[Bác Chiến] Nói Chuyện Yêu Đương Cùng Nam Phụ

Chương 9



Phòng làm việc của công ty game làm việc rất hiệu quả, chỉ mới có hai ba ngày, Tiêu Chiến đã mặt mày hớn hở xách được một bộ Laptop.

Anh vô cùng phấn khởi cài đặt máy tính, may mà có Vương Nhất Bác hỗ trợ nên rất nhanh đã có thể kết nối mạng được.

Tiêu Chiến một tay chống bàn, nhướng nhướng chân mày nói: "Cậu chắc chắn không biết máy tính của tôi từ đâu ra."

Vương Nhất Bác chậm rì rì liếc mắt một cái, không chừa cho anh một chút mặt mũi nào mở máy tính tiện tay kiểm tra hệ thống phòng hộ an toàn.

"Tôi chơi game rút thăm được đó!"

"Ồ."

Tiêu Chiến: "......" Người này thật không thú vị.

Tính tình nguội lạnh giống một lão già bảy tám chục tuổi, một chút sức sống cũng không có.

Thật không biết lúc cậu yêu đương sẽ là bộ dáng gì, sẽ không phải cùng con nhà người ta tính tình nguội lạnh giống cậu nằm cạnh nhau, mỗi ngày đều ăn thực phẩm rác rưởi để sống, giao tiếp với nhau bằng điện thoại chứ.

Tiêu Chiến nheo mắt. Cảnh tượng này cũng tệ quá rồi.

Ngay tại lúc anh đang suy nghĩ vớ vẩn, máy tính được cài đặt xong, mạng lưới internet cũng đã được kết nối.

Tiêu Chiến cười tủm tỉm mà vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Tiểu lão đệ, có chút tài năng đó."

"Buổi chiều muốn ăn sủi cảo."

Tiêu Chiến nụ cười tan vỡ: "Làm sủi cảo phiền phức lắm, chúng ta mua đông lạnh đi."

Trước mặt, người đàn ông rất cao, chiếc áo hoodie đen làm nổi bật lên làn da trắng sữa.

Vương Nhất Bác buông xuống mí mắt thon dài, từ góc độ của Tiêu Chiến có thể nhìn thấy hàng mi dài đậm và chiếc mũi cao ngất của cậu, đẹp đến mức làm người ta tức sôi máu.

Vương Nhất Bác khe khẽ thở dài, ngữ khí sâu kín: "Tay đau."

Tiêu Chiến: "..."

Tiêu Chiến: "Không phải băng vải cũng tháo rồi sao? Lừa tôi à?"

Vương Nhất Bác trả lời nghiêm túc: "Ừ."

"......"

Anh không còn gì để nói.

Sủi cảo nóng hổi da mỏng nhân nhiều, nhìn thèm.

Tiêu Chiến đưa một chén lớn cho Vương Nhất Bác, vội vàng múc sủi cảo cho mình.

Anh chưa ngồi vào bàn, Vương Nhất Bác cũng không có động đũa, chờ Tiêu Chiến ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Điện thoại Tiêu Chiến để trên bàn, bỗng nhiên tinh tinh vang lên hai tiếng, màn hình sáng lên.

Từ chỗ của Vương Nhất Bác vừa vặn có thể nhìn thấy nội dung trên màn hình.

[ Tiểu Chiến, tôi là Hướng Minh, tôi có lời muốn cùng cậu nói. Ngày mai có thời gian không? ]

"...."

"Oa nóng quá nóng quá!"

Tiêu Chiến bưng một mâm sủi cảo, bước nhanh đến trước bàn đặt nó xuống.

Anh nhìn đến di động đang sáng lên, Vương Nhất Bác làm một bộ dáng không liên quan mình cúi đầu ăn sủi cảo, cầm lấy di động, trên màn hình là một đoạn tin nhắn của Hướng Minh.

Thật đúng là âm hồn không tan, bị kéo vào danh sách đen vô số lần rồi mà vẫn không nhụt chí như cũ, Tiêu Chiến quả thực phải bị phiền đến không biết giận là gì luôn rồi.

Đang lúc anh chuẩn bị tiếp tục kéo số di động của Hướng Minh vào danh sách đen, Hướng Minh lại gửi một tin nhắn tới.

[ Nếu cậu không thấy tin nhắn của tôi, tôi có thể sẽ áp dụng thủ đoạn đặc thù đấy. ]

Tiêu Chiến cười lạnh, lập tức trả lời.

[ Đã chụp màn hình, anh dám làm gì, tôi lập tức báo cảnh sát. ]

[ Nếu cậu không đi gặp tôi, tôi sẽ tiết lộ chứng cứ cho thấy chúng ta từng ở bên nhau. ]

Nhìn đến một câu này, Tiêu Chiến quả thực muốn trợn trắng mắt.

Nếu muốn đem cái gọi là chứng cứ cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác căn bản không để bụng, còn không thèm nhìn đã xóa rồi.

Nếu là đưa lên trên mạng, Tiêu Chiến cũng không thành vấn đề, tình nhân không phải anh, anh không thẹn với lương tâm, cũng không để tâm mấy lời nói trên mạng ấy.

Nếu Hướng Minh muốn lôi kéo anh cùng mất mặt thì được thôi, anh tiếp.

Tiêu Chiến trả lời thật nhanh.

[ Tùy anh. ]

Sủi cảo hơi nguội rồi, Tiêu Chiến bị Hướng Minh quấy rầy đến hết muốn ăn, lơ đãng mà chọc vài cái đũa.

Thực đáng tiếc, anh không có đủ năng lực làm Hướng Minh không dám quấy rầy tới anh nữa, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.

Vương Nhất Bác đang ăn sủi cảo đột nhiên dừng lại, ở nơi mà Tiêu Chiến không nhìn thấy, vẻ mặt của cậu như suy tư gì đó.

Hướng Minh quả nhiên nói được thì làm được.

Buổi tối.

Tiêu Chiến trở lại phòng ngủ, anh nghĩ Hướng Minh sẽ không làm được chuyện gì quá mức ác độc. Ai có thể ngờ được thái độ của anh lúc trước đã kích thích Hướng Minh, nói gì đi chăng nữa cũng muốn phá hư tình cảm của hai người.

Hắn không tin, cho dù là hoàn toàn không có tình cảm, nhưng nhìn thấy vợ đội nón xanh cho mình còn có thể thờ ơ sao?

Hướng Minh có số điện thoại Vương Nhất Bác, nhân lúc nguyên chủ hoàn toàn không có phòng bị, hắn đã lưu số của Vương Nhất Bác vào điện thoại, biết đâu có lúc dùng đến.

Hắn lạnh mặt gửi một tin nhắn dài kèm theo một liên kết để cho Vương Nhất Bác biết được rằng người đang sống cùng cậu ta là loại người như thế nào...

Hướng Minh đắc ý chờ đợi Vương Nhất Bác đáp lại.

Thật lâu không nhận được tin nhắn trả lời, hắn có chút bực bội, chẳng lẽ đối phương đang cãi nhau với Tiêu Chiến?

Giờ phút này Hướng Minh không hề hay biết, Vương Nhất Bác chưa bao giờ nhận bất kỳ tin nhắn của số lạ nào, cái tin nhắn dài lê thê đi kèm liên kết của hắn đã tự động lăn đến thùng rác làm bạn cùng rác rưởi quảng cáo.

Tiêu Chiến nằm ở trên giường chơi di động, tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng lại vang lên trong phòng.

Ai kia cho rằng Hướng Minh sẽ lên cơn, nhưng giờ đã nửa đêm rồi mà vẫn chẳng thấy ho he gì, chờ mãi cũng thấy buồn ngủ, dần dần ngủ mất.

Hướng Minh đợi mấy tiếng đồng hồ không chờ được gì, bèn gửi mấy tin nhắn nữa, vẫn không được đáp lại.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh đi, dùng số di động của Vương Nhất Bác tìm được WeChat, gửi lời mời kết bạn cho cậu.

Trên ghi chú viết: Tôi gửi tin nhắn cho cậu, không tính đáp lại sao? Được lắm, các người sẽ hối hận!

Qua vài phút, Vương Nhất Bác đáp lại một tin nhắn.

"Ở đâu?"

Hướng Minh:??? Ở đâu?? Thằng cha này khiêu khích hắn à!

Hắn cố nén tức giận: "Gửi liền một lúc mấy tin nhắn cậu không thấy được sao!"

Lại qua vài phút, Vương Nhất Bác trả lời lại.

"Tìm được rồi, ở thùng rác."

Hướng Minh: "......"

Vương Nhất Bác nhanh chóng xem một lần tin nhắn Hướng Minh, đơn giản là nói nguyên chủ cầm tiền của cậu bao dưỡng người khác, nói nguyên chủ vì muốn cùng Hướng Minh kết hôn mới muốn ly hôn với cậu.

Cuối cùng đính kèm một liên kết bằng chứng hai người thân mật giường chiếu.

Phòng làm việc đen kịt, màn hình máy tính sáng lên lấp lánh, sườn mặt Vương Nhất Bác không cảm xúc.

"......" Cậu liếc mắt một cái là nhìn ra mấy ảnh chụp này đều là ảnh ghép.

Đối phương kỹ thuật ghép ảnh cao siêu, nếu là người bình thường, đột nhiên nhìn thấy thì khả năng thật sự sẽ bị lừa bịp.

Nhưng đây là Vương Nhất Bác.

Cậu nhấp chuột động tác cực nhanh, chỉ nghe một loạt tiếng "cùm cụp cùm cụp" vang lên, gõ bàn phím, rồi lại tận lực làm nhẹ.

Vương Nhất Bác nhanh như bay hack máy tính Hướng Minh, xóa hết toàn bộ cái gọi là chứng cứ trong cả Drive lẫn ổ cứng, thuận tiện đăng nhập vào mấy cái nick lớn nhỏ của Hướng Minh, gửi một phần ảnh giường chiếu của hắn với mấy người không rõ danh tính cho vài người, thậm chí không quên gửi cho cha mẹ Hướng Minh.

Lần này dứt khoát và linh hoạt, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã hoàn thành "Báo đáp".

Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể uống thêm một lọ Yakult. Cậu tắt đi máy tính, chậm rì rì mà đi toilet rửa mặt.

Lúc này Tiêu Chiến đang ngủ ngon lành, không biết Hướng Minh phiền toái kia đã hoàn toàn bị giải quyết trong lúc anh đang ngủ mơ màng.

Bên kia, đợi đến lúc Hướng Minh phản ứng lại, những cuộc gọi liên hoàn đoạt mạng của người nhà và bạn bè suýt nữa đã làm nổ tung điện thoại của hắn.

Hắn vô cùng hoảng sợ, vội đến sứt đầu mẻ trán, trong một đêm cuộc sống bị hủy hơn phân nửa, còn bị người nhà phát hiện, bây giờ hắn làm gì còn mặt mũi nào sống trong cái vòng tròn phú bà này nữa.

Tất cả mọi người biết hắn ngủ với bao nhiêu người phụ nữ, ngay kể cả nam nhân cũng đã không biết bao nhiêu người qua tay hắn.

Ngay cả chị em tố liệu* Lê Vân của hắn cũng vội vàng chặt đứt quan hệ với vị tình nhân cũ này.

(*) Trong truyện tác giả viết塑料姐妹情 còn cụm đầy đủ塑料花姐妹情: Là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.

Lần này, hắn hoàn toàn xong đời rồi.

......

Tiêu Chiến chờ mấy ngày, chờ Hướng Minh tấn công nhưng rốt cuộc cũng không chờ được tin tức của hắn.

Anh cân nhắc, không biết Hướng Minh là biết khó mà lui hay là có mưu đồ khác, nhưng mà bất luận cho dù là cái nào cũng đều chẳng liên quan đến anh, anh cũng mừng rỡ phủi sạch quan hệ với Hướng Minh.

Mấy ngày không có đăng nhập game mobile, Tiêu Chiến cũng không có hứng thú.

Anh bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước cùng nhau chơi game, không biết là Mè đen hay Khang sư phụ bởi vì hình ảnh tinh xảo của game mà thuận miệng nhắc tới một game khác tên là 《 Trần Tình Lệnh 》.

Tiêu Chiến từng nghe qua 《 Trần Tình Lệnh 》 từ mấy lần game này lên hot search. Game trực tuyến cổ phong quy mô lớn, hình ảnh tinh xảo, thiết lập đa dạng thú vị, các phương diện đều là tụ hội tinh phẩm của game trong nước.

Trước mắt game mới mở cùng lắm là hơn một tháng đã có nhiều người chơi tràn vào, làm cho server thường xuyên chật ních, cần phải xếp hàng để vào.

Nhưng mà......

Cái tên《 Trần Tình Lệnh 》này hình như hơi quen tai?

Tiêu Chiến không nghĩ nhiều. Tên trùng tên quá nhiều, có lẽ chỉ là bởi vì lời bài hát nên mới cảm thấy quen thuộc. Bàn vẽ còn đang trên đường vận chuyển, vừa vặn hai ngày này nhàn rỗi anh tính đổi một game chơi đỡ chán.

Cái này đi!

- -------

_End chương 9_