Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 11



Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

 

                                                                Chương  11

 

Dù biết đã trễ nhưng Bạch Thiên Di không vội.

Cô từ từ mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo thun trơn và quần jean một cách tự phát như thói quen thường ngày. Sau đó là nhìn đồng hồ bắt đầu ước lượng thời gian.

Bây giờ chỉ mới có 5 giờ 30 phút (chỉ mới??? O.O), chính là giờ cao điểm. Ra đường lúc này chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình. Lên xe buýt chính là tự mình chui vào cái lò thiêu di động, chưa kể đến việc phải chen chút nhau trên cái xe bé xíu đó. Dù vốn là người năng động, nhưng Bạch Thiên Di lại không thích phải chen chút. Cô thích đông đúc, nhưng là thích đứng từ ngoài nhìn vào hơn là tự mình chui vào đám đông. Có lẽ là vì bị ảnh hưởng thái quá từ gia đình, việc giáo dục từ nhỏ cô nhận được vốn là dành cho một tiểu thư. Dù cô không tiếp nhận nhưng vẫn có phần nào đó vô thức ảnh hưởng đôi chút. Đúng là lúc nhỏ cô rất phá phách, nhưng tuyệt đối không phải loại hỗn xược. Có thể như này, cũng có thể như thế kia, nhưng chắc chắn sẽ không phá vỡ luật đã định sẵn.

Nói tóm lại, Bạch Thiên Di không thích phải tranh giành.

Vậy là cô đi tắm. Đến đúng 5 giờ 45 phút mới mang giày ra khỏi nhà. Quả đúng như cô mong muốn, xe buýt giờ này đã vắng vẻ hơn nhiều. Tìm cho mình một chỗ ngồi xuống, rồi bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch.

Gần đến nơi, Bạch Thiên Di mới gọi điện cho Chân Thụ Nhân để xác định nơi gặp nhau. Điện thoại vừa kết nối, Chân Thụ Nhân đã bắt máy rất nhanh, có thể là vì anh đang nóng lòng muốn gặp cô, hoặc cũng có thể là vì đã chờ quá lâu rồi.

“Anh đang ở đâu?”. Cô hỏi.

“Anh đang đứng ở hồ nhân tạo.”

Hình như nghe không rõ, Bạch Thiên Di hỏi lại.

“Hả?”.

“Ở hồ nhân tạo, giữa quảng trường”. Chân Thụ Nhân nhắc lại.

“Là ở đâu cơ?”. Bạch Thiên Di nhăn mặt, là lỗ tai cô có vấn đề hay là giọng anh ta khó nghe đến thế?

“…”

Chân Thụ Nhân lúc này đang ở đầu dây bên kia đưa tay đỡ trán, anh cố nặng ra một nụ cười, nhưng rồi lại thôi, vì sực nhớ rằng trước mặt mình có ai đâu. Vậy là anh kiên nhẫn nói thêm lần nữa.

“Là hồ nhân tạo, ở giữa quảng trường này”. Lần này anh nói gằn từng chữ một, sợ cô không nghe nên cố gắng nói thật chậm.

Bạch Thiên Di cuối cùng cũng nghe được, “À.” lên một tiếng rồi cúp máy. Ngồi nhìn ra cửa kính, đèn hai bên đường đã được bật sáng lên. Bây giờ vốn là cuối tháng sáu, đã gần chuyển thu rồi. Cô chuyển đến nhà Hà Tử Phàm cũng được gần một tháng rồi, nhưng số lần gặp được anh ta như đếm trên đầu ngón tay. Thế là cô lại nhớ ra một chuyện, giọng của Chân Thụ Nhân hơi khó nghe nhỉ. So với Hà Tử Phàm thì khó nghe hơn rất nhiều. (cười)

Thôi xông! Cô lại nghĩ tới cái tên đó nữa rồi. Ở chung với nhau lâu ngày thì có khuynh hướng đó hay sao >”<

Xe dừng ở trạm, Bạch Thiên Di nhanh chóng xuống xe. Quảng trường cách trạm xe cũng không quá xa, vậy là cô cũng không phải mất quá nhiều thời gian để đến đó, chỉ cần qua một cái ngã tư là đến rồi. Bạch Thiên Di nhanh chóng đi bộ đến quảng trường, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Chân Thụ Nhân. Anh ta vẫn bắt máy rất nhanh.

“Em đến rồi, anh đang ở đâu thế?”. Bạch Thiên Di hỏi, vừa đảo mắt nhìn xung quanh.

“Ở cạnh hồ nhân tạo, anh mặc áo thun màu xanh biển.”

“Ồ.” Vậy là cô tìm thấy ngay một người đàn ông áo xanh đang đứng gần đó, tay cầm điện thoại. Bạch Thiên Di không nghĩ nhiều liền vẫy tay về hướng đó, nói vào điện thoại.

“Em nhìn thấy anh rồi.”

Chân Thụ Nhân từ xa đang cúi đầu xuống nói vào điện thoại liền ngẩng lên có vẻ như đang tìm kiếm gì đó xung quanh, thế là anh nhìn thấy một cô gái đang ra sức vẫy tay với mình. Chân Thụ Nhân cười thật tươi rồi tắt máy. Vừa vặn Bạch Thiên Di đã chạy đến trước mặt anh.

“Hì hì, anh đến sớm nhỉ?”. Trông cô không có tí gì là hối lỗi về việc làm sai trái của mình.

“Anh cứ tưởng mình được leo cây rồi chứ, năm giờ của em là một tiếng sau với đồng hồ thế giới à?”. Chân Thụ Nhân không chút khách khí kể tội của Bạch Thiên Di. Cô bĩu bĩu môi ăn thua đủ với anh.

“Thật ra nếu đúng năm giờ em ra khỏi nhà thì chưa chắc sẽ đến đây đúng năm giờ, tất nhiên đó là chuyện không thể. Cứ cho là em đến được đây lúc 5 giờ 30 phút đi, tính luôn cả vấn đề kẹt xe thì còn cả việc người người tấp nập chúng ta sẽ không có nơi dung thân. Muốn đi bộ vòng quanh quảng trường hay tìm một quán nào đó ngồi cũng rất khó khăn. Nói tóm lại em chỉ muốn tốt cho cuộc đi chơi của chúng ta thôi…”

Khóe mắt Chân Thụ Nhân giật giật, đây đúng là Bạch Thiên Di rồi. Cái kiểu lý sự cùn này không lẫn vào đâu được. Bạch Thiên Di cất điện thoại vào túi quần, không quên tắt luôn máy để tránh ai đó gọi đến.

Trước khi gặp nhau, Chân Thụ Nhân đã từng nói với cô rằng: “Dù chúng ta chưa từng gặp nhau bên ngoài, nhưng tình cảm trên mạng internet này lại vô cùng thắm thiết, vậy nên khi gặp anh em đừng có ngại nhé”. Và tất nhiên, Bạch Thiên Di đã thực hiện vô cùng tốt lời nói của anh.

Lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Thiên Di đã dẫn anh đi lòng vòng quảng trường hai vòng, sau đó rẽ qua hai ba con phố khác, trò chuyện tí ta tí tớn vô cùng thân thiết. Sau đó lại trở về chỗ cũ lúc hai người gặp mặt, bắt taxi đi đến một con phố khác xa hơn nữa, rồi hai người lại tiếp tục đi bộ lòng vòng.

Đến lúc Chân Thụ Nhân cảm thấy thắc mắc vô cùng không thể lý giải được, anh mới quay sang hỏi Bạch Thiên Di:

“Tiểu Di này, em sợ anh bắt cóc em hay là em đang lên kế hoạch bắt cóc anh thế?”

“Ý anh là sao?”. Bạch Thiên Di chớp chớp đôi mắt hí của mình, giả vờ khó hiểu. Chân Thụ Nhân đỡ trán cười hắc ra.

“Sao cứ bắt anh đi lòng vòng thế này? Không phải sợ bị anh bắt cóc đem bán thì sao em phải đi lòng vòng như để cắt đuôi thế này? Hoặc là muốn dắt anh đi tới một chỗ thật xa rồi bán anh đi?” Bạch Thiên Di ngẫm nghĩ một lát, rồi tỉnh bơ đáp:

“Đi nhiều mau đói, anh không biết điều đó à? Với lại anh có thể đem bán sao?”. Nếu có mang đi bán thì ở nhà cô có một người rất có giá kia kìa. (không phải nhà cô:v)

Nhận được câu trả lời vô cùng “hài lòng”, Chân Thụ Nhân nhăn mặt

“Sao anh lại có cảm giác bị sỉ nhục thế nhỉ?”

Nói vậy là, cốt yếu Bạch Thiên Di dẫn anh đi vòng vòng thế này chỉ để đạt được mục đích cuối cùng là ăn và ăn thật nhiều thôi sao?

Cuối cùng hai người cũng dừng lại trước một quán ăn, chọn một bàn trống ngồi xuống, bắt đầu gọi món và tán dóc. Cô gọi lẩu và một số thứ khác, tám chuyện trên trời dưới đất.

Đến tận 9 giờ 55 phút, cả hai mới ai về nhà nấy. Chân Thụ Nhân đương nhiên gọi taxi về, còn Bạch Thiên Di…tất nhiên là đi bộ về.

Đi lòng vòng lâu như thế tất nhiên là cô có ý cả. Vừa hay con phố cạnh khu nhà Hà Tử Phàm có rất nhiều quán ăn, chi bằng dụ dỗ Chân Thụ Nhân đi cùng cô về đây, ăn một bữa, vừa được ngồi taxi về nhà miễn phí, chưa kể đến việc được ăn ngon nữa chứ. Vậy là cô âm thầm lặng lẽ, dắt Chân Thụ Nhân đi vài vòng xem như giúp anh ta mở mang tầm mắt.

Bạch Thiên Di vừa đi vừa huýt sáo. Bà cô thường bảo huýt sáo vào buổi tối có thể gọi rắn vào nhà, nhưng Bạch Thiên Di cảm thấy điều này thật vô lý, ở nhà cô mà cũng có rắn thì thật nhảm nhí, cô tin chắc? Cô vẫn thói quen cũ, vẫn huýt sáo mỗi khi có hứng.

Trông Chân Thụ Nhân có vẻ cũng là người đàng hoàng lịch sự, Dù gương mặt anh ta đúng là có nét đào hoa như anh ta nói, khi cười thì chẳng thấy mắt đâu cả, về điểm này, thì lại rất giống cô. Cô luôn cho rằng mắt mình quá bé, vậy nên cô không thích cho lắm. Vì là mí lót nên khi thì nhìn thấy hai mí lúc thì lại một mí. Nói tóm lại rằng Chân Thụ Nhân nhìn bề ngoại không hề tệ như cô tưởng tượng.

Về đến nhà, không thấy chút vết tích nào của Hà Tử Phàm, điều này cho thấy anh ta vẫn chưa về nhà. Mở điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nào anh ta cả. Bạch Thiên Di thở phào một tiếng rồi lên phòng.

Nằm bẹp xuống giường, sau khi lăn qua lăn lại vài vòng, Bạch Thiên Di mới mở máy tính lên cập nhập tin tức, vừa tìm thông tin về đôi giày cô đang muốn mua. Cô tiện tay mở luôn trang Facebook của mình, xem qua một lượt các trạng thái của bạn bè. Sau đó lại vô tình nhìn thấy cái tên của Hà Tử Phàm vẫn đang tối thui. Nói thật cô vẫn không hiểu người như anh ta tạo trang cá nhân để làm gì trong khi từ lúc cô “kết bạn” với anh đến giờ vẫn chưa bao giờ thấy tên anh sáng lên cả.

Cô bĩu môi, bất giác nhìn lên trần nhà, chợt nhớ hình như phòng Hà Tử Phàm nằm ngay trên phòng mình, tiếc là cách âm quá tốt, cô không biết anh ta đang làm gì. Nếu không thì cô đã bơi móc được những tật xấu của anh kể cho đồng nghiệp nghe cho bỏ tức rồi. Không biết trời xui đất khiến thế nào. Bạch Thiên Di lại bật khỏi giường, mở cửa ra ngoài.

Chớp mắt cô đã đứng trước cửa phòng Hà Tử Phàm. Cô chớp chớp mắt, mặt lấm lét như sắp làm việc xấu. Hình như lúc nãy theo bản năng xui khiến thế nào, Bạch Thiên Di lại muốn vào phòng anh “tìm kiếm vài thứ” (:v). Thật ra cô cũng rất tò mò về Hà Tử Phàm, tất nhiên, người kì lạ được xem là toàn diện như anh chẳng để cho người khác biết về tật xấu của mình. Dù hằng ngày đều phải gọi anh ta dậy, nhưng chưa lần nào cô nhìn kĩ phòng anh ta cả, nói chung là không quan tâm cho lắm. Nhưng hôm nay cô ở nhà anh, lại không có chủ nhà, cũng tức là ý trời muốn cô khai thác được vài điều thú vị từ anh, con người mà, ai mà chẳng có những thứ muốn giấu giếm. Biết đâu được bề ngoài anh ta hoàn hảo thật, nhưng bên trong lại là một Otaku hoặc biến thái thích đồ lót phụ nữ thì sao?

Nghĩ đến đây Bạch Thiên Di không thể nhịn được mà cười khúc khích. Cô muốn Hà Tử Phàm phải mất mặt, số lần anh mất mặt thật là đếm trên đầu ngón tay ( nhưng thật tình là chưa có lần nào, toàn là cô mất mặt), vậy nên Bạch Thiên Di quyết tâm vào hang cọp để tìm bằng chứng mất mặt (( o.o)).

Bạch Thiên Di cố gắng kiềm ném nụ cười trên mặt ( thật là ra là đã cười toát cả mồm). Tưởng tượng đến gương mặt anh ta lúc mất mặt cô lại không kìm được mà cười lớn. Theo thói quen của những người làm chuyện xấu thì phải thường lén lút, Bạch Thiên Di cũng không ngoại lệ, cô ngó đông ngó tây một hồi, chắc chắn không có ai ở đây cô mới đưa tay vặn nắm cửa, miệng vẫn cứ toát ra.

Nhưng không ngờ, vừa mở để tay lên nắm cửa thì Bạch Thiên Di đã té nhào về phía trước. Cánh cửa bật mở ra, có lẽ vì lực hơi mạnh nên Bạch Thiên Di lúc này đang đứng bên ngoài đã ngã về phía trước. Vậy là cô sải lai.

“Cô đang làm gì vậy?”.

Giọng Hà Tử Phàm trầm đục, mang hơi hướng vẫn đang “ngái ngủ”. Anh liếc mắt nhìn “cái đống” đang nằm dài trước mặt, đôi mày khẽ chau lại.

“Cái đống” được anh nhắc đến lúc này mới từ từ ngồi dậy, xoa xoa cái đầu gối đáng thương của mình. Nhìn cái người đang đứng trước mặt mình mà hét lên:

“Sao anh lại ở nhà cơ chứ! Anh là yêu quái sao?! Cứ thoát ẩn thoát hiện như thế thì tôi biết đối phó như thế nào?!”

Hà Tử Phàm nghe vậy không khỏi phì cười. Cô gái này, quả là bị bệnh ngốc từ nhỏ mà. Anh nhìn cô khó hiểu:

“Nhà tôi thì tôi phải ở chứ, không lẽ lại để hoang? Câu đó phải để tôi hỏi cô mới phải, đêm hôm không đi ngủ còn đứng trước cửa phòng người khác cười mang rợ. Nếu không phải tôi không biết ở nhà này ngoài tôi ra còn có nuôi một người thần kinh không bình thường thì chắc đã tưởng là hồn ma bóng quế nào đêm khuya ghé thăm đấy”.

Cô tức đến nghẹn họng, phản bác lại anh ngay:

“Có anh mới là hồn ma ấy, cả nhà anh mới là hồn ma ấy”.

Hà Tử Phàm nghe vậy thì nhíu mày, không muốn đôi co với cô ngốc này nữa:

“Không phải lúc nhỏ cô bị té đập đầu nên giờ đầu óc không bình thường sao? Cái vẻ mặt ấy là như thế nào? Tà đạo, dâm đãng, lén lút, vụng trộm, quá khích hay là…”. Anh ngừng lại nhìn cô một lượt không kiêng nể sau đó là nhấn mạnh từng chữ: “LÀM – CHUYỆN – XẤU”.

Bạch Thiên Di bị nói trúng tim đen liền ngượng ngùng cúi đầu, lấp liếm:

“Tôi chỉ là tiện đường đi ngang đây thôi mà…” Giọng cô bé như muỗi kêu.

Hà Tử Phàm nghe thế, ánh mắt anh lóe lên một tia gian xảo.

“Ồ, thì ra là cô tiện đường từ lầu hai lên lầu ba thăm tôi rồi lại xuống phòng mình ở lầu hai hả?”.

Bạch Thiên Di muốn đập đầu xuống đất lần nữa chết đi cho rồi, sao cô lại có thể nghĩ ra một lý do nhảm nhí như thế được kia chứ.

“Tôi cứ tưởng anh chưa về, nên…”. Cô chu môi, thật ra vẫn đang tìm lý do để quanh co.

Thấy hành động ngượng ngùng không biết để tay ở đâu của cô, Hà Tử Phàm bỗng nổi hứng muốn trêu chọc thêm chút nữa.

“Vậy nên muốn tiện đường vào phòng tôi xem một vài thứ. Tiện thể bơi móc những thói xấu, những món đồ xấu xa mà tôi đặt trong phòng để tiện kể lại với người khác làm tôi bẽ mặt?”

Bạch Thiên Di rùng mình một cái, tim cô đập thình thịch. Bị người ta nắm được đuôi cáo nên Bạch Thiên Di chỉ còn biết đào cái lỗ chui vào trong. Nói là đào lỗ nhưng thật ra Bạch Thiên Di kéo cổ áo ra che cả mặt mình lại. Đấy! Cô lại mất mặt = =!

Nhìn hành động buồn cười của Bạch Thiên Di, Hà Tử Phàm chỉ nhếch mép, lại nói tiếp:

“Cô đừng tưởng có thể làm tôi mất mặt, nhưng nếu làm được thì cô cứ việc, nhưng nếu không làm được, thì tôi sẽ làm cô không còn mặt để mất đấy”.

Bạch Thiên Di muốn khóc mà không khóc được. Nhìn anh quay người đóng cửa lại, cô chợt nhớ ra một chuyện.

“Anh về nhà lúc nào vậy?”. Cô ngẩng đầu nhìn anh, duy chỉ có hai con mắt dám thò ra ngoài thôi, còn lại vẫn đang nằm trong áo.

Hà Tử Phàm nhìn cô, lãnh đạm trả lời:

“Bảy giờ.”

Mắt Bạch Thiên Di sáng lên, bất giác quên cả việc che mặt lại, cô giương mắt nhìn anh ngạc nhiên.

“Vậy là anh về nhà đúng giờ thật à?!”

Anh cau chặt đôi mày lại nhìn cô

“Cô nghĩ là tôi sẽ giống cô sao? Đi hẹn hò quên…”. Nói đến đây Hà Tử Phàm ngừng lại, anh định nói là “quên mất tôi”, nhưng nghĩ lại lại thôi.

Tất nhiên không nói thì làm sao Bạch Thiên Di biết được, vậy là cô tự điền vào chỗ trống là “quên làm bữa tối cho tôi”.

“Nói ra là…anh vẫn chưa ăn tối hả?”. Anh thật sự chờ cô về ăn cùng sao? Trong lòng Bạch Thiên Di bỗng nổi lên một cảm giác khó xử, lòng nhân từ của cô bỗng nổi lên, cảm giác có lỗi bắt đầu xâm chiếm não cô. Bạch Thiên Di trước giờ vẫn không sợ gì cả, duy chỉ có việc lầm lỗi là khiến cô ray rứt không thôi. Nếu như bây giờ anh thật sự gật đầu nói “chưa ăn”, cô sẽ ngay lập tức vo gạo nấu cơm cho anh ngay. Nhưng đáng tiếc Hà Tử Phàm không hề chờ cô về ăn cơm.

“Ăn rồi.” Anh trả lời không chút lưỡng lự, thì ra cô đã tưởng tượng quá nhiều rồi.

Nhìn vẻ mặt thất vọng, biết lỗi của cô, Hà Tử Phàm cảm thấy vui lên một chút. Anh không bắt nạt cô nữa, mà quay người đóng cửa phòng lại.

“Khoan đã…”

Bạch Thiên Di dùng tay chặn cửa anh lại. Hà Tử Phàm khó chịu nhìn qua gương mặt cô.

“Sao anh biết tôi đi hẹn hò?”. Đây chính là tâm điểm nãy giờ cô muốn hỏi anh, sao anh lại biết cô đi hẹn hò?

Hà Tử Phàm mỉm cười, hình như biết cô sẽ hỏi như thế. Vậy là anh trả lời cô một câu không rõ đầu không rõ đuôi, để giày vò cái đầu óc ngốc nghếch của cô một tí vậy.

“Tôi không những biết cô đi hẹn hò, mà còn biết người cô hẹn hò tên là Chân Thụ Nhân.” Sau đó anh không nể nang đóng thẳng cửa lại để lại Bạch Thiên Di ngẩn ngơ đứng đó.

Trong đầu cô lúc này chỉ lập lại câu nói kì quái của Hà Tử Phàm, sao anh lại biết cô hẹn hò với Chân Thụ Nhân? Bạch Thiên Di về phòng với tâm trạng bất ngờ và khó hiểu. Cô cứ suy nghĩ đến mọi trường hợp, cuối cùng vẫn chỉ có một trường hợp duy nhất: ANH THEO DÕI CÔ.

Nhưng mà với con người Hà Tử Phàm, cô có gì để mà anh theo dõi kia chứ? Vậy là cả trường hợp khả thi nhất cũng bị loại bỏ. Không buồn nghĩ nữa, Bạch Thiên Di đi ngủ luôn mà chẳng cần tắm rửa.

Hà Tử Phàm lúc này vẫn đang nói chuyện với thư ký của mình qua điện thoại, không quên dặn anh ta mang bữa tối bữa tối đến. Tắt điện thoại, anh lại tự châm cho mình một điếu thuốc rồi nhìn ra ngoài cửa kính lớn được che lại bằng tấm rèm khổng lồ. Anh nhớ lại nét mặt của Bạch Thiên Di lúc bị anh nắm thóp, còn cả nụ cười ghê rợn đó nữa chứ. Cũng may là không ngủ say nên không bị giật mình bởi tiếng cười của cô. Anh bảo sẽ về lúc bảy giờ, vậy mà cô nhóc đó dám trốn đi hẹn hò. Nói vậy là cô chẳng hề có một chút niềm tin nào ở anh sao? Thật ra anh vẫn chưa ăn gì, chỉ là chờ cô lâu quá nên cảm thấy nên đi ngủ thì tốt hơn. Lúc cô hỏi anh đã ăn gì chưa thật ra anh đã định nói chưa nhưng lại nhìn gương mặt có lỗi đó thì không biết thế nào anh lại gật đầu. Anh muốn trừng phạt cô thêm chút nữa mới hả giận, dám hẹn hò với người khác quên mất anh.

Nhưng mà nhớ lại nét mặt ngượng ngùng biết lỗi kia, thì ra người con gái như cô cũng có nét…đáng yêu đấy chứ.