[Bác Chiến] Nói Chuyện Yêu Đương Cùng Nam Phụ

Chương 12



Tiêu Chiến sầu lo: "Nóng đến vậy rồi, hay là đi bệnh viện đi."

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, giọng trầm khàn: "Không đi."

Ngày bình thường, Vương Nhất Bác, chỉ cần anh nói hướng đông sẽ không dám đi hướng tây, chỉ đâu đánh đó, ngày hôm nay phá lệ không nghe lời.

Tiêu Chiến không làm gì được cậu, đành bất lực nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cậu phát sốt rồi, đi bệnh viện khám xem mới tốt, nhỡ đâu nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây giờ?"

Vương Nhất Bác chỉ lặp lại một câu. "Không đi."

Tiêu Chiến phiền não xoa xoa tóc: "Được rồi, vậy cậu nằm ở trên giường trước, nếu như qua mấy giờ không hạ sốt thì chúng ta đi bệnh viện khám gấp được không?"

Hồi lâu, Vương Nhất Bác ừ lên tiếng.

Gương mặt của cậu nóng đến đỏ bừng, buồn ngủ không mở mắt ra, ngay cả lúc mơ mơ màng màng còn có chút đáng yêu.

Cho đến lúc Tiêu Chiến muốn kéo cậu dậy ——

Đáng yêu cái rắm! Rõ là có chút thấp hơn anh, sao lại có thể nặng như vậy! Cậu ta là quả cân chuyển thế sao!

Tiêu Chiến khó khăn đỡ Vương Nhất Bác dậy, phát hiện ngày bình thường nhìn dáng người cậu khá gầy mà giờ phút này lại như nặng ngàn cân, ép Tiêu Chiến suýt nữa không thở nổi. Tiêu Chiến cắn răng, khiêng Vương Nhất Bác như khiêng gạo tiếp tục đi lên phía trước.

"Tôi thực sự là... toàn bộ sức mạnh đều... đem ra hết..."

Vương Nhất Bác thần chí mơ hồ đột nhiên mí mắt có chút nhấc lên: "Sữa tinh khiết? Sữa chua?"

* Toàn bộ sức mạnh:吃奶的劲 , Vương Nhất Bác nghe nhầm "吃奶" thành "纯奶": sữa tinh khiết

Tiêu Chiến: "..."

Mỗi khi gặp việc liên quan đến ăn, tên khốn khiếp này thật sự là vô cùng thanh tỉnh!

Trong đầu anh đều là khinh bỉ Vương Nhất Bác, nể tình cậu đang sinh bệnh mới nhẫn nhịn một chút, rốt cục cũng vứt Vương Nhất Bác vào giường đơn của cậu được rồi. Anh sắp sức cùng lực kiệt rồi!

Dáng vẻ Vương Nhất Bác bất lực nhìn vừa quái quái lại vừa đáng thương, Tiêu Chiến vắt khăn lông ướt, lau trán và bàn tay của cậu để cho cậu thoải mái một chút.

Ngón tay Vương Nhất Bác nhìn rất đẹp, xương ngón thon dài thẳng tắp, Tiêu Chiến ngồi một bên lau cho cậu, thuận tiện còn lật qua lật lại nhìn nhìn.

Anh đút Vương Nhất Bác uống hai chén nước ấm, uống hết thuốc hạ sốt, rốt cục có thể ngồi ở bên cạnh nghỉ một chút.

Lúc này, Tiêu Chiến bắt đầu đánh giá gian phòng của Vương Nhất Bác.

Từ khi anh đi vào thế giới này đến giờ vẫn chưa biết gian phòng của Vương Nhất Bác có dáng dấp ra sao. Việc Tiêu Chiến làm cảm thấy thất vọng chính là không có figure*, không có tạp chí sắc tình, CD- ROM, càng không có phi cơ bôi**.

Ngược lại, phòng Vương Nhất Bác rất sạch sẽ: một cái giường, hai máy tính và ghế, còn có một cái giá sách, trên cơ bản đây chính là tất cả bố trí của cậu.

*mô hình nhân vật.

**dụng cụ thẩm du của nam.

Giá sách không có manga, không có tạp chí, hơn phân nửa sách Tiêu Chiến xem đều không hiểu.

Quyển nhìn quen mắt nhất chính là quyển ở tầng cao nhất «Hoàng tử bé», Tiêu Chiến thật không ngờ Vương Nhất Bác cũng sẽ thích xem loại sách này.

Anh dò xét một lần sau đó, lần nữa trở lại bên giường Vương Nhất Bác, lần nữa dùng khăn mặt lau trán cho cậu.

Vương Nhất Bác nằm ở trên giường bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Tiêu Chiến.

Chuyện này khác nào xác chết vùng dậy, Tiêu Chiến chấn kinh: "Cậu làm gì!"

Sức lực cũng rất lớn nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Chiến không buông. Vương Nhất Bác tuy nhỏ tuổi hơn anh, cũng thấp hơn anh nhưng bàn tay lại lớn hơn khá nhiều, nếu như nắm tay thì có thể ôm trọn lấy tay anh rồi.

Lòng bàn tay nhiệt độ rất cao, từng chút từng chút truyền đến cổ tay anh làm Tiêu Chiến có chút bối rối, không biết Vương Nhất Bác muốn làm gì.

Đúng lúc này, Vương Nhất Bác từ từ mở mắt.

Anh nhìn về phía Tiêu Chiến, bên trong cặp mắt hẹp dài tựa hồ có rất nhiều cảm xúc phức tạp, trong lúc nhất thời Tiêu Chiến không phân biệt được những cảm xúc đó.

"Tôi..."

Tiêu Chiến không khỏi khẩn trương lên: "Cái gì?"

"Tôi muốn... Ăn sủi cảo." Giọng cậu khàn khàn, hao hết sức lực mới nói xong mấy chữ, lực tay cũng nới lỏng.

Tiêu Chiến: "..."

Trong lúc mơ mơ màng màng Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Nhân thịt dê..."

Cậu lập tức bị cắt ngang.

"Phát sốt còn đòi ăn thịt dê, cậu muốn chết ngay lập tức à!"

Tiêu Chiến cảm giác sâu sắc Vương Nhất Bác vô cùng có bản lãnh chọc tức chết anh.

Vương Nhất Bác có chút thất vọng.

"Vậy thì sủi cảo nhân tôm đi."

Tiêu Chiến yếu ớt hỏi: "... cậu có muốn nếm thử hương vị giẻ lau không?"

...

Vương Nhất Bác chưa thể được như ý nguyện ăn sủi cảo, nhưng mà có cháo trứng muối thịt nạc và một đĩa dưa cải nhỏ ngon miệng, cậu cũng ăn rất thỏa mãn.

Tiêu Chiến thấy cậu lên tinh thần, nhiệt độ trán dần dần giảm xuống, cuối cùng yên tâm.

Thừa dịp Vương Nhất Bác đang dùng cơm, Tiêu Chiến nhớ tới chuyện của Khúc Vi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cái đó... Tương lai cậu sẽ kế thừa công ty của ba cậu sao?"

Thứ cho anh hỏi trực tiếp, hai người bọn họ cũng không có nhiều tình nghĩa phu phu.

Động tác múc cháo của cậu hơi dừng, giọng điệu lạnh nhạt trả lời: "Sẽ không."

Tiêu Chiến thở dài: "Cậu thật là làm người khác gấp chết, người ta đều đã cướp tới cửa rồi, cậu lại còn ở đấy mà không nóng không lạnh."

Anh trầm mặc một lát.

Tiêu Chiến sớm đã chuẩn bị tinh thần ly hôn, cùng lắm chỉ là ngày này tới sớm hơn anh nghĩ mà thôi.

"Tôi nói thẳng vậy, Khúc Vi yêu cầu tôi đòi cổ phần của cậu. Tôi biết cậu không muốn tranh với bà ta, cổ phần của công ty cậu không muốn nhưng cơm còn phải ăn, cho nên tôi đáp ứng chỉ cần ly hôn thì bà ta có thể cho tôi thêm ba triệu và hai căn hộ, cậu so với tôi càng cần tiền hơn nên tôi chỉ cần một căn hộ là đủ rồi còn lại đều cho cậu."

Anh còn có bảy trăm ngàn, đủ cho mình sinh hoạt rất lâu, căn hộ có thể ở lại cũng có thể đổi chỗ khác.

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu.

"Cho tôi?"

"Đúng, tôi không dùng đến nhiều tiền như vậy, cậu vẫn là lo lắng cho chính mình đi. Chỉ là cảm mạo mà còn có thể chơi chết cậu..." Tiêu Chiến tức giận liếc mắt.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn anh. Đôi mắt hẹp dài có chút nhấc lên, con mắt tối như mực lộ ra chút thần thái, đây là việc Tiêu Chiến hiếm khi nhìn thấy không giống với ánh mắt vô thần của ngày thường.

Cậu trầm mặc hồi lâu, lại lặp lại một lần: "Cho tôi sao?"

Tiêu Chiến: "Cậu bị máy lặp lại nhập à?"

Vương Nhất Bác không có trả lời vấn đề của anh, ngược lại hỏi tiếp: "Vì sao?"

"Coi như báo đáp cậu cho tôi ăn uống chùa còn cho tôi tiền nữa. Lý do này đủ không? Nhưng mà nói cho cùng, số tiền này vốn là của cậu, tôi chẳng qua là dính chút hào quang thôi."

"Nếu như cậu không có vấn đề gì, vừa hay đơn ly hôn vẫn còn trong ngăn kéo của tôi, một chút nữa tôi sẽ ký."

Tiêu Chiến nói một chuỗi dài, rốt cục, Vương Nhất Bác đặt thìa xuống.

Ngữ khí của cậu bình tĩnh, không lạnh không nóng.

"Không cần ly hôn."

Tiêu Chiến: "Hả? Không ly hôn cậu nuôi tôi à."

"Ừ."

Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người: "Hả?"

"Tôi có tiền tiết kiệm."

Tiêu Chiến vươn tay: "Năm trăm ngàn? Một triệu? Hai triệu? Sẽ không phải có năm triệu đi!"

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng không bình tĩnh của anh, sợ dọa anh, liền bình tĩnh ừ một tiếng: "Còn có hai căn nhà nhỏ." Cho nên, anh cũng đừng nhớ thương hai căn hộ của Khúc Vi nữa.

Kỳ thật... Tiền tiết kiệm còn phải thêm hai số 0, nhân thêm vài lần nữa.

Tiêu Chiến kinh ngạc: "Tôi thật không nghĩ tới thì ra cậu lại có tiền như vậy!"

Công ty ba Vương làm ăn nhiều năm như vậy, thu nhập năm tổng cộng cùng lắm là bằng thu nhập tháng của cậu, chênh lệch quá lớn.

Vương Nhất Bác cho tới bây giờ không có cảm thấy cổ phần mình nắm giữ là một khoản tiền lớn cỡ nào. Số tiền này còn chưa đủ để cậu làm tiền vốn phát triển một trò chơi.

Trong mắt cậu, Khúc Vi giống như một con hề nhảy lên nhảy xuống, vì một chút xíu tiền mà hao tổn tâm cơ, trò hề lộ ra.

Cậu giấu quá tốt, hoặc là nói, ba Vương và Khúc Vi từ đầu đến cuối không cảm thấy cậu có thể làm ra chút thành tích gì. Trong lòng bọn họ, cậu chính là một phế vật chẳng làm nên trò trống gì, khinh thường không thèm để ý cậu làm gì.

Điều này cũng làm cho bọn họ bỏ lỡ một bí mật động trời ——

Cái đồ bất tài chỉ có hai bàn tay trắng trong mắt bọn họ đã có công ty với giá niêm yết vài tỷ. Lúc này mới vẻn vẹn có mấy năm.

Tiêu Chiến kinh ngạc.

"OMG! Đây là tiền tiết kiệm mẹ để lại cho cậu?" Anh chỉ có thể nghĩ tới lý do này.

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát.

"Ừm."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, nếu như cậu là đại boss gì gì đó, vậy tôi nhất định phải dọn đi."

Anh sợ phiền phức nhất, không muốn gây rắc rối đến việc của người khác, nếu như Vương Nhất Bác tự mình làm kinh doanh, tình huống sẽ trở nên rất phức tạp.

Vương Nhất Bác ánh mắt khẽ động: "..."

Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến không nóng vội.

Anh hỏi: "Vậy tôi mỗi tháng vẫn được phát tiền như thường lệ đúng không?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh: "Gấp bội, kể cả tiền ăn."

Tiêu Chiến: "Được, cho dù muốn ăn Mãn Hán toàn tịch* tôi cũng làm cho cậu!"

*Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.

Vương Nhất Bác lập tức bắt giữ từ mấu chốt: "Mãn Hán toàn tịch? Có cái gì?"

Tiêu Chiến: "... Kia cái đó, còn một bát cháo cậu có ăn không?"

Về phần công ty ba Vương sẽ như thế nào, phải ứng đối với Khúc Vi ra sao, Tiêu Chiến chưa nghĩ ra.

Hôm sau, lại nghênh đón một tin tức tốt.

Công ty ba Vương phát sinh vấn đề về vận chuyển tài chính, đúng lúc đó lại có một hạng mục bị lộ ra là có vấn đề nghiêm trọng, lên hot search. Đã có nhà đầu tư rút vốn, theo đó là giá cổ phiếu giảm nặng, cổ phần lập tức giảm giá chỉ còn một nửa.

Đột nhiên trúng phải một cú đánh nặng nề như vậy, ba Vương nhanh chóng cả ngày lẫn đêm ngủ không được, Khúc Vi càng là khóc trời đập đất.

Cổ phần của bà! Tiền của bà! Còn chưa kịp tới tay đã mất hết!

Vì thế Khúc Vi ngày thường quan tâm nhu thuận lập tức biến thành Mẫu Dạ Xoa*, mỗi ngày đều cãi nhau với ba Vương, đau lòng đến mức hận không thể dùng sức cắn một cái.

*ý chỉ người phụ nữ hung dữ

Gương mặt thật của bà ta lộ ra khiến ba Vương vừa khiếp sợ không gì sánh nổi, lại vừa thống khổ.

Công ty trải qua việc này quân số rút lại, may mà không phải bồi thường quá nhiều, không đến mức phá sản. Ba Vương sứt đầu mẻ trán, chỉ muốn một bước cuối cùng có thể duy trì được công ty, làm gì còn có thời gian lo lắng con của mình đang làm gì.

Vương Nhất Bác cảm mạo ngày thứ hai đã tốt hơn.

Tiêu Chiến có tiền có tự tin, quyết định làm một trận, khao Vương Nhất Bác thật đã đời.

Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn của Đồ Nam.

[ Đại boss, có muốn rút số tiền đầu tư cuối cùng không? ]

Vương Nhất Bác đầu ngón tay gõ nhẹ.

[ Không cần. ]