Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 19



Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

CHƯƠNG 19

 

Ăn sáng xong, Bạch Thiên Di cùng mẹ đến bệnh viện khám tổng quát…

Thật ra thì chuyện này không hề có trong kế hoạch của cô hôm nay, nhưng cũng vì mẹ cô đòi phải đi đến bệnh viện khám một lượt từ trong ra ngoài để chắc chắn trong người bà không có bệnh gì cả. Nguyên nhân cũng từ một người bạn của mẹ cô, rõ ràng là đang vô cùng khỏe mạnh, nhưng sau một lúc nổi hứng đi khám sức khỏe thì lại lòi ra căn bệnh ung thư tử cung giai đoạn hai khiến mẹ cô sợ muốn chết, vậy là ngay lập tức bà đòi đến bệnh viện để khám.

Nhưng không lẽ đi khám bệnh lại dắt ba cô hay em trai Bạch Thiên Ngôn của cô theo? Cứ cho là cũng không thành vấn đề, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh em trai cô bước vào khoa khám nhũ thì sẽ như thế nào chứ?!

Bạch Thiên Di không dám tưởng tượng tiếp.

Bố cô á?! Cô còn không dám nghĩ…  (/-(エ)-\)

Vậy nên với vai trò là người con gái duy nhất trong nhà, Bạch Thiên Di đành bỏ ra cả ngày trời vào bệnh viện lăn lộn cùng mẹ.

Bạch Thiên Di mặc một chiếc quần ngắn chuyên dụng để chạy bộ màu hồng tím cùng với chiếc áo thun thể thao cũng màu hồng tím. Mang thêm đôi giày thể thao màu đỏ bầm viền trắng, tóc buộc lên gọn gàng trong hệt như chuẩn bị đi…chạy bộ.

Bạch Thiên Di vốn không định mặc thế này đến bệnh viện, vì như vậy sẽ rất dễ gây chú ý. Nhưng vì đây là bộ đồ bà Bạch đích thân mở tủ chọn cho cô nên Bạch Thiên Di dù không muốn cũng không được phản đối. Hôm nay bà Bạch mặc một bộ váy màu đen từ trên xuống dưới, đứng cạnh Bạch Thiên Di màu tím hồng có lẽ cũng hơi…nổi bật.

Tài xế đưa họ đến bệnh viện. Dù chỉ mới tám giờ nhưng bệnh viện đã vô cùng đông đúc, xếp hàng lấy số đóng tiền cũng rất lâu khiến Bạch Thiên Di mất hết kiên nhẫn. Ý định nung nấu bỏ về nhà một mình đang vô cùng sôi sục trong tâm trí cô.

Quả nhiên Bạch Thiên Di đâu có nghĩ sai, đi đến đâu mọi người cũng nhìn cô như sinh vật lạ, ngồi một chỗ cũng đã giành được không biết bao nhiêu ánh mắt hướng về mình. Bạch Thiên Di lúc đầu còn hơi ngại một chút, nhưng sau đó cô cứ tưởng tượng mình đang ở Mỹ, một đất nước tự do ai cũng có thể swag, chẳng ai để ý vấn đề ăn mặc tiểu tiết. Đúng là cô mặc đồ có hơi bị…thoải mái thật, nhưng Bạch Thiên Di cứ ngẩng cao đầu mà đi thôi. \(・`(ェ)・)/

Sau khi làm một loạt tất cả các xét nghiệm, lúc ngồi ở phòng chờ chụp X-Quang cô còn nhìn thấy một cô nhóc, mới chỉ khoảng lớp bảy lớp tám gì đấy ngồi ở bàn tiếp tân vừa làm bài tập vừa hát...Nếu chỉ là hát bình thường thì cũng chẳng có gì để nói, nhưng cô bé lại hát như đang chỗ không người ==” Tự tin là tốt, tự Bạch Thiên Di cũng biết soi mói người khác là không tốt, nhưng như thế này quả là hiếp dâm màng nhĩ của cô rồi TT_____TT

Cũng may Hà Tử Phàm không có ở đây, nếu không thì chắc anh ta sẽ chê thẳng trước mặt cô bé ấy cho xem, như vậy cô bé kia chắc sẽ không chịu nổi đả kích mất.

Ách! Sao tự nhiên cô lại nhớ đến Hà Tử Phàm chứ >”< Không được, cô không thể đánh mất bản thân như thế được, phải nghiêm túc đi chứ!

Bạch Thiên Di và mẹ ăn trưa trong căn tin của bệnh viện. Nói là ăn trưa chứ thật ra là gặm bánh mì uống nước cam chống đói. Sau đó lại tiếp tục cuộc hành trình mà đối với Bạch Thiên Di không khác gì là hành xác.

Thời tiết hôm nay nắng gắt, bệnh viện lại đông đúc thế này, có mở điều hòa cũng như quạt gió, chẳng mát thêm được tí nào, nóng đến điên người. Vậy mà Bạch Thiên Di còn phải chạy qua chạy đóng tiền cho mẹ cô rồi cuối cùng còn phải ngồi chờ kết quả.

1 tiếng…

2 tiếng…

Sau một lúc lâu chờ đợi mòn mỏi, bà Bạch cuối cùng lại là người bỏ cuộc trước.

“Đi về thôi, không cần xem kết quả nữa, mẹ biết mẹ không bị gì đâu!”

“Hả?”

Bạch Thiên Di sắp gục đầu ngủ trên ghế liền ngay lập tức ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn mẹ mình. Mẹ cô nói: “Đi về thôi!”

“…”

Nói rồi xách túi đi mất, Bạch Thiên Di liền vớ lấy túi nước lỉnh khỉnh chạy theo sau…

“Không lấy kết quả vậy từ sáng đến giờ chúng ta đến đây làm gì?!!”

Bạch Thiên Di vò đầu, giày vò cô từ đầu đến cuối cuối cùng lại bảo không cần kết quả nữa @@. Mẹ cô đang nghĩ gì vậy?!

“Tất nhiên là khám bệnh rồi!” Mẹ cô thản nhiên nói.

Bạch Thiên Di muốn ngất. Nửa ngày hôm nay cô đã phải ngồi chờ mòn mông cuối cùng khi chỉ cần chờ kết quả nữa thôi thì lại đòi về! Như này là thế nào?!!

Về đến nhà, Bạch Thiên Di dù mệt mỏi nhưng vẫn nhớ phải chơi game trước đã…

Cô mở máy tính, đăng nhập vào game, rồi mời đồng đội của mình vào phòng. Nhưng vẫn chưa kịp chơi gì hết, mẹ cô lại gõ cửa phòng Bạch Thiên Di:

“Đi với mẹ đến nha sĩ, nhanh lên, mẹ có hẹn.”

Bạch Thiên Di đớ người…nhưng còn game của cô thì sao?.:( Bạch Thiên Di trên đường đến nha sĩ, cô cảm thấy buồn ngủ. Rõ ràng lúc nãy mở game lên vẫn còn tỉnh như sáo, nhưng mà còn chưa kịp chơi…. щ(ಥДಥщ). Bạch Thiên Di lấy điện thoại ra gọi cho Thư Di Nhiên, nhờ cô ấy đăng nhập vào tài khoản của mình để chơi tiếp trận đánh còn chưa bắt đầu kia, thoát ra một cách vô duyên như thế, đồng đội của cô sẽ sỉ vả cô không tiếc lời đây >”<

Đọc mật khẩu và ID cho Thư Di Nhiên xong, Bạch Thiên Di lại dựa đầu vào ghế chuẩn bị…ngủ. Nhưng còn chưa kịp nhắm mắt thì xe đã dừng trước nha khoa rồi. Cô đành mặt mày bí xị lẽo đẽo sau lưng bà Bạch bước vào trong.

Cái mùi ở đây, chẳng khác nào mùi ở bệnh viện, còn có phận khó chịu hơn nữa chứ. Mùi của nó khiến răng của Bạch Thiên Di có cảm giác tê tê, nhức nhức, tim đập mạnh…nói chung là vô cùng kì lạ. Đầu tiên là bà Bạch vào trong, Bạch Thiên Di chỉ ngồi ở ngoài chờ mà thôi. Nhưng khoảng nửa tiếng sau vị y tá lại bước ra, cô ấy nói:

“Mời cô vào phòng phía bên này ạ.”

Bạch Thiên Di ngớ người, mặt ngơ ngác nhìn cô y tá mỉm cười nhìn mình.

“Tôi?”

“Vâng, cô Bạch?”

Cô y tá có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nét cười.

“Đúng là tôi, nhưng tôi đâu có làm răng đâu!” Bạch Thiên Di hơi nhíu mày nhìn cô y tá.

“Nhưng anh Hà đã đặt chỗ luôn cho cô clean lại răng.”

“Hả?” Sao lại liên quan đến Hà Tử Phàm ở đây?

Bạch Thiên Di nghe vậy cũng hơi cau mày, dù cô không thích lắm cảm giác ở chỗ này nhưng vì cái tôi to lớn của mình, cô không thể mang tiếng là sợ nha sĩ được. Dù khó chịu nhưng Bạch Thiên Di vẫn đứng dậy đi theo cô y tá vào phòng bên cạnh.

“Ngồi lên nghế đi.” Vị nha sĩ trẻ nói. Bạch Thiên Di vô cùng ngoan ngoãn ngồi lên nghế, hai chân đung đưa nhìn theo vị nha sĩ kia đang chuẩn bị bao tay và…kim tiêm. (」゚ロ゚)」

Cô xin rút lại suy nghĩ lúc nãy, cô hối hận rồi…Bạch Thiên Di thực sự rất sợ bị nhổ răng mà >”< thử nghĩ cảm giác một thứ gì đó đã quen thuộc trên người mình bỗng biến mất không tung tích, lại còn đau nữa…Nhưng mà Bạch Thiên Di lại quên mất, cô clean răng chứ đâu có nhổ răng == sao lại cần kim tiêm làm gì?

Thì ra cây kim đó là tiêm cho người làm trước đó, giờ vị nha sĩ này chỉ đem vứt đi thôi. “ヽ(´▽`)ノ”

“Nằm xuống đi.” Nghe lệnh của nha sĩ, Bạch Thiên Di liên nằm xuống, hai tay để lên bụng, đúng tư thế ngủ chuẩn của học sinh cấp một. Cô ý tá lúc nãy đã quay lại, tay cầm chiếc điện thoại, tay còn lại bật chiếc đèn trên đầu Bạch Thiên Di làm cô chói hết cả mắt, điều chỉnh một hồi mới không chiếu vào mắt cô nữa. Vị nha sĩ kia lúc này đã quay lại trên mặt đã có thêm một chiếc khẩu trang che kín nửa mặt, tay cầm chiếc máy clean và dụng cụ nha khoa. Bạch Thiên Di nuốt nước bột một cái, trợn mắt nhìn cái đèn trên đầu mình.

“Há miệng ra.” Bạch Thiên Di há miệng ra, ngay lập tức có một chiếc ống được đưa vào miệng cô, cảm giác tê tê khiến Bạch Thiên Di vô cùng khó chịu. Sau đó là công cuộc clean răng…

Bạch Thiên Di trong xuống quá trình sợ muốn chết, cô tưởng tượng ra cảnh nếu chiếc máy clean kia chạm vào nứu răng hồng hào xinh đẹp kia của cô chắc cô sẽ khóc mất. Cô thấp thổm trong tư thế nằm cứng người không làm được gì như xác chết, nét mặt không thể nào biểu cảm hết được. Cô y tá bên cạnh chỉ có việc điều chỉnh cái ống trong miệng cô một tay cầm điện thoại online facebook, mắt nhìn Bạch Thiên Di cười khúc khích. Chắc mặt cô lúc này buồn cười lắm đây TT___TT

Lúc ra ngoài thì cả miệng của Bạch Thiên Di đã tê hết cả lên, cảm giác như thiếu mất cái gì đó ( ꒪Д꒪)ノ

“Xong rồi à?” Bà Bạch lúc này đã ngồi chờ sẵn ở ngoài, đôi mắt lúc nào cũng mang nét cười nhìn con gái mặt mày nhăn nhó bước ra ngoài.

“Về thôi mẹ!” Bạch Thiên Di thật sự không muốn ở đây thêm một chút nào nữa ((((;゜Д゜)))

“Ừm, Tử Phàm đang chờ ở ngoài, đi thôi.” Bà Bạch cầm túi xách đứng lên, khoác tay con gái vui vẻ đẩy cửa ra ngoài.

“Hả?” Bạch Thiên Di ngớ người một lần nữa, tỉnh lại thì đã ngồi vào trong xe của Hà Tử Phàm rồi… (゜◇゜)

“ Thật xấu hổ, để cháu chờ lâu.” Bà Bạch nhìn Hà Tử Phàm ngồi ở ghế lái đang bước ra ngoài, miệng cười tủm tỉm.

“Không sao ạ.”  Hà Tử Phàm mỉm cười mở cửa cho mẹ cô và Bạch Thiên Di vào trong, cô không muốn ngồi ghế phụ, vậy là leo xuống ghế sau ngồi cạnh mẹ mình.

Xe chạy bon bon trên đường, Bạch Thiên Di lúc này vẫn còn khó chịu, miệng cô vẫn có cảm giác rất kì lạ.

“Mẹ, tại sao con cũng phải làm?” Thật ra câu cô muốn hỏi là: Hà Tử Phàm! Tại sao tôi cũng phải làm?

Bà Bạch nhìn con gái mình, đưa tay lên vén lọn tóc mai trước trán cô:

“Là Tử Phàm đặt chỗ cho mẹ, tiện thế đặt cho cả con. Con không thấy như vậy rất tốt à?” Mẹ cô lấy cái gương trong túi ra, nhìn qua nhìn lại hàm răng mới làm của mình. Bạch Thiên Di bỗng cảm thấy người ngồi đằng trước thật đáng ghét…

“À, đúng rồi, thật ra tại con không nhớ đó thôi, chiếc răng sữa đầu tiên của con cũng có công của Tử Phàm đấy…”

Hả? Bạch Thiên Di trợn mắt nhìn mẹ.

“…”

Sau một hồi ôn lại kỉ niệm xưa của mẹ, cô cuối cùng cũng đã biết được nguồn gốc của việc tại sao cô lại cảm thấy nha khoa là một chỗ đáng sợ.

Chuyện là như thế này. Lúc chiếc răng sữa đầu tiên của Bạch Thiên Di đã lung lay sắp rớt ra ngoài, lúc đó Hà Tử Phàm thường sang nhà cô chơi, mẹ cô vì tiện thể chở cô đến nha khoa để nhổ răng thì dắt luôn Hà Tử Phàm theo. Lúc nhỏ dù Bạch Thiên Di cực kì cứng đầu nhưng vẫn rất sợ đau. Muốn bắt cô nằm lên ghế nhổ răng cũng là cả một vấn đề, vậy là cả mẹ cô và Hà Tử Phàm một người giữ tay một người giữ chặt chân cô để cô nha sĩ có thể nhổ đi chiếc răng sữa kia. Vật vã một lúc lâu chiếc răng kia mới được nhổ ra, sau đó là một giọng nói trong trẻo của bé trai vang lên đã thức tỉnh mẹ của cô:

“Cháu nghĩ nếu mỗi lần nhổ răng phải cực khổ thế này sao bác không nhổ luôn chiếc bên cạnh đi ạ, dù sao thì nó cũng sẽ rụng thôi!”

Vậy là Bạch Thiên Di trong một ngày đã mất đi bốn chiếc răng cửa…

Kí ức đáng sợ đó tốt nhất là đừng bao giờ nhớ ra…Lần đầu tiên từ lúc biết tin lúc nhỏ mình trèo cây bị mất một kí ức đây chính là thời khắc cô cảm thấy vui vì điều đó.

Bạch Thiên Di nghe bà Bạch kể mà mắt không khỏi lườm liếc về người ngồi trước mình. Anh ta là quái vật mà, là yêu tinh là phù thủy, không phải người đâu >”<

Cô hoàn toàn không thích anh ta chút nào! Cảm xúc sáng nay rõ ràng chỉ là vì bị người khác nhập vào thôi. Bây giờ tất cả những điều ngọt ngào đó đã tan thành mây khói không chút tung tích.

“Không phải anh rất bận sao? Còn chạy đến thành phố này giới thiệu chỗ làm răng cho mẹ tôi thế?” Bạch Thiên Di cất tiếng, có vẻ hơi khó chịu…

Hà Tử Phàm nhìn Bạch Thiên Di qua kính chiếu hậu, anh điềm nhiên nói:

“Tôi có việc phải giải quyết ở đây tiện thể ghé thăm hai bác.”

Thật sao?! Khi cô vừa đi lại có việc phải đến đây? Điều này chứng tỏ số cô đen đủi vô cùng =(

“Điện thoại là một trong những phát minh vĩ đại của con người.” Anh nói tiếp.

“…”

Đúng vậy, giới thiệu thì cũng có thể nói qua điện thoại mà. Bạch Thiên Di bỗng nhiên lại có chút hụt hẫng.

Hà Tử Phàm lúc này vẫn đang chăm chú lái xe, anh nhìn lên kính chiếu hậu, thì ngay lập tức bắt gặp gương mặt cau có trong vô cùng buồn cười của Bạch Thiên Di. Anh cũng có chút bất ngờ về chuyện cô bị mất đi một phần kí ức, mọi chuyện đúng là do anh ngay ra, nhưng lúc đó anh đã về Mỹ mất rồi nên chẳng biết cô bé ngày đó bị ngã nặng thế.

Miệng anh bất giác tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, cười như không cười, ánh mắt vẫn theo dõi gương mặt cau có của cô qua kính chiếu hậu.

Lúc này điện thoại Hà Tử Phàm chợt reo lên, nhạc chuông là tiếng thổi harmonica chỗ được chỗ mất, có vẻ như là một người mới tập thổi, hay đây là một phong trào mới nhỉ? Hà Tử Phàm đâu có vẻ là người không biết thưởng thức âm nhạc? Cơ mà nghe có vẻ…rất quen…

“Tôi nghe.” Hà Tử Phàm bắt máy. Tiếng nói trong điện thoại vọng ra là giọng phụ nữ. Bạch Thiên Di nãy giờ đang phân tâm bên ngoài cửa sổ liền dỏng tai lên lắng nghe, cô không phải cố tình đâu, ai bảo anh ta nghe điện thoại trước mặt cô làm gì. Suốt đoạn đường còn lại chẳng ai nói tiếng nào nữa, chỉ có Hà Tử Phàm lâu lâu lại ầm ừ trả lời điện thoại.

Xe dừng trước cửa nhà Bạch Thiên Di. Ngay lập tức cô xuống xe luôn mà không thèm suy nghĩ, ngồi trên đó tí nữa chắc cô tổn thọ mà chết mất.

“Cháu không vào nhà chơi à?” Bà Bạch hỏi.

Ách, anh ta mà vào nhà là cô chạy ra công viên ngồi đấy =”=

“Dạ không, cháu có việc cần giải quyết bây giờ.” Hà Tử Phàm nói, vẻ mặt vẫn điềm nhiên có chút lạnh lùng. Haiz, ngàn năm vẫn một nét mặt.

Bạch Thiên Di cảm thấy vui vẻ, cô tung tăng mở cửa bước vào trong, nhưng liền bị giọng nói ai kia kéo lại:

“Tối nay, cháu sẽ ghé.”

Bạch Thiên Di khựng lại một giây, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Hà Tử Phàm đang nhìn cô mỉm cười. Bạch Thiên Di trợn mắt…

Buổi tối.

Hà Tử Phàm quả nhiên đến ăn trực nhà cô thật…

Điều cô vô cùng buồn bã là mẹ cô lại không dùng chổi đánh đuổi tên ác ôn Hà Tử Phàm kia mà lại còn gắp thức ăn cho như con ruột của mình. Không phải, đến cô còn không được mẹ gắp thức ăn cho…

“Thiên Ngôn đâu rồi mẹ?” Bạch Thiên Di ngồi vào ghế, hỏi.

“Nó ở nhà riêng, lâu lâu mới về nhà thăm bố mẹ một lần thôi.” Mẹ cô tươi cười gắp một lát cá cho Hà Tử Phàm.

Thì ra chỉ cô là không có nhà riêng thôi…

Bạch Thiên Di buồn bã ăn liền bốn bát cơm rồi tung tăng ra sân chơi cùng Alexander, không thèm quan tâm đến mẹ cô với Hà Tử Phàm diễn tuồng mẹ con yêu thương nhau nữa.

Ngồi lên cái xích đu làm bằng lớp xe treo ở cái cây to trong vườn sau, Bạch Thiên Di vừa đung đưa vừa ngâm nga bài hát Jar Of Hearts của Christina Perri. ♪(´ε`)

“Cô đang làm gì vậy?”

Giọng Hà Tử Phàm vang lên. Bạch Thiên Di đang đung đưa theo nhịp điệu liền giật mình. Cô không thèm quay đầu lại, hai chân đung đưa qua lại đáp:

“Hóng gió.”

Thấy đối phương không trả lời, Bạch Thiên Di lại cảm thấy không khí có phần ngột ngạt…Ai im lặng thì được, Hà Tử Phàm thì…đó là biểu hiện của sự nguy hiểm.

Đúng thật là vậy mà >”< Cái xích đu tự làm cô đang ngồi bỗng bị kéo ngược về phía sau, người nào đó buông tay ra, vậy là cô lao thẳng về phía trước, Hà Tử Phàm lại đẩy mạnh hơn, tốc độ ngày càng nhanh, Bạch Thiên Di càng bay càng cao…

“Anh… làm gì vậy chứ!!” Bạch Thiên Di hét lên. Nhanh là tốt, Bạch Thiên Di rất thích, nhưng phải an toàn một chút. Cái này là xích đu tự làm bằng lớp xe và dây thừng, trong chẳng chắc chắn chút nào cả! ━Σ(゚Д゚|||)━

“Đẩy.” Hà Tử Phàm không nhìn cũng biết, mặt vẫn không chút biểu cảm, giọng đều đều trả lời.

“Cho tôi xuống!” Bạch Thiên Di dùng hết sức nắm hai bên dây thừng, buông ra thì mũi cô ăn trầu thì chắc rồi.

“Không muốn!”

“…”

Cành cây kia sắp không chịu được nữa, kêu răng rắc. Bạch Thiên Di giật thót, cô đành xuống nước năn nỉ:

“Xin anh đó! Cho tôi xuống đi!!!”

“Ừm.” Hà Tử Phàm nắm hai sợi dây thừng, dùng sức giữ nó lại, Bạch Thiên Di liền chớp lấy thời cơ nhảy xuống. Quả thật là, tình cờ bị đau thì cô không sợ, nhưng mà biết trước hậu quả mình phải nhận lấy thì thật đáng sợ…

“Anh muốn gì?!” Bạch Thiên Di trợn mắt nhìn Hà Tử Phàm.

“Nói chuyện.” Lúc này cô anh ta đã đổi chỗ, anh ta ngồi trên xích đu còn cô đứng…

“Sao anh lại giành xích đu của tôi?” Hà Tử Phàm rõ ràng là có ý đồ từ trước o.O

“Tôi thấy nó rất thú vị.” Kèm theo đó là một nụ cười nham hiểm…

“…”. Cô sợ muốn chết còn anh ta thì thú vị…Thú vị cái đầu anh ấy!

“Tôi vào trong.” Không thèm nữa, xích đu cho anh mang về luôn đấy. Bạch Thiên Di tức giận đùng đùng bế Alexander đang ngáp toạc mồm lên.

“Cô vẫn chưa trả lời chuyện đó.” Hà Tử Phàm nhìn thẳng vào mắt Bạch Thiên Di, nói.

“Chuyện đó?” Anh ta có hỏi cô chuyện gì sao?

“Kết hôn.” Hà Tử Phàm lạnh lùng nói.

Á! Sao cô lại quên chuyện quan trọng này chứ…Bạch Thiên Di cúi đầu đá viên sỏi dưới chân, suy nghĩ một lát rồi nói.

“À…ừm…Tất nhiên là không rồi, tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy anh.” Bạch Thiên Di thật sự là không nghĩ đến chuyện này == vì đó là điều không thể xảy ra…

“Tôi cũng vậy.”

“…” Vậy tại sao anh còn đồng ý chứ!

Hình như Hà Tử Phàm hiểu cô nghĩ gì, anh nói luôn:

“Đây là cuộc hôn nhân có lợi cho cả hai bên, vả lại…” Anh nhìn cô, môi nhếch lên thành một nụ cười châm chọc: “Cô vẫn độc thân mà!”

Bạch Thiên Di có cảm giác bị xúc phạm, cô liền phản bác:

“Chưa có nhưng rồi sẽ có, tôi không muốn cưới một người không yêu tôi!” Đó là ước mơ của các thiếu nữ, Bạch Thiên Di cũng không ngoại lệ.

“Anh có yêu tôi không? Không nói cũng biết, dù chỉ là một lời nói dối anh cũng không thể thể hiện tình cảm với tôi được.” Tâm địa anh khó đoán thế, khó hiểu, cao ngạo vậy thì làm sao hạ mình vì một người mình không thích được. Hà Tử Phàm không phải là loại người bừa bãi được. Cô từng thấy người ta đưa thư tình tận tay anh nhưng anh ta còn không thèm nhìn, phun ra một câu: “Xin lỗi, tôi không nhận được.” rồi đi mất. Cô gái đó chắc hẳn tổn thương lắm, nhưng mà không hiểu sao số người thầm yêu trộm nhớ anh ta ngày càng tăng…Thấy Hà Tử Phàm im lặng, Bạch Thiên Di thừa thắng xông lên:

“Mọi thứ đều có cách giải quyết riêng của nó. Giống như khi anh mặc quần A thì phải cởi cái nút ở trên. Còn quần B thì phải cởi cái nút ở dưới. Chuyện này cũng vậy, tốt nhất anh nên tìm đúng cách giải quyết của nó, như vậy mới có thể thuận lợi được.”

Bạch Thiên Di biết có cãi nhau với anh ta mình cũng là người thua cuộc, vậy nên nhân lúc đang chiến thắng rút quân sớm là lựa chọn khôn ngoan nhất.

Hà Tử Phàm nhìn Bạch Thiên Di ôm Alexander vào nhà, ánh mắt ra chiều suy nghĩ, rồi anh nói:

“Nói dối cũng được phải không?” Giọng anh vang lên sau lưng Bạch Thiên Di. Cô quay đầu lại nhìn, Hà Tử Phàm vẫn đang ngồi trên chiếc lốp xe, ánh mắt xa xăm…

“Tôi yêu em nhất trên đời này.”

Bạch Thiên Di há hốc miệng, cánh tay ôm lấy Alexander cứng đờ lại… Không ngờ Hà Tử Phàm cũng hạ mình nói những câu sến súa thế này!

Không chờ Bạch Thiên Di trả lời, Hà Tử Phàm nói luôn:

“Không phải khi mặc quần A thì phải cởi cái nút ở trên, còn quần B phải cởi cái nút ở dưới sao? Giờ tôi đang áp dụng đúng quy tắc cô nói đây!” Hà Tử Phàm đứng dậy, anh chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Thiên Di.

“Là sao?” Bạch Thiên Di ngơ ngác, cô chẳng hiểu anh ta nói gì cả…

“Là như thế này.”

Hà Tử Phàm hơi cúi đầu xuống, cảm giác bị xâm chiếm bỗng ập đến, hơi thở ấm nóng kia bao trùm lấy Bạch Thiên Di, thoang thoảng mùi bạc hà, mặt Hà Tử Phàm kề sát, môi chạm vào môi Bạch Thiên Di, cô cừa cảm thấy chút mềm mại, ấm áp thì anh đã đứng thẳng người dậy.  

Sững cả người…Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Bạch Thiên Di hình như…bị hôn mất rồi  >///////<

“Vậy nhé, tôi về nhà đây.”

Hà Tử Phàm hai tay đúc trong túi quần chậm rãi đi mất. Đôi mắt anh vẫn thoáng nét cười, trông ấm áp hơn ngày thường rất nhiều.

“…”

Bạch Thiên Di tối hôm đó ngủ rất ngon…Nếu tính ra như trong truyện tiểu thuyết thì nữ chính khi bị hôn phải mất ngủ một ngày một đêm sao? Nói vậy là truyện viết sai rồi!

Bạch Thiên Di bỗng nhớ lại cảnh hôn qua…cô chỉ nhớ mỗi cảnh: trăng lúc đó khuyết…

Lúc anh nói: “Tôi về nhà đây.” không hiểu sao cô lại nghĩ đến câu: “Anh về nhà chờ em.”



Cô đã qua nuông chiều bản thân rồi…

Hết hạn nghỉ phép, Bạch Thiên Di phải quay trở lại công ty làm việc. Tất nhiên cô vẫn ở nhà của Hà Tử Phàm, nhưng cả hai người vẫn không nhắc lại chuyện đó, giống như buổi trò chuyện đó không có thật vậy.

Chớp mắt đã đến mùa đông, trời đã bắt đầu se lạnh. Bạch Thiên Di vốn rất sợ lạnh, cô sẽ lười nếu trời lạnh vì như vậy…rất dễ buồn ngủ khi ăn no.

Mùa đông.

Bạch Thiên Di chợt nhớ tới một người.

Dù sao cũng là chuyện quá khứ, không cần nhớ đến làm gì.

Nhưng có một chuyện không thể nào cho qua được, hôm nay, Bạch Thiên Di xui xẻo bị một chiếc xe máy đụng phải, tay phải bị gãy.

Tối.

Hà Tử Phàm về muộn. Nhưng mọi hôm anh đều gọi điện về cho cô, nhưng hôm nay thì không. Báo hại Bạch Thiên Di gọi một đóng thức ăn, vậy là cô đành một mình ăn hết tất cả. Với cánh tay phải bị bó thành một cục bột to tướng, Bạch Thiên Di chẳng thể chơi game bằng một tay, ngay cả tắm rửa cũng gặp khó khăn. Bạch Thiên Di chán nản nằm trên ghế sofa xem tivi.

Quả nhiên, ăn xong lại cảm thấy buồn ngủ. Xem được một lúc thì mí mắt đã sụp xuống quá nửa. Buổi sáng cô lại phải gọi điện đến công ty xin nghỉ phép vì tay bị gãy. Nếu là tay trái thì không sao, nhưng tay bị gãy lại là tay phải, như vậy cô có đến công ty cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.

Bạch Thiên Di hắc hơi một cái. Cô quẹt quẹt mũi, có lẽ cô bị cảm mất rồi, cả đêm qua nằm ngủ ở ngoài kia, lại còn mặt bộ đồ ngủ mùa hè. Đúng là không vận động, sức đề kháng của cô tụt dốc không phanh. Lại còn béo lên nữa chứ…(có thật là cô đi làm giúp việc nhà không vậy?)

Hình như cả tối qua Hà Tử Phàm cũng không về nhà. Bạch Thiên Di ngáp một cái, hai mắt hơi ngấn nước lê dép vào nhà bếp rót một cóc nước lạnh. Điếc không sợ súng, dù phần vòm họng có vẻ đau nhưng Bạch Thiên Di vẫn uống nước lạnh, cô rất ghét nước ấm.

“Dậy sớm vậy?” Hà Tử Phàm vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua, trên tay vắt chiếc áo vest.

Bạch Thiên Di “Ờ” một tiếng. Rồi cầm chai nước tu ừng ực. Chuyện anh ta không về nhà vẫn thường xảy ra, không có gì bất ngờ cả.

Hà Tử Phàm nhíu mày, anh giật lấy chai nước trên tay Bạch Thiên Di.

“Đau họng thì đừng có uống nước lạnh.” Nói rồi anh đến cạnh bình thủy nhiệt, rót cho cô một ly nước ấm.

Bạch Thiên Di nhăn nhó, dù không thích nhưng cô vẫn cầm lấy, vì cô đang rất khác nước, nếu đứng dằng co với Hà Tử Phàm thì cô sẽ khát đến chết mất. Cô mới chỉ “Ờ” một tiếng mà anh ta đã biết cổ cô bị đau rồi, anh ta không phải là thánh chứ?!

“Tay cô bị sao thế?” Hà Tử Phàm nhìn cánh tay bị bó thành một cục to tướng của Bạch Thiên Di, hỏi.

“Gãy tay, nhìn mà không thấy sao?” Bạch Thiên Di huơ huơ cái tay gãy của mình, miệng cười châm chọc.

“Đã xin nghỉ chưa?” Hà Tử Phàm không hề ra vẻ gì là trách cô cả.

“Rồi!” Bạch Thiên Di ngáp một cái thật dài.

“Tôi đi ngủ tiếp đây, anh cũng đi tắm đi, hôi quá đấy.” Bạch Thiên Di đi ngang qua Hà Tử Phàm, vỗ vỗ vào ngực anh, rồi đi lên lầu.

Hà Tử Phàm biết cô đang chọc mình, nhưng vẫn không hề có phản ứng, rất khác với anh thường ngày, điều này làm Bạch Thiên Di có chút bất ngờ. Vì thường Hà Tử Phàm là tuýp người ăn miếng trả miếng cơ mà.

Bạch Thiên Di vừa bước lên bậc thang thứ tư đã nghe giọng Hà Tử Phàm gọi giật lại.

“Bạch Thiên Di!”

Cô quay đầu lại nhìn anh, hai mắt nhướng lên chờ đợi:

“Minh Dực… Cậu ấy tỉnh lại rồi.”