[Bác Chiến] Nói Chuyện Yêu Đương Cùng Nam Phụ

Chương 2



Nghe được lời Tiêu Chiến nói, lần đầu tiên từ lúc vào cửa, Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn anh, ánh mắt đó giống như là đang nhìn một người xa lạ lần đầu gặp mặt, không có chút dao động hay cảm tình nào.

"Căn phòng này không thể cho anh."

Căn phòng? Tiêu Chiến sửng sốt một chút.

Trên bàn là hai tờ thỏa thuận ly hôn, Tiêu Chiến vội vàng mở ra xem, trên đó viết rất rõ ràng hai người ly hôn do tình cảm rạn nứt. Tiêu Chiến nguyện ý chủ động từ bỏ bất động sản thuộc sở hữu chung để bồi thường, Vương Nhất Bác sẽ cho anh cổ phần của công ty Vương thị mà cậu có, ước chừng hơn năm triệu nhân dân tệ.

Trong truyện có viết qua, công ty Vương thị là sản nghiệp của bố Vương Nhất Bác, quy mô không tính lớn.

Chẳng qua từ sau khi mẹ ruột Vương Nhất Bác qua đời, bố cậu lấy mẹ kế thì quan hệ cha con của hai người trở nên quyết liệt.

Cho nên cổ phần trong tay Vương Nhất Bác rất ít, cũng ước chừng chỉ có mấy triệu.

Tiêu Chiến hơi kinh ngạc. Căn nhà này chỉ là một căn hộ dân cư bình thường một trăm mét vuông, sát nội thành, dựa theo định giá của nữ chính trong sách, nhiều nhất đáng giá ba triệu, Vương Nhất Bác có cần phải bồi thường anh nhiều thế không?

Chẳng trách nguyên chủ lập tức đồng ý ly hôn.

Dựa theo trong truyện miêu tả, nguyên chủ rất phấn khích tiếp nhận điều kiện của Vương Nhất Bác, thế nên sau đó nữ chính còn nhớ anh rất kĩ.

Nữ chính mới đầu một lòng một dạ muốn gả cho Vương Nhất Bác, mà nguyên chủ mang đi mấy trăm vạn của cậu - số tiền đủ cho một người bình thường sống thoải mái dễ chịu cả đời.

Tiêu Chiến đóng hợp đồng lại, lắc lắc đầu: "Tôi không phải đang nói điều kiện với cậu, cũng không phải muốn căn phòng này, tôi không định ly hôn nữa."

Trước mắt, khi không có manh mối giá trị nào để quay về, ổn định môi trường điều kiện xung quanh mới là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Tiêu Chiến đã trải qua quá nhiều bước ngoặt khó tin, nên giờ cả người mềm oặt, chỉ muốn nằm một chỗ yên bình nghỉ ngơi, phục hồi tinh thần, tiếp thu hiện thực.

Tạm thời không ly hôn, xác định cốt truyện hiện tại của thế giới này rồi tính tiếp.

Đối với sự lật mặt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không hề để bụng chút nào.

"Được."

Có lẽ đối với cậu mà nói, bên cạnh có người hay không, là dạng người gì, đều không phải chuyện quan trọng.

Nhìn mì tôm trong tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cau mày.

Anh đi đến phòng bếp, xem qua một chút đồ ăn trong tủ lạnh, không phải thức ăn nhanh thì là đồ ăn vặt không có dinh dưỡng như snack, mì tôm, coca cola,... không có lấy một chút rau dưa hay trái cây nào có thể ăn.

Tiêu Chiến trầm mặc. Trong nhà trước nay đều không bật bếp nấu cơm sao?

"Cái đó...... Vương Nhất Bác, cậu ăn xong mì gói, chúng ta đi ra ngoài một chuyến đi. Đi siêu thị mua vài thứ."

Vương Nhất Bác chậm rì rì mà liếc mắt nhìn anh một cái.

Ánh mắt cậu ý vị rất rõ ràng, như thể Tiêu Chiến là một người xa lạ đang bất thình lình đưa ra thỉnh cầu.

Tiêu Chiến đưa ra lý do đơn giản, thô bạo: "Tôi không cầm hết đồ được hơn nữa trời tối, bên ngoài còn đang mưa."

"......"

Ngày thường nguyên chủ cùng Vương Nhất Bác chỉ ở chung còn mệnh ai người nấy lo, không ai quấy nhiễu ai, bọn họ thậm chí có thể mấy tháng không nói với nhau một câu.

Nguyên chủ cũng từng ham mê sắc đẹp Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác là ai? Là một mỹ nam đầu gỗ hàng thật giá thật, là một hòn đá hình người, vì thế nguyên chủ cũng dần dần không có ý định mặt nóng dán mông lạnh* nữa.

*Mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người nhiệt tình nhưng lại nhận được sự lạnh lùng hờ hững, lòng nhiệt tình không được đáp lại.

Tiêu Chiến chỉ muốn làm một người ở chung lễ phép, ân cần với Vương Nhất Bác.

"Ăn xong rồi thì đi thay bộ khác, sẽ bị cảm lạnh."

Vương Nhất Bác không nói gì, bưng mì gói trở lại thư phòng, đóng cửa.

Tiêu Chiến liếc mắt một cái, phát hiện thư phòng có một chiếc giường đơn, lại nghĩ đến phòng của mình cũng y hệt, không có dấu hiệu của việc ở chung, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

...... May quá, hẳn là không cần ngủ chung trên một cái giường.

Trước khi Tiêu Chiến xuyên sách cũng lẻ loi một mình.

Không có người nhà, không có người yêu, sinh hoạt độc lập trong thành thị xa lạ, hiếm khi tiếp xúc với người khác.

Hiện tại có một đồng bọn tính tình có vẻ không tồi ở chung, anh cũng thấy hơi vui mừng.

Nói không chừng cuộc sống sau này sẽ rất tươi đẹp.

*

Vương Nhất Bác thay một chiếc áo hoodie đen, mặc bộ thể thao màu xám nhạt.

Nhìn đi, với gương mặt đẹp không góc chết này của cậu, cộng thêm hai cái má sữa, trắng trắng mềm mềm, dù có nói là học sinh cao trung cũng có khối người bị lừa cho xem.

Ông trời quả là thiên vị quá mức cho người này mà.

Cậu xách theo mấy túi rác, Tiêu Chiến tay không đi theo phía sau nhìn đông nhìn tây, cố gắng làm quen với các tuyến đường chung quanh, hai người một đường không nói chuyện cũng không xấu hổ.

Gần đây có một siêu thị nhỏ, đi bộ đến cũng chỉ mất có vài phút Tiêu Chiến thuần thục mà tìm kiếm vài đồ vật trong nhà cần dùng, Vương Nhất Bác phụ trách đẩy xe mua sắm, hai người phân công rất rõ ràng.

"Ring.. ring.. ring" Điện thoại Vương Nhất Bác đột nhiên rung lên, cậu dừng chân lại, một tay vịn xe, một tay nhấn nghe điện thoại.

Đầu bên kia là một giọng nam trẻ tuổi: "Đại boss, BUG chữa xong rồi, anh online nhìn xem?"

"Bận."

Vương Nhất Bác ánh mắt dừng một dãy kệ để hàng không xa phía trước, Tiêu Chiến đang nhón mũi chân cố lấy bịch giấy vệ sinh trên cao.

Bởi vì cố hết sức mà gương mặt có chút hồng, anh ngửa đầu, một tay duỗi đến cao cao, vụng về đến mức không giống anh bình thường.

Vẻ mặt cậu như suy tư gì đó.

"Hả? Sao lại không có thời gian, anh không phải về nhà rồi sao?"

Vương Nhất Bác không lạnh không nóng: "Ở siêu thị."

"Siêu thị?" Đối phương nổi lên tâm tư nói giỡn, "Anh không phải đang ở cùng anh dâu đấy chứ?"

Cậu nhẹ nhàng đáp.

"Ừ."

Điện thoại kia đầu im lặng vài giây, lát sau một tiếng hét kinh hoàng vang vọng: "Hai người sao lại......"

Vương Nhất Bác trực tiếp cúp điện thoại, cắt dứt tiếng ồn.

Cậu đi lên trước, lướt qua Tiêu Chiến, nhẹ nhàng lấy bịch giấy ở kệ phía đối diện xuống ném vào xe đẩy.

Tiêu Chiến cảm thấy mình có chút ngốc nhưng cũng thầm thở phào: "Cảm ơn."

Đáp lại anh là bóng lưng Vương Nhất Bác đẩy xe mua sắm rời đi, ngựa quen đường cũ rẽ vào kệ để hàng đối diện.

Tiêu Chiến: "...... Quay lại! Không được lấy đồ ăn vặt!"

......

Cùng lúc đó, người bị cúp điện thoại - Đồ Nam kinh ngạc, mấy người bên cạnh hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đại boss bắt tăng ca sao?"

"Không có."

Cậu ra vẻ thần bí cười hề hề nói: "Mọi người đoán xem tôi nghe được bí mật kinh thiên động địa gì? Đại boss thế mà lại đi dạo siêu thị cùng anh dâu! Ai da tôi bị cúp điện thoại đó, đại boss cùng người khác ra ngoài, ai da trời sắp nổi bão rồi!"

Vừa dứt lời, mọi người ồ lên.

Ngày thường đại boss chưa bao giờ đề cập đến bất cứ vấn đề gì về vị kia nhà anh.

Lúc trước kết hôn ngay cả tiệc cưới cũng chưa làm, bọn họ đến nay vẫn không biết gì về vị kia nhà Sếp tổng trong truyền thuyết.

Hiện tại, nói không chừng hai người quan hệ không tồi, chỉ là Vương Nhất Bác tính cách hướng nội không biết biểu đạt cảm xúc?

"Không phải nghe nói vị kia nhà boss muốn ly hôn sao?" Người phụ nữ duy nhất - An Nhu cắn cắn môi, cẩn thận nói.

"Cô đừng nói bậy...! Đại boss không thích người khác truyền lời ong tiếng ve."

"Đâu có, bạn của tôi cùng vị ấy nhà boss thỉnh thoảng nói chuyện, tôi cũng mới biết gần đây."

Một đám người đàn ông độc thân lập tức cảm thấy hứng thú: "Anh dâu trông như thế nào? Đẹp không? Tính cách như thế nào?"

Nghe bọn họ hỏi đến lời này.

Nhớ tới khuôn mặt trang điểm mang đậm phong cách Hàn Quốc kia, cộng thêm theo như cô được biết thì người này hình như gu thẩm mỹ có vấn đề, kiểu tóc cũng như phong cách ăn mặc không được ổn cho lắm.

Nghĩ đến đây, An Nhu nén cười mà che lại môi, chỉ mỉm cười lắc đầu.

"Trang điểm hơi đậm, không rõ lắm."

......

Ở chung một thời gian ngắn, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác có rất nhiều ưu điểm.

Sẽ chủ động vứt rác, đẩy xe mua sắm, sẽ chủ động trả tiền mà không cần Tiêu Chiến mở miệng, im lặng không ồn ào.

Quan trọng nhất là không quan tâm đến biểu hiện và hành vi dị thường của anh, Tiêu Chiến có thể hành động suồng sã bại lộ bản tính, không cần ngụy trang.

Không, phải nói là, Vương Nhất Bác không quan tâm đến bất kỳ thứ gì, bao gồm cả bản thân.

Tiêu Chiến vốn định hỏi cậu có muốn cùng nhau ăn cơm không, Vương Nhất Bác lại đặt túi hàng lập tức trở về phòng làm việc.

Nhìn cửa phòng đóng lại, Tiêu Chiến nhún nhún vai, quyết định tự vào bếp nấu mì ăn.

Buổi tối, Tiêu Chiến thoải mái mà nằm trên giường lăn qua lăn lại. Anh đã nghĩ kỹ, ngày mai phải một giấc ngủ đến hừng đông, đi trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo.

"Ring ring ring......"

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên hết lần đến lần khác như đòi mạng.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua tên người gọi, là một dãy số lạ, không tiếp, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Đối phương nhanh chóng gửi mấy tin nhắn tới, có vẻ khá tức giận, không thèm che dấu luôn.

Trong lịch sử trò chuyện Wechat, tên của người này ghi 'tiểu bảo bối'.

Hướng Minh, một tiểu bạch kiểm chuyên đào mỏ, tâm tư gây rối, không biết nguyên chủ ngu thật hay giả ngu mà lại qua lại với loại người không rõ ràng này còn cho đối phương tiền tiêu, còn hứa hẹn sau khi ly hôn sẽ cầm tiền đi theo hắn kết hôn?

Đoạt tiền, hủy hoại gia đình của người ta, cái nào cũng đều là thù không đội trời chung.

Hướng Minh vẫn luôn không ngừng nhắn tin, một tin nối tiếp một tin, như là sợ Tiêu Chiến chơi trò mất tích, chỉ thiếu nước đuổi tới cửa nhà.

Trong lúc hắn điên cuồng gửi tin nhắn, còn có một người bạn của nguyên chủ cũng gửi tin nhắn tới khuyên bảo anh.

[ Chiến Chiến, có phải cậu đang tức giận không? Hướng Minh này tính cách chính là vậy, cậu cũng đừng so đo với cậu ta, bọn tớ còn đang chờ tin tốt của cậu đấy. ]

[ Đúng rồi, chuyện ly hôn của cậu thế nào rồi, ngày mai đến CLB dưỡng sinh ăn mừng không? ]

Tiêu Chiến nhìn tên này, rất quen thuộc. Trong vòng bạn bè có không ít ảnh chụp chung của cô ta cùng Tiêu Chiến và Hướng Minh, vị này rõ ràng có quan hệ thân mật với Hướng Minh.

Hướng Minh chính là do cô ta giới thiệu, nói khó nghe thì là dẫn mối, giữa bọn họ chưa chắc đã sạch sẽ.

Phiền toái không bao giờ tránh được chỉ có thể tự mình giải quyết. Tiêu Chiến bình tĩnh ngồi ngay ngắn, gửi tin nhắn cho hai người họ.

[ Hướng Minh, chúng ta ngày mai gặp mặt. ]

[ Ngày mai tôi sẽ mang theo Hướng Minh đi gặp cậu. Không gặp không về. ]

Tiêu Chiến tắt di động.

Anh muốn nhìn xem, những người này rốt cuộc muốn làm gì?

_End chương 2_