình. 【Ý, lấy cái này làm văn án thấy thế nào?】

Không sai, ta lại muốn sửa văn án rồi, mọi người phát huy sức tưởng tượng một chút, ta chọn cái nào hay nhất trúng tuyển.

===

Có ai định góp ý văn án không 😂