Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 15



CHƯƠNG 15

 Tác giả: Tôi là người mù chữ

Nói là về nhà chứ cô chỉ có thể sang nhà Lục Hợp làm gánh nặng mà thôi. Cảm thấy mình xui xẻo quá mức, cũng may vẫn có người chịu chứa cô.

Mở tủ lạnh, nhìn đóng rau quả của Lục Hợp vẫn còn xanh mơn mởn, Bạch Thiên Di chợt nhớ đến Alexander…

Uầy! Con trai cô…lại để quên ở nhà người ta mất rồi >”<!!! Mà…cô không muốn chạm mặt anh ta nữa đâu…

Cô đành nén nhớ thương vậy, Hà Tử Phàm dù có chút độc ác nhưng không phải người xấu, anh ta chắc chắn sẽ cho Alexander ăn đầy đủ thôi. Bạch Thiên Di thở dài một tiếng.

Cuộc sống không chỉ là mùa xuân tươi mát, mà còn là những ngày hè oi bức, là mùa đông lạnh lẽo và cả ngày thu ảm đạm. Vậy nếu không thể chịu được thì chỉ còn cách thích nghi với nó thôi.

Bạch Thiên Di hằng ngày vẫn đến công ty đúng giờ, vẫn viết báo cáo, vẫn đến căn tin ăn đúng giờ, tất nhiên là không thể để bản thân bụng đói làm việc được. Ngoại trừ những lời đồn đãi không hay về mình, những ánh mắt khinh bỉ, hoặc tài liệu trong máy tính cô [vô tình] biến mất hết cũng chẳng có gì là quan trọng cả. Cứ xem như đó là xui xẻo thôi, cô không để tâm đến là được.

Một ngày Bạch Thiên Di có thể bị vấp té đến ba lần, nhưng cũng chẳng sao, cô đâu phải trẻ con ngốc nghếch ngây thơ đến độ vấp té ba lần mà vẫn không biết cách tránh? Mấy cái “vấp” vớ vẩn đó Bạch Thiên Di né dễ như bỡn thôi.

Bạch Thiên Di bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống mình có thêm một bước ngoặt mới. Cô cảm thấy mình giống như các cô gái xinh đẹp học giỏi bị người khác ghen tị bắt nạt hệt như trong mấy quyển truyện manga cô hay đọc. Mấy lần đó chỉ toàn là đọc truyện, bây giờ thì như được trải nghiệm thức tế, thật là quá hấp dẫn cơ mà:> (Tôi thì nghĩ nữ chính xấu quá hay dốt quá cũng hay bị bắt nạt mà =3=)

Bạch Thiên Di không quan tâm người ta nói gì về cô, chỉ bản thân cô hiểu, người cô quan tâm hiểu là đủ rồi. Mặc kệ bọn họ, cô chẳng quan tâm làm gì. Nhưng mà…người cô quan tâm hình như lại không hề hiểu.

Đấy chính là lý do khiến Bạch Thiên Di hoang mang nhất.

Cụm từ “trách nhiệm” ấy vẫn cứ trôi bồng bềnh trong đầu Bạch Thiên Di. Cô hoàn toàn không thể làm ngơ được.

 Tan làm, cô không vội về nhà Lục Hợp ngay, mà là đến nhà Hà Tử Phàm.

Cũng may anh không đòi lại chìa khóa, vậy là cô có thể vào nhà một cách dễ dàng ~ ing. Dọn dẹp, nấu cơm, chơi với Alexander xong xuôi rồi cô mới về nhà Lục Hợp. Ở chung với nhau cũng khá lâu, cô có thể nắm chắc giờ về nhà của anh, nhưng tung tích của Hà Tử Phàm thì luôn luôn là một bí ẩn…

Chưa đến bảy giờ thì chắc chắn Hà Tử Phàm sẽ không có ở nhà, như thế cô chỉ việc về trước bảy giờ là được thôi. Vậy thì cô sẽ không phải chạm mặt anh.

Sách có viết, trong cuộc đời mỗi con người sẽ có năm phút để nổi tiếng. Có lẽ Bạch Thiên Di đang ở trong năm phút đó. Nhưng thật lạ, hình như quyển sách của cô dày hơn của người khác thì phải, trang đặc biệt của Bạch Thiên Di cũng nhiều hơn của người ta hay sao mà độ nổi tiếng của cô đã kéo dài liên tục ba ngày vẫn không hề thuyên giảm. Vậy rốt cuộc cuốn sách của cô có bao nhiêu trang đặc biệt đây?

Vẫn như hai ngày trước, Bạch Thiên Di đến nhà Hà Tử Phàm làm osin lén lút rồi mới về nhà Lục Hợp. Nói cho sang là dọn dẹp nấu cơm vậy thôi chứ thật ra việc cô cần làm rất đơn giản. Chỉ cần mang đồ dơ bỏ vào máy giặt, rồi tự mình đẩy máy hút bụi khắp nơi, thay drap giường nếu cần, rửa bát đũa hôm qua, sau đó mang đồ trong máy giặt ra phơi, gọi cơm nhà hàng, cuối cùng là cho Alexander ăn.

Nhưng hôm nay vốn vẫn nằm trong “trang đặc biệt” nên tất nhiên sẽ có vài việc đặc biệt xảy ra. Bạch Thiên Di nhận được một cuộc điện thoại, số máy lạ.

“Alo.” Cô bắt máy.

“Alo.” Là giọng của một người thanh niên nào đó.

Sau đó là năm giây im lặng…

“Xin hỏi ai vậy?” Bạch Thiên Di hoàn toàn không thích kiểu người gọi điện thoại cho người khác mà chẳng chịu nói mình là ai.

“Cô có phải là Bạch Thiên Di không?”. Người đàn ông kia hỏi, giọng bỡn cợt nghe chẳng có tí lịch sự gì cả.

“Phải, anh là ai?” Cô có tí không vui, nhưng lại thắc mắc ai gọi đến =”=

“Cô có cho tôi số điện thoại để làm quen.” Người kia nói.

Hả? Cô cho anh ta số điện thoại để làm quen khi nào? Hâm à?

“Anh ơi, tôi không có cho ai số điện thoại cả, anh nhầm người rồi.”

Cô mới mua điện thoại mới gần đây, đã có bao nhiêu người biết số cô đâu.

Người kia lại nói: “Cô là Bạch Thiên Di làm ở công ty xxx đúng không?”

Bạch Thiên Di ngớ người, lại trò gì nữa đây?

“Bạn cô có cho tôi số điện thoại để làm quen.” Anh ta cười cợt nhả, thật vô duyên.

“Xin lỗi bạn anh là ai?” Chỉ có vài người biết số của cô, vậy là ai chứ.

“Tôi không thể nói được, nếu nói ra người đó sẽ không cho tôi biết thêm gì về cô.” Bạch Thiên Di còn nghe loáng thoáng giọng nữ qua điện thoại, chắc anh ta đang ngồi cạnh ai đó, người đó như đang nhắc tuồng cho anh ta vậy.

“Nhảm nhí, đồ điên!” Nói rồi Bạch Thiên Di cúp luôn điện thoại. Tự mình đoán ra cũng được tám chín phần là do ai giở trò. Không thèm nghĩ nhiều, cô cho luôn số điện thoại ấy vào danh sách đen.

Cạch!

Là tiếng mở cửa. Hôm nay quả thật đúng là ngày đặc biệt mà, Hà Tử Phàm lại có mặt nhà trước bảy giờ…Lại còn còn mặc bộ đồ ngủ…

Bốn mắt nhìn nhau. Im lặng…



….

……

Bạch Thiên Di bị bắt quả tang ngay tại hiện trường ngay án >”< Cô định giải thích với anh, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết phải nói như thế nào. Cô phải nói: là tôi có trách nhiệm với nhà của anh? Anh không nhìn thấy tôi đang dọn dẹp sao? Vì tôi cảm thấy có lỗi hả?

Trong khi Bạch Thiên Di đang vò đầu bức tóc tìm lý do thì Hà Tử Phàm đã giương cặp mắt hút hồn của mình lên, hỏi cô bằng giọng điệu ngái ngủ:

“Ai làm cô bực mình thế?”

Bạch Thiên Di giật mình. Sao anh không nói “Cô làm tôi bực mình” nghe còn có lý hơn nhiều ấy chứ >”<, bị phá mất giấc ngủ ai mà chẳng bực mình. Cô đang chờ anh hỏi “Cô đang làm gì ở đây?” hoặc nặng hơn là “Cút đi” mới phải chứ =3=

“À…tên điên nhầm số ấy mà.” Bạch Thiên Di cười trừ, cô không thể nói với anh mình bị chọc ghẹo được, như vậy sẽ rất mất mặt. Dù sao sự thật thì đúng là tên đó bị điên mà =3=

“Không phải.”Anh nheo mắt nhìn cô vẻ thăm dò. Hôm nay anh bị khó ở à?! ((((;゜Д゜)))

“…” Anh hỏi thì cô trả lời, cô trả lời rồi thì lại bảo không phải, rốt cuộc anh muốn cô phải nói sao đây щ(゜ロ゜щ)?!

Dưới sự uy hiếp của Hà Tử Phàm (mặc dù anh chỉ nhìn cô chằm chằm thế này  (Φ - Φ)) Bạch Thiên Di đã không thể nào chịu được, mặt cô sắp thủng đây, cô điên lên mất щ(ಠ益ಠщ)

“Bọn chọc ghẹo thôi mà.” Bạch Thiên Di xua xua tay, giả vờ lãng đi chỗ khác.

“Là ai?”. Hà Tử Phàm hỏi.

“Tôi không biết.” Bạch Thiên Di không dám nhìn anh, sợ anh lại hỏi thêm, cô đành vội vàng bổ sung.

“Là số lạ, tôi hỏi tên thì không nói.”

Người đối diện vẫn im lặng, Bạch Thiên Di cảm thấy sống lưng mình hơi lành lạnh, chắc tại điều hòa mở hơi nhỏ. Anh không nói gì nữa, cô cũng im lặng không dám lên tiếng. Biết sao được, cô là người có lỗi mà (● ̄(エ) ̄●)

“Cô lại đây.” Anh đã ngồi trên ghế sofa từ lúc nào, lên tiếng gọi cô lại.

Bạch Thiên Di bế Alexander đặt ở giữa, rồi tự mình rón rén ngồi xuống đầu bên kia sofa, vậy là khoảng cách giữa hai người được lắp đầy bởi Alexander <( ̄︶ ̄)>

Lại im lặng



….

……

“Cô không có gì để nói với tôi sao?”. Anh chống cằm, lấy một quả nho bón cho Alexander.

“Xin lỗi.” Cô chỉ còn có thể nói được như vậy thôi (╯︵╰)

Thấy anh không phản ứng, Bạch Thiên Di đành giải thích:

“Tôi tất nhiên không thể dang díu với cái ông họ Lý ấy được. Thà tôi lấy một tên chột hoặc một tên què yêu thương tôi còn hơn lấy một lão mập dâm đãng đáng tuổi ba tôi thế.”

“Cô ta còn dám nói xấu anh nữa, tôi không thể bỏ qua được, còn lợi dụng lòng tốt của người khác nữa.”

“Còn nữa, tôi không nên…lấy anh làm bia đỡ đạn…”

Cảm thấy câu nói đó có vẻ không bình thường cho lắm, Bạch Thiên Di vội vàng bổ sung thêm:

“Tôi thề là lúc đó tôi chỉ muốn chọc tức cô ta mà thôi, không hề có ý sỉ nhục anh đâu >”< 0,0000000000000000000001 % cũng không có!”

“Rồi gì nữa?” Hà Tử Phàm lúc này đã quay sang nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên Di khiến cô có phần…e ngại…

Lúc đó tiếng lòng của cô là thế này: Anh đừng có nhìn tôi mà (。 >艸<) 

“Đừng…giận tôi nữa nhé.”

Hà Tử Phàm im lặng, Bạch Thiên Di cứng đầu kia cuối cùng cũng biết sợ một chút. Anh biết là cô chỉ đơn thuần là muốn chọc tức cái cô gái kia thôi. Rõ ràng là biết, nhưng không hiểu sao anh vẫn có phần không vui.

Ba ngày nay cô luôn né tránh anh, đều đến đây và về trước bảy giờ. Anh cứ nghĩ là cô không thèm gặp anh nữa rồi chứ, mục đích của cô đến đây chỉ là để…trả nợ thôi. Anh đã vô cùng không vui. Hôm cãi nhau với cô xong, anh không muốn về nhà chút nào, vì biết sẽ chẳng ai ở nhà cả. Nhưng không ngờ sáng hôm sau ghé nhà anh lại nhìn thấy một bàn thức ăn đã nguội ngắt. Lúc đó anh đã nghĩ có lẽ anh đã hơi quá đáng với cô rồi. Liên tiếp ba ngày nay cô đều như vậy, cô đã quyết tâm không muốn gặp anh nữa rồi.

Vậy nên hôm nay anh cố ý ở nhà để bắt kẻ gian kia, vô tình lại nghe thấy cú điện thoại kia. Không ngờ cô lại tự mình chui đầu vào rọ, đỡ tốn công anh vắt óc nghĩ cách kéo cô về.

 Trò đùa của cô gái kia cũng nên kết thúc rồi, ba ngày cho cô ta vui vẻ đã là quá nhiều, để cho Cải Thảo của anh phải buồn bã như vậy thật không thể chấp nhận được. Cô lúc nào trước mặt anh cũng tỏ ra không phục, nhưng thực chất lại rất ngoan ngoãn, miệng nói một đường nhưng làm một nẻo.

“Chuyện ở công ty, tôi biết cả rồi.” Anh lạnh lùng nói, nhưng vẻ mặt đã có phần thoải mái hơn một chút.

“Thật à?!”. Cô trợn tròn mắt, anh biết chuyện gì? Chuyện ông Lý? Hợp đồng? Hay mấy lời đồn kia? Tấm hình kia nữa?! A a a a!!!!  ━Σ(゚Д゚|||)━

Hình như đoán được cô đang nghĩ gì, Hà Tử Phàm liền nở một nụ cười quỷ mị:

“Tất cả.”

“…” ╥﹏╥

“Được rồi, vì mấy hôm nay cô rất ngoan ngoãn, biểu hiện rất tốt, tôi sẽ không để cô thiệt đâu.”

Nhìn gương mặt bàng hoàng của Bạch Thiên Di, anh cảm thấy thật buồn cười.

“Cô có muốn trả đũa một chút không?” Anh cười

Chu choa! ⊙0⊙ Hà Tử Phàm cười rồi kìa, mà sao, cô lạnh gáy thế này {{ ´Д`}}

Cô hiểu ý của anh mà, osin thì chỉ có chủ mới được sai bảo, còn chưa kể các đại gia thường rất ghét dùng chung đồ với người khác. Nhưng mà trả đũa…một chút thì không sao. Vậy là cô đồng ý.

Nhưng mà, anh tha lỗi cho cô rồi kìa. Bạch Thiên Di như trút được gánh nặng trên lưng. Từ nhỏ cô đã luôn muốn các mối quan hệ của mình phải luôn ở mức bình thường trở lên, nếu không thì thà chẳng có gì. Cô sẽ cảm thấy day dứt nếu có lỗi với ai đó, vậy nên với Bạch Thiên Di mà nói, cô luôn muốn có một cuộc sống bình yên. Vậy nên khi đã xác định người bên cạnh cô đang không vui mà lý do của nó chính là bản thân mình thì tự khắc cô sẽ mò tới chủ động làm lành thôi.

Quả nhiên là Hà Tử Phàm, nói được là làm được, cô có chút bất ngờ với năng suất làm việc của anh rồi đây.

“Chẹp, Di Di à, cậu biết tin gì chưa, Trịnh Tư Yến bị đuổi việc rồi.”

 └@(・ェ・)@┐ Cô không biết gì đâu.

“Không ngờ cô ta lại dám khai gian hồ sơ của mình,thêm một vài tấm bằng vào đấy, sếp tổng đã rất tức giận…” Hiểu Lập thở dài.

└@(・ェ・)@┐ Cô không biết gì đâu.

“Dù sao cũng rất đáng đời, nhiều người trong công ty đã tỏ ra vô cùng hài lòng khi cô ta bị đuổi việc, cậu không thể tưởng tượng ra mặt cô ta lúc đó đâu.” Hiểu Lập cười lanh lảnh.

Bạch Thiên Di lúc nãy đã hết sức chịu đựng. Cô đập bàn đứng bật dậy làm Hiểu Lập giật cả mình.

“Này! Cậu bị động kinh à?!”. Hiểu Lập mắng. Bạch Thiên Di không thèm để tâm, cứ thể mà phi như bay đi, cô quên mất đang trong giờ làm việc đấy =”=

“Tớ phải đi gặp Hà Tử Phàm!” Vì đang vội nên Bạch Thiên Di đã lỡ miệng hơi to tiếng. Vừa dứt lời cả phòng làm việc đang im ắng bỗng dồn hết sự chú ý vào Bạch Thiên Di. Nhưng cô nào có để ý, cắm đầu chạy thật nhanh thôi.

“Hà Tử Phàm…không phải là…” Ba từ Tổng giám đốc chưa kịp thốt ra Hiểu Lập đã phải nuốt ngược vào trong, đờ người nhìn Bạch Thiên Di dũng mãnh như hổ dám bỏ việc chạy đi tìm…người nào đó không nói ai cũng biết. Gọi cả tên thân mật như thế… đừng nói là…

“Hà Tử Phàm!” Cô xông vào, mặc cho cô thư ký kia ngăn lại. Hà Tử Phàm hình như biết trước cô sẽ đến đây, trong anh vẫn vô cùng bình thản.

“Xin lỗi anh, tôi không ngăn được cô ta.” Cô thư ký kia chạy theo cô, chắc có lẽ vì đôi giày cao gót cô ấy mang quá cao nên khi đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo thế nào ấy, lại còn thở hồng hộc.

“không sao, là tôi gọi cô ấy lên đây, phiền cô ra ngoài đóng cửa lại.” Hà Tử Phàm chỉ vào cánh cửa, ra hiệu cho cô ta ra ngoài.

Cô [tạ phấn] lườm xéo Bạch Thiên Di một cái, tỏ vẻ không phục nhưng vẫn phải ra ngoài đóng cửa lại giúp hai người.

Vừa thấy cô [tạ phấn] đóng cửa lại, cô nhào đến hỏi anh luôn:

“Là anh đuổi việc cô ta phải không?” Một chút của anh đây sao?

“Đúng.” Anh mở bảng báo cáo ra, tiếp tục đọc.

“…”

“Anh không thấy đuổi việc cô ta có hơi quá đáng sao?” Vì chuyện bé cỏn con ấy mà bị đuổi việc thì quả thực không đáng.

“Khai gian hồ sơ là chuyện nhỏ?” Vả lại còn ức hiếp người của anh, không hề nhỏ chút nào.

“…” Vậy ra cô nghĩ nhiều quá rồi, trùng hợp thôi mà. Nhưng sao cô lại có chút xíu hụt hẫng vậy nè >”<

“Không phải bố cô ta là cổ đông rất lớn sao?” Bạch Thiên Di thắc mắc.

“Lớn cỡ nào?”

“…”

Được rồi, cô chịu…người này quả là có vấn đề về giao tiếp. Cô quay người mở cửa đi ra ngoài, thì nghe giọng anh vang lên:

“Tối nay đúng bảy giờ tôi sẽ về nhà”.

Bạch Thiên Di cau mày nhìn anh: “Tôi biết rồi.”

Đứng trong thang máy, Bạch Thiên Di vẫn ngơ ngác cười. Đến khi định thần lại, Bạch Thiên Di cũng phải thảng thốt: Ôi trời ơi! Cô bị người ngoài hành tinh xâm chiếm mất rồi…

Bạch Thiên Di lúc đứng trước cửa văn phòng mới để ý, lúc mình chạy ra ngoài vẫn còn đang trong giờ làm việc…vậy là cô phải rón rén đi vào trong.

Vừa ngồi xuống ghế, Bạch Thiên Di đã bị Hiểu Lập dọa cho giật mình:

“Khai mau, cậu và tổng giám đốc có quan hệ gì?”

Bạch Thiên Di có tí hoảng hốt, nhưng chỉ là trong lòng thôi, bề ngoài cô vẫn rất bĩnh tình. Nếu cô nói anh ta có việc cần nhờ cô thì Hiểu Lập có tin không nhỉ? Tất nhiên là không rồi, có lấy gậy đánh chết cô ta cũng không tin. Cái chức quèn như cô thì giúp ích được gì cho Hà Tử Phàm cơ chứ, nói là gánh nặng thì còn đáng tin hơn. Nói dối quả thực không phải sở trường của cô, vậy nên Bạch Thiên Di đành nói thật vậy.

“Là bạn.”

“Là bạn gì? Cùng trường? Cùng lớp? Thanh mai trúc mã?” Hiểu Lập hớn hở.

“Cùng đại học.”

“Có cùng khóa không? À quên mất, cậu nhỏ hơn anh ta một tuổi, là đàn em hả? Thân thiết không? Có cùng nhau ăn cơm không? Có hay trao đổi kinh nghiệm với nhau không? Bạn thời đại học à? Wow! Tính đến giờ cũng đã năm năm rồi, vẫn còn giữ liên lạc à? Hả? Hả? Hả?” Hiểu Lập hỏi tới tấp…

“Không, tình cờ tớ vào làm, gặp anh ta thôi.” Cô không muốn nói nhiều, chỉ là vẫn mãi suy nghĩ về câu nói kia của Hà Tử Phàm thôi. Suy nghĩ thế nào, cô lại tiếp.

“ Nếu tớ có phúc đến mức được làm vợ một siêu sao hay người nổi tiếng, thì thôi cho xin đi, thà tớ đi đầu thai thêm một kiếp, làm con của họ còn hơn =3=”.

Hiểu Lập cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, cô không hỏi nữa, người ta không muốn nói, thì cô có hỏi nhiều cũng vô ích. Càng tô càng đen, càng giải thích càng rõ ràng, như vậy cũng đủ để mọi người hiểu rồi. Phòng làm việc lúc này im thin thít, ai cũng chú tâm vào công việc của mình. Nhưng thật ra mọi người đang cố gắng dỏng tai lên để nghe cuộc đối thoại giữa Hiểu Lập và Bạch Thiên Di. Con người mà, ai mà chẳng tò mò, cuối cùng thì, mọi người đều đã ngầm hiểu rõ vấn đề vì sao Trịnh Tư Yến bị sa thải.

Bữa tối, Hà Tử Phàm về nhà, nhưng vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của Bạch Thiên Di đâu cả. Anh đã nói tối nay sẽ về lúc này rồi mà. Anh có phần bực bội, liền lấy điện thoại ra gọi cho cô.

“Alo.”

“Này, cô đang ở đâu vậy?” Anh càu nhàu.

“Tôi…tôi đang ở bệnh viện…”

Cô làm gì ở đó chứ? Khi không lại đến đó làm gì?

“Cô đến đó làm gì?”. Gương mặt anh có phần khó chịu.

“Hân Hân xảy ra chuyện rồi.” Giọng cô nghẹn lại. Nhưng vẫn cố kìm nén, nói với anh.

“Cô đang ở đâu? Tôi lái xe đến ngay.”