[Bác Chiến] Nói Chuyện Yêu Đương Cùng Nam Phụ

Chương 5



Tiêu Chiến tỉnh mộng phú ông.

Bởi vì...... Lê Vân chuyển khoản chỉ có hơn bảy mươi vạn!

Cũng khó trách trong truyện nguyên chủ sau khi ly hôn lại chán nản sống qua ngày. Sao lại có thể dễ dàng mà đem tất cả những thứ có giá trị trên người thậm chí là đi vay tiền cũng muốn đưa tiền cho Lê Vân lai lịch không rõ ràng kia đi "Đầu tư", không bị bán là còn may.

Tiêu Chiến vui vẻ tính sổ sách, cứ tiếp tục như vậy, sau khi ly hôn anh sẽ khá dư dả đấy chứ, thậm chí còn có thể mở một quán lẩu nhỏ.

Mong muốn của Tiêu Chiến chính là mở một quán lẩu, nuôi một con mèo béo, hàng ngày ngồi ở một bên cửa phơi nắng, vuốt lông mèo, rảnh rỗi thì vẽ vài bức tranh. Hiện tại, mong muốn của anh đã ở ngay trong tầm tay, anh bắt đầu mặc sức tưởng tượng ra cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc.

Ngâm nga bài hát trong khi tắm, xong xuôi Tiêu Chiến xoa kem dưỡng da. Trong gương phòng tắm phủ một tầng sương mù, mông lung, phản chiếu một gương mặt diễm lệ, mỹ nam mặt mày vui vẻ, lớp kem rửa hết càng hiện vẻ kiều diễm.

Tiêu Chiến vừa lòng mà vỗ vỗ mặt, đắp mặt nạ lên.

Anh bước chân nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng tắm ra. Sau vui vẻ chính là bi kịch tới cực nhanh.

Tiêu Chiến không đứng vững, dưới chân đột nhiên trượt, anh kêu sợ hãi một tiếng không kịp túm chặt then cửa mà xoẹt một tiếng trượt về phía trước, cái mông thân mật mạnh bạo hôn lấy sàn gỗ.

"Ai!"

Anh bị đau đến than nhẹ một tiếng.

"Lạch cạch."

Một lọ wahaha lăn trên mặt đất, nhanh như chớp lăn tới bên chân anh rồi dừng lại. Tiêu Chiến sửng sốt, ngẩng đầu, liền đụng phải ánh mắt Vương Nhất Bác.

Mỹ nam yêu kiều, mảnh mai nằm trên mặt đất, khuỷu tay chống sàn, áo tắm dài tách ra, tiết ra vài cảnh xuân tươi đẹp. 

Hai chân anh thon dài thẳng tắp, chiếc áo tắm cũng bị nới ra không ít, lộ ra xương quai xanh tinh tế, đẹp đến nao lòng.

Có lẽ là bởi vì mới từ phòng tắm đi ra, làn da anh lộ ra vẻ hồng nhạt tươi tắn, vô cùng mê người.

Tình cảnh này, cho dù là nam nhân hay nữ nhân nhìn thấy đều sẽ kiềm lòng không nổi.

Vương Nhất Bác: "Anh dọa tôi."

Tiêu Chiến: "???"

Đây là lời mà con người có thể nói thể nói sao?! Cầu xin cậu câm mõm vào đi được không?

Bởi vì Tiêu Chiến nghiêm cấm việc trong nhà có các loại nước ngọt, nước có ga, chỉ còn lại có các loại sữa chế phẩm bao gồm...Wahaha Yakult.

Tiêu Chiến vô cùng hoài nghi Vương Nhất Bác là bởi vì không được uống nước có ga, tức giận nên mới cố ý chọc tức anh.

Sự thật chứng minh anh thật sự suy nghĩ quá nhiều.

Vương Nhất Bác không hề có ý muốn đỡ anh lên, càng không có phun máu mũi hoặc là động xuân tâm. 

Trong ánh nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, cậu bình tĩnh mà nhặt lọ Wahaha lên, bỏ lại tấm thân già yếu đang lẻ loi nằm dưới sàn nhà tắm, xoay người chạy vội ra khỏi cửa.

Tiêu Chiến: "......" Cứ như vậy, đi rồi?

Anh thẹn quá hóa giận, cầm lấy dép đi trong nhà phang tới chỗ Vương Nhất Bác.

Dép đáp lên mông Vương Nhất Bác, rồi "piu" rơi xuống đất, cậu rốt cuộc cũng dừng chân.

Sau lưng vang lên giọng Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi: "Đỡ tôi lên."

Cú ngã này không nhẹ, Tiêu Chiến khuỷu tay tím xanh một mảng, cả người đau rã rời. Vương Nhất Bác vô công rồi nghề, sau khi đỡ anh ngồi trên sô pha liền bắt đầu bóc một khối chocolate ra ăn.

Tiêu Chiến cướp lấy nó để trả thù, há miệng một phát ăn tươi nuốt sống luôn hơn phân nửa miếng chocolate, lúc này mới dào dạt đắc ý mà liếc Vương Nhất Bác thị uy.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, trầm mặc hồi lâu.

Cảm giác bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm rất kỳ quái, mắt cậu hình thon dài, tròng mắt khá xinh đẹp màu đen, trong mắt cậu là cảm xúc khó hiểu, Tiêu Chiến dần dần có chút cười không nổi.

Anh nuốt yết hầu khô khốc, không có lý thì cũng phải có khí: "Cậu nhìn cái gì mà nhìn, tôi biết tôi rất đẹp trai..."

Vương Nhất Bác tiếp tục nhìn anh chăm chú: "Không hỏng?"

Tiêu Chiến: "...... Hả?"

Vương Nhất Bác: "Hình như quá hạn sử dụng."

Tiêu Chiến: "......"

Anh bỗng nhiên nhớ lại, ngày đó hai người bọn họ đi siêu thị, căn bản không có mua chocolate. Cho nên Vương Nhất Bác lấy khối chocolate là từ đâu ra?

Như có thể cảm nhận được thắc mắc Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chậm rì rì chém xuống một đao: "Cái này tìm thấy trong túi áo khoác mùa đông từ năm trước."

Tiêu Chiến nghẹn họng, phần chocolate còn lại nuốt vào cũng không được mà nhổ ra cũng không xong.

Vương Nhất Bác muốn ám sát anh! Cứu!

Tiêu Chiến phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, tuyên cáo nói: "Cậu, không có cơm sáng."

Vương Nhất Bác bởi vì đồ ăn mà khôi phục một tí xíu dục vọng muốn sống, giống như có ý hòa hoãn không khí giữa hai người.

"Tôi hình như còn có một túi chocolate chưa hết hạn sử dụng, ăn không?"

Tiêu Chiến: "......"

Cảm ơn ngài ạ.

Nhưng bởi vì một đoạn nhạc đệm nho nhỏ mà dường như cảm giác xa cách giữa hai người được phá vỡ một chút. Mấy ngày này vẫn ăn cơm trên một bàn cơm như trước nhưng ngẫu nhiên còn có thể nói chuyện một hai câu.

Nhưng nói đến cùng, Tiêu Chiến đối với quá khứ của cậu, bao gồm cả việc cậu đóng chặt cửa gần 24/24 làm gì đều hoàn toàn không biết.

Nhưng mà anh cũng không cần biết quá nhiều, không phải sao. Tiêu Chiến trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Trước mắt hình thức ở chung như vậy cũng rất tốt, hai người bạn xa lạ, giúp đỡ cho nhau -- đây là định nghĩa quan hệ của bọn họ.

"Hôm nay cậu có muốn ra ngoài không?"

Tiêu Chiến hỏi như vậy là có nguyên nhân.

Vương Nhất Bác ngày thường gần như ở lì trong thư phòng của cậu, ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài một chuyến, thường xuyên ăn mặc áo len hoặc đồ thể thao, khẳng định không phải đi chỗ chính thức, bởi vậy trong đầu Tiêu Chiến đã đặt giữa hai chữ Vương Nhất Bác và trạch nam một dấu bằng to đùng.

Có vài người mặt ngoài đứng đắn nhưng trong máy tính không biết có bao nhiêu tư liệu xxx*. Tiêu Chiến đã tưởng tượng đến cả phòng Vương Nhất Bác đều là figure*.....

*tư liệu xxx: là cái mà ai cũng biết là cái gì ấy, đừng bắt tui nói (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄).

*figure: mô hình nhân vật

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nhìn anh một cái, không biết Tiêu Chiến biểu tình cổ quái này đang suy nghĩ gì.

"Có."

"Vậy cậu chờ tôi trong một lát, vừa lúc chúng ta đi cùng nhau." 

Vừa lúc, anh muốn ném một đống đồ vật không cần thiết trong phòng đi, bao gồm vài chiếc underwear hiếm lạ cổ quái.

Nửa tiếng trôi qua.

Một tiếng trôi qua.

Đến lần thứ N Vương Nhất Bác xem di động, anh mới kéo một cái túi màu đen ra cửa, mệt đến mồ hôi đầy đầu: "Vừa lúc cùng nhau xuống lầu, giúp tôi ném đi."

Vương Nhất Bác đứng dậy, không có nửa câu oán hận mà xách bao nilon lên, dẫn đầu ra cửa.

Tiêu Chiến cầm theo 1 chiếc túi khác đi phía sau.

Vương Nhất Bác rất cao, Tiêu Chiến nghĩ, nhưng xem ra vẫn có chút thấp hơn mình, nghĩ đến đây, gương mặt không kìm được ý cười, trong đầu nổi lên một chút thành tựu không tên.

Lần té ngã trong nhà tắm đến giờ vẫn để lại không ít di chứng, gót chân hơi hơi đau, tốc độ đi của Tiêu Chiến dần dần chậm lại.

Lúc này có một bóng người lướt qua Tiêu Chiến, bước nhanh về phía trước.

Từ nhà bọn họ đi ra, ngoài cửa còn có một đoạn cầu thang, Tiêu Chiến biết tiểu nữ sinh vừa lướt qua anh là con gái của một hộ gia đình trên lầu. Cô bé thường xuyên mượn danh đổ rác mà đi quanh cửa nhà anh, không gặp được Vương Nhất Bác, ngược lại liên tiếp gặp Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vài lần ù ù cạc cạc nhận phải ánh mắt khinh bỉ của con bé. Anh vô tội mà?!!

Tiểu nữ sinh mặc một cái váy liền màu trắng, đi giày đế cao, như một đóa hoa sen uyển chuyển nhẹ nhàng, bước nhanh tới chỗ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc nữ sinh này đang có mưu đồ gì. Trong ánh nhìn mờ mịt chăm chú của anh, đối phương bỗng nhiên ai nha một tiếng, giả vờ chân đau mà hùng hổ nhào vào sau lưng Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến cả kinh.

Đây nào phải đóa hoa sen thẹn thùng gì chứ!!! Rõ ràng là là mãnh hổ xuống núi, sói đói chụp mồi. Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, bốn bề mặc gió cuộn thổi qua!

Anh đã có thể nhìn thấy diễn biến kế tiếp rồi.

Tình huống nghìn cân treo sợi tóc, Vương Nhất Bác xách theo bao nilon bước chân dừng lại.

Trong lúc bạch liên hoa đắm chìm trong hưng phấn thẹn thùng nghĩ mình sẽ một kích tất trúng, Vương Nhất Bác vô cùng bình tĩnh và nhẹ nhàng dịch một bước, vừa lúc làm tiểu bạch liên rơi vào khoảng không, cô gái nhỏ sợ tới mức lộ nguyên hình, phát ra tiếng thét chói tai.

Tiêu Chiến: "......"

Túi nilon trong tay Vương Nhất Bác buông ra, lăn lông lốc xuống, tiểu bạch liên vừa lúc nhào nửa người vào bao nilon mềm mại cao cỡ nửa người, không đến mức đầu rơi máu chảy tại chỗ.

Việc xấu hổ đã xảy ra.

Bao nilon trong chốc lát phình to rồi bùm một tiếng bị trọng lực ép nổ, đối phương còn chưa phản ứng kịp đã bị vùi đầu trong đống quần áo.

Cô gái lòng còn sợ hãi mà ngồi xổm trên túi rác, giống như bỗng nhiên ý thức được chính mình như vậy có chút bất nhã, cô ngẩng đầu, một chiếc gì đó hình tam giác, xung quanh có in rất nhiều hình vịt donald, màu sắc có chút sặc sỡ rất vô tình, rơi trúng đầu cô.

"......" Nhìn một màn này, trong đầu Tiêu Chiến hiện lên hình ảnh "một giây biến cách cách".

Cô gái nhỏ với chiếc quần boxer gợi cảm trên đầu nhận thấy có gì đó không thích hợp, biểu tình thay đổi, cô bé run rẩy mà từ trên đầu kéo xuống một vật gì đó, đến khi nhìn rõ đồ vật trên tay là cái gì, sắc mặt con bé lập tức lúc xanh lúc trắng.

Vương Nhất Bác đứng ở bậc thang đầu tiên, một tay cầm túi tiền, biểu tình nguội ngắt nhìn cô bé, không hề có ý ra tay hỗ trợ.

Cô bé kia rốt cuộc không nhịn được tủi thân, oa oa mà khóc thành tiếng, ném chiếc quần boxer đi rồi quay đầu chạy mất.

Tiêu Chiến: "......"

Đây cũng không phải là lỗi của anh đâu ha.

Vương Nhất Bác động tác chậm rì rì bước xuống bậc thang, cúi xuống nhặt chiếc boxer lên đem bỏ vào túi một cách vô cùng tự nhiên. 

Tiêu Chiến nhìn có chút cảm giác quái quái lại ngượng ngùng, tuy rằng thứ này anh chưa từng mặc qua, nhưng nói đến cùng, mấy cái này vẫn là nội y trên danh nghĩa của anh.

Anh bước nhanh xuống cầu thang: "Từ từ cậu để đó cho tôi sắp lại...... A!"

Cổ chân đột nhiên mất lực, đau đớn, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, Tiêu Chiến không kịp đề phòng đổ người về trước.

Tiêu Chiến thề, anh chắc chắn nhìn thấy nam nhân chó chết Vương Nhất Bác này, thế mà cũng tránh anh!

DÁM!  TRÁNH!  ANH!!

Tiêu Chiến phản ứng cực nhanh mà túm chặt vạt áo Vương Nhất Bác. Quả nhiên, Vương Nhất Bác không đứng vững được, giống như một cái cây bị gió to quật đổ, lập tức ngã nhào trên mặt đất. Mà Tiêu Chiến vừa vặn ngã vào trong lồng ngực Vương Nhất Bác, một nửa vết xước cũng không có.

Mỹ nam nằm trong lòng ngực mềm mềm lại thơm thơm, mái tóc đen rũ xuống, hai gò má trắng nõn có lẽ vì ngại mà khẽ ửng hồng.

Anh ôn nhu thẹn thùng nói: "Cậu.. cậu không sao chứ?"

Vương Nhất Bác: "......"

Bốn mắt nhìn nhau.

Tiêu Chiến trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi siêu to, nghiến răng cười lạnh nói: "Không phải cậu muốn nói tôi quá nặng đó chứ."

Vương Nhất Bác nuốt xuống lời nói sắp buột miệng thốt ra.

"Không có."

Tiêu Chiến: "......"

Vương Nhất Bác: "Gãy xương tay."

Tiêu Chiến: "?!"

Anh vội vàng ngồi dậy, xấu hổ mà nhìn Vương Nhất Bác nâng lên cánh tay trái mềm như bông. Vương Nhất Bác khe khẽ thở dài, Tiêu Chiến càng xấu hổ.

"Thật xin lỗi, chúng ta đi bệnh viện đi! Tôi tuyệt đối sẽ trả tiền thuốc men cho cậu!"

Nếu Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác mua bao nhiêu bảo hiểm giá trên trời cho bàn tay này, anh tuyệt đối không dám nói lời này.

Tuyệt đối.

********

Tiểu kịch trường

Lời tác giả: Cảm giác bị vị kia nhà mình đè là như thế nào?

Vương Nhất Bác: Giống như một cái máy xúc, giống như mười con voi ăn no... nhưng cũng khá kích thích, có thể thử lúc trên giường.

Tiêu Chiến: Câm miệng!!!

Vương Nhất Bác: Đau tay

Tiêu Chiến:......thật xin lỗi, em nói tiếp đi.

- ---