Bạc Hà Đen

Chương 45



Trong mười ngày bị giam giữ, cả người Khuất Hàn chết lặng. Không gian bế tắc chật hẹp và mùi hôi thối ẩm mốc khiến anh rất khó chịu. Mỗi ngày anh đều ngồi dưới đất dựa vào tường nhìn trần nhà, chẳng buồn nhúc nhích, cũng không thèm nghĩ gì, đầu óc trống rỗng. Anh không hề cảm thấy đau khổ, buồn bã hay không vui mà chỉ cảm thấy vô cùng chán nản và mệt mỏi.

Milk rất sốt ruột, lo lắng anh phải ngồi tù nhưng anh lại không có cảm giác gì. Anh đã sớm hiểu rằng bất kì hành vi bồng bột nào cũng phải trả giá tương ứng. Anh quả thật đã phạm pháp, nếu tòa án phán quyết anh vào tù, anh không có bất kì oán giận nào. Tuy nhiên, nghe được Milk nói anh làm ảnh hưởng đến Bạc Hà Đen và những người khác, trong lòng anh lại không kìm được mà hối hận.

Có rất nhiều cách để trả thù Phương Bách Sam, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại chọn phương pháp gay gắt nhất, do anh quá dốt nát, quá kích động mà thôi.

Đối với Khuất Hàn mà nói, ca hát và đóng phim đơn thuần chỉ là công việc để anh kiếm tiền, không giống với mấy người Du Vụ. Họ thật sự yêu âm nhạc, thích sự nghiệp diễn xuất, ước mơ có một ngày trở thành siêu sao.

Hiện tại bởi vì anh, hình tượng của Bạc Hà Đen bị tổn hại, tất cả mọi người phải ngừng công tác. Khuất Hàn rất áy náy, không biết phải đối diện với họ thế nào, lại càng không muốn để Du Vụ thấy hình ảnh chật vật này của anh. Vì thế, anh từ chối gặp bất kì ai ngoại trừ Milk và luật sư Lâm.

Trình Kinh Nguyên lại một lần nữa giúp đỡ Khuất Hàn. Anh biết ơn hắn nhưng không thể báo đáp.

Ở trước mặt hắn, Khuất Hàn lại phát hiện bản thân nhỏ bé và vô năng thế nào.

Trình Kinh Nguyên nhận ra được sự chán nản của anh, vỗ vỗ vai anh mà nói, “Anh đã nói rồi, em trai của Trạm Khê cũng là em trai của anh, nếu chúng ta đã là anh em, anh phải chăm sóc em mới đúng, em không cần biết ơn anh, lại càng không cần suy nghĩ làm thế nào để trả nợ cho anh, đó là sỉ nhục đối với tình nghĩa anh em của anh và Trạm Khê… Em có hối hận cũng không giúp ích được gì, bây giờ chuyện em phải làm nhất là vui lên, cố gắng khiến bản thân ngày càng mạnh hơn, chờ em có khả năng bảo vệ bản thân thì em mới có thể bảo vệ người khác!”

Những lời này của hắn làm Khuất Hàn suy nghĩ rất nhiều.

Ra khỏi trung tâm tạm giam, đầu tiên Khuất Hàn chạy đến bệnh viện, hỏi thăm sức khỏe của Tiếu Mạc Lý. Cậu vẫn im lặng nằm trên giường bệnh. Khuất Hàn cầm khăn cẩn thận tỉ mỉ chà lau thân thể cho cậu, nói với cậu vài câu.

Ngồi gần nửa giờ trước giường bệnh của Tiếu Mạc Lý, Khuất Hàn giúp cậu đắp chăn kín người mới rời đi, đến một bệnh viện khác thăm Trạm Tuyền.

Tình trạng tinh thần của Trạm Tuyền không được tốt lắm, đã nhiều ngày trôi qua, cậu vẫn chìm sâu vào cơn hoảng loạn và sự tự trách, vừa nhìn thấy anh cậu liền bật khóc, “Anh Hàn, xin lỗi, đều do em hại anh, hại mọi người…”

Ngược lại, Khuất Hàn bình tĩnh an ủi cậu rất lâu.

Khuất Hàn nhìn khuôn mặt giống y chang Trạm Khê của Trạm Tuyền, miệng anh yếu ớt nói những câu “Anh không sao”, “Thật sự không sao”, anh lại cảm thấy rất mệt mỏi.

Rời khỏi bệnh viện, Khuất Hàn không quay về biệt thự, anh vẫn không biết làm thế nào để đối mặt với ba thành viên còn lại trong nhóm Bạc Hà Đen. Milk nói để không khiến công ty và Trình Kinh Nguyên gặp khó khăn, tốt nhất anh phải tìm một nơi tránh bão, chờ mọi chuyện xẹp xuống hãy trở về.

Milk dùng lời lẽ khéo léo ngọt ngào, nhưng Khuất Hàn thoáng cái đã hiểu rõ, Bạc Hà Đen rất khó tiếp tục hoạt động. Thời gian có thể xoa dịu đi tất cả, “hành vi vô lý thời kì thiếu niên” của anh dần dần sẽ được công chúng tha thứ, nhưng khoảng thời gian này cũng đủ để cho mọi người có mới nới cũ mà lãng quên Bạc Hà Đen, tập trung sự chú ý vào những nhóm nhạc và các ngôi sao khác.

“Xin lỗi…” Khuất Hàn nhẹ giọng nói.

Milk thở dài, “Mọi chuyện đã qua, đừng nghĩ nhiều, chuẩn bị kế hoạch cho tương lai sau này đi.”

Khuất Hàn một mình trở lại thành phố D. Nhà ở và nhà hàng bởi vì Tiếu Mạc Lý gặp chuyện không may đã bán đi hết, anh không có chỗ ở, cũng không muốn ở trong trung tâm thành phố, vì vậy anh đi phà đến đảo Lưu Ly.

Năm Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý tốt nghiệp tiểu học, Trạm Khê từng dẫn họ đến đảo Lưu Ly.

Ở đó, Trạm Khê dạy anh tập bơi, câu cá, cắm trại, lần đầu tiên trong đời anh được ăn một bữa hải sản thịnh soạn, thấy đoàn người ngồi xung quanh lửa trại trên bờ biển đánh đàn guitar mà yêu thích tiếng đàn guitar… Lúc đó anh giống như những đứa bé bình thường khác, cùng Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý ăn uống, nô đùa.

Đó là ký ức tuổi thơ đẹp nhất và quý giá nhất của anh.

Xa cách tám năm, trở về thăm chốn cũ, hòn đảo đã không còn thanh khiết mộc mạc như ngày xưa, khắp nơi đều là dấu vết khai thác thương mại, Khuất Hàn cảm thấy chỗ nào cũng rất xa lạ.

Ký ức duy nhất còn khắc sâu là một ngôi nhà dạng khách sạn gia đình nhỏ mà anh cùng Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý đã từng thuê trọ. Con gái ông chủ đã lớn lên, cô bé trừng to mắt nhìn anh, thét chói tai, “A a a, anh là Khuất Hàn…”

Ngây người trên đảo vài ngày, nếu không nằm trên ghế tre ở ban công ngắm thủy triều lên xuống thì anh lại sáng tác bài hát.

Đầu óc anh bị những nốt nhạc lộn xộn nhồi vào, anh rất muốn viết một bài hát chấn động lòng người, nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể viết xong, anh không tìm được cảm xúc.

Anh nhớ thành phố Y, anh nhớ Du Vụ.

Đã gần nửa tháng họ không gặp nhau, từ khi thành lập Bạc Hà Đen đến nay, họ chưa bao giờ xa nhau lâu đến thế. Khuất Hàn phát hiện ra rằng, hóa ra việc chia lìa thật là dễ dàng, nếu Bạc Hà Đen giải tán, anh và Du Vụ sẽ không bao giờ gặp mặt nữa…

Không có ba mẹ, không có người thân, Trạm Khê đã mất, Tiếu Mạc Lý bởi vì gặp tai nạn giao thông mà trở thành người thực vật, anh và Trạm Tuyền không phải anh em cùng huyết thống… Anh cho rằng anh đã quen với các loại mất mát, chuẩn bị sống cô độc đến cuối đời, nhưng vừa nghĩ đến Du Vụ, nghĩ đến họ có thể không bao giờ gặp nhau nữa, trái tim anh tựa như bị xé rách, đau đớn khôn nguôi.

Khuất Hàn nhịn không được dùng điện thoại cố định trong phòng gọi cho Du Vụ. Điện thoại được kết nối xong, anh lại không biết phải nói gì.

Đầu bên kia nóng nảy a lô vài tiếng, đột ngột gọi tên anh, “Khuất Hàn?”

Trái tim Khuất Hàn run lên, anh nín thở, tim đập hỗn loạn khó hiểu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đối mặt với ép hỏi của Du Vụ, anh lo lắng, không chút nghĩ ngợi mà cúp điện thoại.

Chờ đến khi anh phản ứng được bản thân vừa làm gì, anh ảo não nhíu mày, đi qua đi lại trong phòng, mắt lại nhìn về phía chiếc điện thoại bàn, cuối cùng anh vẫn không có đủ can đảm gọi điện thoại cho Du Vụ.

Chưa từng có ai làm anh sản sinh nhiều sự bực bội và xoắn xuýt đến như vậy.

Anh choáng váng và mờ mịt giống như thiếu niên mới biết yêu lần đầu.

Sáng sớm hôm sau, Khuất Hàn gọi điện cho Milk giả vờ lơ đãng hỏi thăm mọi người.

Milk nói, “Tiểu Tuyền được ba mẹ cậu ấy đón về nhà rồi, sau lần cậu đi thăm cậu ấy, tinh thần cậu ấy tốt hơn một chút, nhưng mà vẫn còn kháng cự tiếp xúc với đám đông, mới đây ba mẹ cậu ấy đã đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, chắc là sẽ nhanh khỏi thôi… Tử Tịnh bận rộn yêu đương với bạn gái, cả ngày không thấy bóng dáng đâu, còn Tiểu Vụ và Trạch Vũ, lúc này hai người họ có lẽ ở sân bay rồi…”

Khuất Hàn vội vàng hỏi, “Họ đi đâu?”

Milk không nhận ra sự hoảng loạn và nôn nóng trong giọng nói của anh, trả lời, “Đi Pháp.”

Trái tim Khuất Hàn trong chớp mắt đóng băng.

Biết rõ không đuổi kịp nhưng anh vẫn đi phà trở về trung tâm thành phố rồi đi thẳng đến nhà ga mua vé tàu quay lại thành phố Y. Lúc đi vội vội vàng vàng, hành lý của anh vẫn để ở khách sạn nhỏ, cũng không kịp trả phòng, anh chỉ cầm ví tiền và điện thoại di động, nhanh như chớp chạy về thành phố Y.

Không thông báo cho bất kì người nào, Khuất Hàn lặng lẽ trở về biệt thự, trong phòng vắng tanh không một bóng người. Cửa phòng của Du Vụ không khóa, anh bước vào, thấy ba lô du lịch cậu vẫn thường dùng lúc đi xa đã biến mất, vài bộ quần áo yêu thích của Du Vụ cũng không còn.

Anh ở trong biệt thự ba ngày, toàn bộ thế giới giống như hoàn toàn lãng quên anh. Không ai trở về, Du Vụ, Tô Trạch Vũ, Lê Tử Tịnh không về, ngay cả người dì thường đến quét dọn và nấu ăn cũng không đến.

Khuất Hàn cười nhạo bản thân vậy mà lại ảo tưởng kỳ tích có thể xảy ra.

Du Vụ có lòng tự trọng của cậu ấy, cậu ấy thậm chí không thèm nhìn mặt anh, sao cậu lại chờ đợi anh được.

Cậu ấy từ lâu đã vứt bỏ anh.

Tất cả đều quá muộn rồi…

Anh hút rất nhiều thuốc lá, mùi khói thuốc gay mũi khiến anh sặc sụa ho khan, ho đến chảy nước mắt, trong lòng tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng.

Nếu như có thể xoay chuyển thì tốt biết bao, như vậy, cho dù phải trả bất cứ giá nào anh cũng sẵn sàng…

Trong lòng hết hi vọng, trở về đảo Lưu Ly thấy Du Vụ ở trên bờ, Khuất Hàn mừng đến phát điên.

Cậu không đi đâu hết mà ở ngay trước mặt anh!!!

Xuống phà, Khuất Hàn đánh mất toàn bộ lý trí, anh không muốn quan tâm đến gì nữa, chỉ muốn làm chuyện anh muốn làm nhất — ôm lấy Du Vụ. Anh gắt gao ôm cậu, chặt đến mức hận không thể hòa nhập cậu vào cơ thể mình. Anh cần nhiệt độ cơ thể và hơi thở ấm áp của cậu để nói với bản thân anh đây không phải cảnh trong mơ, cũng không phải ảo giác, Du Vụ thật sự ở ngay trước mặt anh.

“Du Vụ… Du Vụ…” Khuất Hàn biết bản thân rất ngớ ngẩn nhưng anh không thể khống chế bản thân, gọi tên cậu không ngớt.

Một lúc sau, Du Vụ rốt cục hồi phục tinh thần, bắt đầu vừa giãy dụa vừa chửi bới, “Có phải cậu điên rồi không…”

Không phải đã điên rồi sao?

Khuất Hàn chẳng những không cảm thấy phiền muộn, trái lại tâm trạng cực kỳ phấn chấn. Anh giống như thằng ngốc, không ngừng cười thầm.

Sáng sớm trên bến cảng không có nhiều người, nhưng họ ôm nhau vẫn khiến mọi người vây xem. Vì không muốn gây ra rắc rối, dù không nỡ buông tay Khuất Hàn vẫn phải tạm thời buông lỏng hai tay đang kẹp chặt Du Vụ, kéo tay cậu chạy nhanh vào trong rừng cây rậm rạp.

Du Vụ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giận dữ hét lên, “Này, cậu kéo tôi đi đâu…”

Khuất Hàn im lặng, không nhìn cậu, chỉ chạy như bay về phía trước.

Mãi đến khi vào sâu trong khu rừng hoang vắng, Khuất Hàn cuối cùng cũng dừng chân.

Du Vụ mệt hết hơi, vừa thở hổn hển vừa hùng hổ mắng, “Cậu bị thần kinh à, cậu bị bệnh phải không… Rốt cuộc, cậu phát điên… gì vậy…”

Khuất Hàn lại một lần nữa vươn tay ra siết chặt lấy cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của cậu, nói rõ ràng từng chữ, “Du Vụ, tôi thích cậu.”

Ở bến cảng bị Khuất Hàn ôm chặt, nghe anh thì thầm tên mình, Du Vụ đã phát giác được Khuất Hàn không giống với anh trước đây, vẫn chưa kịp sắp xếp lại manh mối, đột nhiên nghe anh nói câu này, con mắt Du Vụ tròn xoe.

Há hốc mồm một lúc, cậu ngập ngừng vươn tay phải ra khua khua trước mặt anh, “Cậu… không phải đang mộng du chứ?”

Khuất Hàn ngây người, khẽ bật cười, đan chặt năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của Du Vụ đặt trước ngực trái của anh, nghiêm túc nói, “Tôi chưa từng tỉnh táo như thế.”

“Ừm…” Du Vụ nhìn anh, vẻ mặt hơi mờ mịt, “Vậy có thể là tôi đang mộng du…”

Lúc này Khuất Hàn không cười nổi nữa, trong quá khứ anh đã làm Du Vụ thất vọng quá nhiều, Du Vụ có thể vẫn thích anh, nhưng muốn cho người đã hết hi vọng từ lâu tin tưởng anh, một lần nữa xem xét khả năng của họ, không phải là chuyện dễ dàng.

Anh không thể nóng vội, chỉ có thể tiến hành từ từ.

Khuất Hàn nghĩ thế nhưng không thể nhịn được mà khẽ hôn lên môi Du Vụ.

Du Vụ giật mình lùi về phía sau một bước, ánh mắt phức tạp nhìn Khuất Hàn, “Cậu vừa nói gì? Tôi không nghe rõ…”

“Tôi thích cậu.” Khuất Hàn nghiêm túc đứng trước Du Vụ lặp lại câu nói đó, giọng điệu càng thêm phần chân thành tha thiết.

Người mình thích cuối cùng cũng đáp lại, Du Vụ đương nhiên cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Tuy nhiên, sự bất ngờ và không dám tin tưởng trong lòng cậu lại nhiều hơn, đầu óc cậu vẫn đang hỗn loạn, đối mặt với sự thổ lộ của Khuất Hàn, cậu chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng nhưng không có phản ứng gì khác.

Khuất Hàn biết Du Vụ cần thời gian giảm xóc nên anh thay đổi chủ đề, “Nếu cậu không có việc gì làm, ở lại trên đảo thêm vài ngày được không?”

Dưới ánh mắt thấp thỏm chờ mong của Khuất Hàn, Du Vụ im lặng rất lâu, cuối cùng cậu gật đầu.