Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 28



Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

CHƯƠNG 28

 

Tất nhiên, Bạch Thiên Di đã nói là làm. Buổi sáng cô đến Spa, chính là cái nơi mà cô chưa bao giờ đặt chân đến. Bạch Thiên Di vốn dĩ cũng không muốn đến, nhưng vì sự ép buộc của mẹ cô đành chịu giày vò từ lúc 9 giờ sáng. Cô cảm thấy mình như con cá thác lác nằm trên thớt mặc cho họ lật qua lật lại giày vò hết lần này đến lần khác. Miễn cưỡng lắm cô mới thoát ra được cái nơi người người khỏa thân đó!

Tất trách làm sao, cứ tưởng như vậy là thoát, kết quả cô lại bị ép vào cửa hàng quần áo và trở thành búp bê thử đồ của mẹ cô…Cứ liên tục mặc rồi cởi, cởi rồi lại mặc, xoay trái xoay phải khiến cô váng cả đầu. Mẹ cô còn nhiệt tình mua thêm vài đôi giày thêm vào bộ sưu tập giày cao gót không bao giờ dùng của cô…

Về đến nhà cô chỉ biết ngả người trên giường thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Thiên Di mở máy tính. Cô chợt nhớ ra hơn một tuần nay mình vẫn chưa check MSN. Nghĩ là làm, cô mở MSN, đánh ID và password đăng nhập vào, hòm thư cũng có kha khá tin nhắn mới, đa phần đều là đồng nghiệp ở công ty.

[Cô nàng văn phòng]:  Thiên Di! Sao không đi làm?

[Cô nàng văn phòng]: Cậu mất tích đâu cả tuần nay vậy, cái bà thím Phương Bối Huyên càng ngày càng làm tớ xốn con mắt đây!!!

[Cô nàng văn phòng]: Trưởng phòng bảo cậu bận việc sẽ không đến công ty một thời gian, cậu phải đi xa?

[Cô nàng văn phòng]: Thứ bảy tuần này công ty tổ chức tiệc kỉ niệm thành lập, cả công ty đều được mời, cậu có đến dự không? Tớ còn nghe đồn nhân dịp này Tổng Giám Đốc sẽ tuyên bố một chuyện trọng đại nào đó. Không nói ai cũng biết chắc chắn là chuyện đính hôn rồi!

Không cần phải nhắc, chỉ cần nghe hai chữ “đính hôn” là mọi người liền ồn ào bàn tán, họ đồn ầm lên đối tượng chắc chắn là Phương Bối Huyên! Thật là ganh tỵ quá đi mất. Cũng phải thôi!...Mấy ngày tổng giám đốc nhập viện cô ta đều ở bên cạnh “chăm sóc” kia mà.

Hà Tử Phàm nhập viện?

Bạch Thiên Di có chút bất ngờ, nhưng điều đó bây giờ thì có ý nghĩa gì với cô chứ.

Anh đính hôn với ai, kết hôn với ai cũng đâu phải việc của cô nữa. Nhưng sau cô vẫn cảm thấy nhói ở lòng ngực thế này…?

Cũng phải khâm phục tài buôn chuyện của Hiểu Lập thật. Dù không ở công ty cả tuần nay nhưng cô vẫn biết được nhiều thông tin thế này. Haiz, cô cũng không biết mình có kết bạn với nhầm người không nữa:-s?

Tin nhắn gần đây nhất, cũng là của cô ấy?!

[Cô nàng văn phòng]: Ngày mai nhất định cậu phải đến nhé! Mọi người đều sẽ đến đầy đủ đấy.

P/s: nhớ mặc váy nha cưng:”>

Bạch Thiên Di tắt máy đi. Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại vài vòng. Thì ra đây chính là lý do anh muốn cô đến. Nhưng tại sao anh lại làm thế với cô? Từ đầu đến cuối đấy vẫn chỉ là một trò đùa do anh bày ra thôi sao?

Bạch Thiên Di ngủ thiếp đi lúc nào. Gần năm giờ đã có người lên gọi, lần này mẹ cô dẫn cả một chuyên viên trang điểm đến…

Lại miễn cưỡng lần nữa…Cô ngồi im một chỗ cho họ tô tô vẽ vẽ…

Đến bảy giờ, cô và bố đã có mặt ở sảnh khách sạn nổi tiếng nào đó mà cô chẳng nhớ nổi  tên…Quả nhiên, cô tự cảm thấy mình không hợp với nơi này chút nào. Người phục vụ làm động tác mời. Bạch Thiên Di vừa cùng bố bước vào trong mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía này. Cô thật sự thấy… không quen.

“Chú!”

Giọng nói quen thuộc khiến Bạch Thiên Di khẽ rùng mình. Cô quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh quen thuộc đó. Anh bước đến cúi chào bố cô, sau đó cũng khẽ liếc nhìn cô một cái…

“Chú vẫn khỏe?” Anh mỉm cười chìa bàn tay ra.

Bố cô tất nhiên vui vẻ bắt lấy, nói:

“Vẫn khỏe!”

Hai người cùng nhau trò chuyện, giống như cô không có ở đó. Như vậy cũng tiện cho cô…nhìn anh…

Trông anh vẫn đĩnh đạt, vẫn kiêu ngạo, đôi mắt sắc lạnh ấy vẫn giữ nguyên không đổi, nhưng anh lại có vẻ hơi tiều tụy. Không biết có phải cô bị ảo giác không nhưng sao lại cảm thấy hình như trông anh có vẻ hơi…mệt mỏi?

Người phục vụ bước đến cạnh Hà Tử Phàm, thì thầm gì đó vào tai anh. Hà Tử Phàm gật đầu rồi cúi chào bố cô.

“Xin phép, cháu có việc phải đi trước, chú với em cứ tự nhiên…”

Biết ý, bố cô cũng không ép anh: “Không sao, cùng là chỗ quen biết, cháu không cần phải khách sáo…”

Nói rồi anh cúi chào bố cô. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt cô vô tình chạm phải đôi mắt sắc lạnh của anh. Trong người cô như có một luồng điện chạy ngang qua, dù chỉ trong tích tắc.

Tim Bạch Thiên Di đập thình thịch.

Hà Tử Phàm vừa đi khỏi, đã có vài người đến kính rượu, Bạch Thiên Di cũng không đứng ở đó làm phong nền, cô đi đến chỗ bàn ăn lấy một ít bánh ngọt rồi đứng vào góc tường ăn một mình.

Nhưng vừa đứng được một lát, cô đã phát hiện ra một bóng hình rất quen thuộc, Bạch Thiên Di đã định tránh mặt đi nhưng không ngờ người đó lại nhìn thấy cô trước.

“Di Di!” Hiểu Lập như con mèo gặp mỡ, hai mắt rực sáng nhào đến.

“Vâng vâng…” Bạch Thiên Di lau mồ hôi trên trán, cũng may Bạch Thiên Di võ nghệ cao cường dù chưa đi giày cao gót bao giờ nhưng vẫn đang đứng vững trên đất sau cú vồ đầy uy lực của Hiểu Lập.

“Cậu ở đâu mấy bữa nay thế? Tớ cứ tưởng cậu không đến chứ…”

Hiểu Lập lay lay cánh tay của cô.

“Tớ…”

“Thôi thôi đừng nói nữa, mọi người đang ở bên kia, mau sang đó thôi!” Hiểu Lập kéo tay cô đi. Bạch Thiên Di cũng đành cam chịu.

“Mà này…” Hiểu Lập bỗng nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

“Bộ váy này cậu kiếm đâu ra thế, đẹp thật đấy!”

“À là của…”

“Tớ biết rồi, là loại hàng sale off trong cửa hàng gần nhà cậu chứ gì, đẹp thật nhưng có điều là hàng fake thôi. Nhưng không sao đâu, tinh xảo vậy thì không có ai nghĩ nó là fake được, tớ sẽ giữ bí mật cho cậu mà!”  

Hiểu Lập kề sát mặt vào chiếc váy của cô, sau đó đưa ra đánh giá rất khách quan. Giờ cô mới biết Hiểu Lập thật cao thượng. Thật ra cô chỉ muốn nói với cô ấy rằng chiếc váy cô đang mặc là của nhà thiết kế Giambattista Valli hàng thật 100% thôi.

  Bạch Thiên Di bị Hiểu Lập kéo đến chỗ mọi người đang đứng. Cô lần lượt bị hết người này đến người khác thăm hỏi như mấy năm rồi mới gặp lại… Nhưng cảm giác được quan tâm thế này thật là hạnh phúc:v, sau khi sang Mỹ không biết cô sẽ còn gặp được những đồng nghiệp như thế này nữa hay không.

  “Á!” Thế San bỗng hét lên một tiếng làm mọi người giật mình.

  “Chị quên gì à?” Hiểu Lập ngơ ngác hỏi.

  “Di Di, em xăm?” Thế San giữ vai cô lại, nhìn kĩ cái hình xăm ở lưng của cô.

  Bạch Thiên Di lúc này cũng mới sực nhớ ra, chiếc váy của mình là hở gần nửa lưng…

  “Thật á?! Đâu? Em cũng muốn xem!” Hiểu Lập nghe vậy liền chạy vòng ra sau lưng cô, bắt chước tư thế của Thế San.

  “Là cánh?” Hiểu Lập xoa xoa cằm.

  “Nhưng sao chỉ có một cái thôi?” Hiểu Lập ngước mắt nhìn cô. Bạch Thiên Di cảm thấy khó xử, cô không thể nói đó là trong một lần bốc đồng cô đã đến tiệm xăm của người bạn ở Mỹ và tậu nó về.   Một chiếc cánh.

  Lão Lưu thấy cô khó xử liền bước đến giải vây cho cô

  “Được rồi…được rồi…chỉ là một cái hình xăm thôi mà, bây giờ mọi người vẫn xăm đầy ra đấy, có gì lạ đâu!”

  “Ừ nhỉ!” Hiểu Lập gật gật đầu.

  “Nghe nói hôm nay có cả con gái của chủ tịch tập đoàn Bạch Thị đến tham dự nữa đấy. Chị đi làm lâu như vậy rồi mà chưa gặp cô ta bao giờ cả.” Thế San nói.

  “Kể ra cũng bí ẩn, trước giờ rất ít người biết mặt cô ta, ngài chủ tịch bên đó giấu thật kỹ…” Lão Lưu tiếp lời.

  “Chẹp, nói qua nói lại thì cũng là con nhà gia thế tiểu thư đài cát thôi, chẳng làm gì nên hồn đâu, tiêu tiền là giỏi!” Hiểu Lập thở dài.

  Có người nhột…

  Vừa lúc đó, trên sân khấu người dẫn chương trình đã bước ra mở màn buổi tiệc. Mọi người ở dưới đều đã nghiêm chỉnh theo dõi, cả gian phòng chỉ có tiếng dẫn chương trình của vị MC mà thôi.   “Này cậu nhìn xem, Trịnh Tư Yến cũng đến cùng chị cô ta đó.”

  Hiểu Lập đưa mắt về phía chếch họ một chút, quả nhiên Trịnh Tư Yến và chị cô ấy đang đứng cạnh một người đang ông trung niên, trông họ có vẻ giống một gia đình:v

  “Ông già bên cạnh chính là bố của họ đấy. Cậu nhìn xem có khác gì lão [đầu hói ngọt ngào] không?” Hiểu Lập nghiêng người nói nhỏ vào tai Bạch Thiên Di.

  Hiểu Lập vừa dứt lời, ngụm cocktail cô vừa uống suýt nữa phun hết ra ngoài. Bạch Thiên Di ho sặc sụa. Cô bỗng trở thành tâm điểm chú ý của buổi tiệc, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về chỗ cô. Hiểu Lập giả vờ tỏ vẻ tốt bụng vỗ vỗ lưng cô, còn trưng ra vẻ mặt “không có chuyện gì, mọi người có thể tiếp tục”

.   Vị MC đứng trên sân khấu liền nhận thấy rằng mọi người đang không chú ý đến mình nữa, liền nói:   “Ái chà mọi người xem, vừa nhắc đến Tổng Giám Đốc của chúng ta đã có người không  kìm được xúc động đến ho sặc sụa, fan cuồng của anh ấy đúng là ở khắp nơi. Quả thật không thể ngăn chặn được sức hút mãnh liệt của Tổng Giám Đốc chúng tôi…” Vừa dứt lời mọi người xung quanh đã cười òa lên khiến Bạch Thiên Di đỏ cả mặt (thật ra mặt cô đỏ là vì sặc).

  Lúc cô đã ngừng ho, ngước mặt lên thì vô tình chạm phải ánh mắt của chị em Trịnh Tư Yến nhìn cô đầy vẻ khinh thường, cô liền quay sang chỗ khác. Vừa lúc này, vị MC đã giới thiệu đến phần Hà Tử Phàm lên sân khấu phát biểu cảm tưởng và lý do buổi tiệc.

  Bạch Thiên Di bắt đầu có những linh cảm không hay. Cô đảo mắt một vòng tìm Phương Bối Huyên, cô ấy đứng bên kia sân khấu, chính là chỗ Hà Tử Phàm đứng lúc nãy khi chờ MC mời anh lên sân khấu. Phải công nhận một điều, hôm nay Phương Bối Huyên rất đẹp, mái tóc dài buông xõa hai bên vai. Chẳng bù cho cô, tóc ngắn thì chỉ có thể vén sang một bên thôi. Trông chẳng nữ tính chút nào.

  Bạch Thiên Di nhếch miệng cười. Hà Tử Phàm đứng trên sân khấu trong thật ngạo nghễ. Anh là một người thành đạt, một người đàn ông có tất cả mọi thứ. Cô bỗng chốc thấy anh thật xa vời, nụ cười trên môi anh từ lúc lên sân khấu vẫn chưa hề tắt. Anh còn biết nói đùa khiến mọi người cười nghiêng ngả

.   Trông anh thật…khác.   Bạch Thiên Di bỗng cảm thấy thật nặng nề. Nhiều người thế này khiến cô cảm thấy khó chịu. Con mẹ nó chứ, cô không thể chịu đựng thêm cái quang cảnh này, cô có linh cảm anh sắp tuyên bố cái lý do chính của buổi tiệc này. Anh và Phương Bối Huyên sẽ đính hôn với nhau!

  Nghĩ đến đây, Bạch Thiên Di liền nhíu mày, quay người đi ra ngoài.

  Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hoa cỏ trong vườn. Mùa xuân cũng sắp đến rồi, khoảng một tháng nữa là đến tết nhưng cô không muốn ở lại cái chỗ nào nữa, cô muốn đi ngay thôi. Giữa vườn có một cái xích đu nhỏ, cô liền ngồi xuống, chân đung đưa từng nhịp. Từng đợt gió thổi qua khiến cô hơi lạnh, lúc nãy ra ngoài cô quên lấy áo khoác, nhưng Bạch Thiên Di lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

 Vừa đung đưa chiếc xích đu, cô vừa lẩm nhẩm lời bài hát.

  At night when the stars

Light up my room

I sit by myself

Talking to the Moon

Try to get to You

In hopes you’re on

The other side
Talking to me too

Or am I a fool

Who sits alone

Talking to the moon…


 I know you’re somewhere out there

Somewhere far away


    Bài hát có vẻ rất liên quan, nhưng tiếc rằng hôm nay không có trăng, cũng chẳng có ngôi sao nào xuất hiện cả. Có mỗi cô ngồi một mình…

  “Hát dở quá!”   Bạch Thiên Di giật mình ngước mặt lên nhìn. Là Hà Tử Phàm!

  “Sao? Lại muốn chạy?”

  Hà Tử Phàm nhếch mép nhìn cô. Bạch Thiên Di quả nhiên đang rất muốn chạy, cô thấy mình đã đứng dậy lúc nào, nghĩ thêm một lúc, cô quyết định ngồi xuống. Sao cô phải chạy?!

“Anh ra đây làm gì?” Bạch Thiên Di cau mày hỏi.

  “Vì có một con mèo ở đây…” Hà Tử Phàm bước đến gần chiếc xích đu, đứng trước mặt cô.

  “…Vớ vẩn thật! Bữa tiệc của anh còn đang diễn ra trông đấy, bao nhiêu người tìm anh chúc rượu còn không hết, anh lại ra đây tìm mèo.” Bạch Thiên Di lúc này đã chẳng sợ gì nữa, cô đã chẳng còn bị anh ràng buộc nữa.

  “Gửi hết tiền nợ vào tài khoản của tôi là một cách khôn ngoan?” Hà Tử Phàm nhìn chăm chú vào mắt cô.

  “Tiền tôi nợ, tôi đã trả rồi, chúng ta chẳng ai nợ ai!”

  Bạch Thiên Di nhíu mày tránh né ánh mắt của anh. Cô ghét anh nhìn mình như vậy, cứ như nhìn thấu hết tâm tư của cô.

  “Tùy tiện bỏ đi như vậy, chắc cũng là cách làm việc của em?” Hà Tử Phàm vẫn giữ nguyên tư thế khiến Bạch Thiên Di có phần khó chịu

.   “Tôi có quyền, giờ thì xin anh tránh đường cho!” Bạch Thiên Di đứng dậy, cô muốn đi khỏi chỗ này.

  Bạch Thiên Di có lẽ do uống hơi nhiều cooktail cộng với ngồi lâu quá, khi đứng lên bỗng cảm thấy chóng mặt, bình thường nếu đi giày thể thao sẽ không sao, nhưng hôm nay cô mang giày cao gót nên súyt nữa thì bị ngã, Hà Tử Phàm vừa kịp đỡ lấy cô.

  “Em có quyền? Có quyền khiến tôi yêu em, sau đó lại có quyền bỏ rơi tôi…”

  “…Đối với em, tôi là gì?”

    Bàn tay nắm lấy cánh tay của cô siết chặt khiến cô cảm thấy đau. Bỏ rơi anh? Trái tim cô như vỡ ra từng mảnh, sau hàng loạt những điều anh đã làm với cô, bây giờ anh lại bảo cô bỏ rơi anh?

  “Vâng, tôi có quyền đấy. Chơi chán thì bỏ, đó không phải là điều nhiều người vẫn hay làm sao? Mà tôi cũng đâu phải mù hay điếc, tôi vẫn có khả năng tiếp nhận thông tin của một người bình thường kia mà?”

  “Bản thân anh qua lại với Phương Bối Huyên, cho cô ấy số điện thoại của tôi, đi ăn cùng cô ấy trông khi đã hẹn trước với tôi. Không phải lúc anh nhập viện cũng một tay cô ấy chăm sóc sao? Vậy thì anh có quyền gì mà nói tôi chứ. À mà không phải, anh cũng đính hôn với Phương Bối Huyên rồi mà, chạy ra đây làm gì?”

  “Ai nói cho em biết chuyện đó?” Bàn tay Hà Tử Phàm xiết chặt hơn, mặt anh đã đầy sát khí như có thể giết người ngay lập tức.

  “Báo, internet, truyền hình đều nhan nhản hình của anh và cô ta đấy thôi!” Bạch Thiên Di nói như hét lên, bao nhiêu uất ức tích trữ giờ dường như trút hết vào anh.

  “Vậy nên em tìm cách rời khỏi tôi?” Anh nói.

  Bạch Thiên Di mím môi, không phải như vậy, thì còn lý do nào khác chứ. Cô gật đầu.

  Cô cảm thấy Hà Tử Phàm hít một hơi thật sâu, sau đó anh kéo cô quay lại hội trường, đi thẳng một mạch từ cửa đến sân khấu. Mọi người đều nhìn cả hai với ánh mắt kinh ngạc. Anh bỏ tay cô ra khi đứng cạnh sân khấu, thì thầm vào tai cô, nhẹ nhàng và đầy sát khí:

  “Em thử bước ra khỏi chỗ này xem, tôi sẽ giết em.”   Bạch Thiên Di rùng mình, ánh mắt lạnh buốt của anh khiến cô không dám cãi lại, anh đang rất giận dữ. Hà Tử Phàm quay người bước lên sân khấu, cầm lấy micro:

  “Xin mọi người chú ý một lát!...”

  Giọng nói trầm ấm của anh vang lên khiến cả hội trường đang náo nhiệt bỗng yên tĩnh lạ thường.

  “Tôi có một chuyện quan trọng muốn thông báo tới mọi người…”

  Im lặng một lát, anh lại nói tiếp:   “Về chuyện riêng của tôi, có lẽ một số người cũng đã biết…Hôm nay, tôi sẽ đính hôn!”

  Hà Tử Phàm vừa dứt lời, bên dưới tiếng bàn tán xôn xao không ngớt. Bạch Thiên Di không biết Hiểu Lập và đồng nghiệp đã chạy đến chỗ cô đứng từ lúc nào, Hiểu Lập nói nhỏ vào tai cô:

  “Thấy chưa, tớ đã bảo chắc chắn là Phương Bối Huyên rồi. Mà này, cậu vừa đi đâu đấy?”

  “Vệ sinh!” Bạch Thiên Di nhìn bàn tay mình, còn hằn rõ vết ngón tay của chính cô.

  “Đó cũng chính là lý do thứ hai mà tôi quyết định tổ chức bữa tiệc này.” Hà Tử Phàm nói đến đây, thoáng mỉm cười.

  Bạch Thiên Di mím môi nhìn anh, lại nhìn sang Phương Bối Huyền đứng gần đó, trông cô ta đầy vẻ mong chờ, giống như biết chắc đó chính là mình vậy, đứng sẵn ở bậc thang, chỉ cần anh gọi, cô ta sẽ bước lên ngay.   Anh muốn cho cô nhìn thấy cảnh tượng anh hôn cô ta trước mặt nhiều người?   Muốn để cô nhìn thấy anh đeo nhẫn vào ngón tay cô ta?

  Anh muốn trả thù cô vì chuyện cô bỏ rơi anh?

  “Cuối cùng, xin giới thiệu vị hôn thê của tôi…”

  Chân phải của Phương Bối Huyên đã đặt sẵn trên bậc thang, môi cô ta nở một nụ cười ngọt ngào chết người.

  Bạch Thiên Di nhắm mắt, cô không muốn nhìn thấy.

  Chợt có một bàn tay nắm lấy bàn tay của cô, Bạch Thiên Di chực mở to mắt, Hà Tử Phàm đứng trước mặt cô!   Anh đang nắm lấy tay cô, dắt cô lên sân khấu trước sự ngạc nhiên của nhiều người.

  “Bạch Thiên Di của tập đoàn Bạch Thị!” Hà Tử Phàm nói.

  Bạch Thiên Di cảm thấy chuyện này bắt đầu khó hiểu. Cô cảm thấy bối rối, rõ ràng người anh đính hôn cùng là Phương Bối Huyên kia mà.

  Cô không chịu nổi cú đả kích này rồi.

  Đứng ở trên nhìn xuống, cô có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp nhìn mình, Hiểu Lập thì như sắp rơi cả mắt ra ngoài, Phương Bối Huyên thì có vẻ hoảng hốt, gương mặt trắng bệch của cô ta khiến cô có phần thỏa mãn, chị em Trịnh Tư Yến thì không cần phải nhắc đến nữa. Những người khác cũng không ngoại lệ, chỉ có bố cô là ra vẻ thản nhiên mà thôi.

  Cô có thể nghe được tiếng xôn xao bên dưới:

  “Con gái Bạch Thị? Thật sao?”

  Cô cảm thấy hơi buồn cười, không lẽ cô lại là con trai?

  “Nhân tiện thông báo cho mọi người một tin, công ty chúng ta vừa thu mua lại một công ty của đối tác, chính xác hơn là Phương Thị sẽ không còn tồn tại!”

  Một tin chấn động đến mức khiến cả hội trường như vỡ òa. Bạch Thiên Di chính thức không chịu nổi đả kích này. Vậy còn Phương Bối Huyên kia thì sao? Cô nhìn xung quanh tìm kiếm, cô ta như bốc hơi mất vậy.

  “Được rồi! Bây giờ quay lại vấn đề chính. Hôm nay tôi sẽ đính hôn cùng với Bạch Thiên Di.”

  Tiếng huýt gió, vỗ tay bên dưới vọng lên khiến Bạch Thiên Di không trụ vững. Cú sock này đối với cô là quá lớn. Bạch Thiên Di bước đến chiếc bàn để rượu vang trên sân khấu, tiện tay lấy một ly, sau đó đến đứng cạnh anh.

  Hà Tử Phàm chính thức được tắm rượu vang.

  Bên dưới “Ồ!!!” một tiếng thật lớn. Bạch Thiên Di để chiếc ly thủy tinh xuống bàn, quay gót ra khỏi hội trường.

  Cô đã nói rồi, đả kích này với cô là quá lớn.

  Bạch Thiên Di ra đến cổng vẫy taxi. Nhưng khi vừa mở cửa xe, cả người cô đã bị giật ngược lại.

  “Bỏ ra!”

  Cô gằng giọng, một lần nữa cánh tay cô lại bị anh nắm lấy đau điếng.

  “Em vẫn không chịu hiểu?”

  Âm cuối của anh có chút run rẩy, Bạch Thiên Di bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc, cô chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy.

  “Hiểu cái con mẹ nó chứ! Anh tưởng tôi là đồ chơi của anh sao?!”

  Bạch Thiên Di quát, cô cũng đã không kìm chế nổi bản thân.

  Hà Tử Phàm im lặng, ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt cô một phút giây nào. Bạch Thiên Di tức giận đến mức cô chẳng thể thở nổi:

  “Làm tất cả chuyện này để làm gì?! Tôi đâu nhờ anh!”   Khiến cho Phương Bối Huyên mù quáng vì anh, làm cô tổn thương nhiều đến vậy, đến khi cô quyết định rút lui, thì lại đá cho cô ta một phát, nhân tiện thu mua luôn công ty nhà họ.

  Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?

  Bạch Thiên Di bất ngờ bị anh kéo vào lòng, một nụ hôn bất ngờ đến mạnh mẽ chợt ập đến làm cô cảm thấy khó thở…

  Sau khi nụ hôn kết thúc, Hà Tử Phàm còn lưu luyến hôn lên môi cô một cái thật nhẹ, gục đầu vào vai cô.

  “Xin lỗi…”

  Khoảnh khắc ấy, trước mắt cô như bị mờ đi, tất cả những gì cô nghe thấy lúc này chỉ là tiếng xin lỗi của anh. Một người kiêu ngạo như Hà Tử Phàm lại một lần nữa nói xin lỗi cô. Cô phải làm gì tiếp theo đây?

  “Em không muốn nhưng anh muốn. Anh không muốn người của anh phải chịu ấm ức. Xin lỗi vì đã không nói trước cho em biết. Nhưng anh không thể chịu được khi nhìn thấy em và cậu ấy đi cùng nhau. Anh ích kỷ, anh ghét nhìn thấy em vui vẻ bên cạnh cậu ấy, điều đó làm anh khó chịu. Từ hồi đại học anh đã luôn đố kỵ với cậu ấy, rõ ràng anh gặp em trước. Anh đã luôn theo đuổi em, nhưng em lại không hề nhận ra điều đó. Em ngang nhiên bỏ đi như vậy, cắt đứt cả mối liên hệ duy nhất của chúng ta. Anh đã rất tức giận, em biết không?”

  Bạch Thiên Di ngơ ngác nhìn anh.

  “Chỉ vì như thế mà anh nhân tiện cho em luôn một “bài học” nhỏ đúng không?”

  Không ngăn cản Phương Bối Huyên theo đuổi mình, cũng để mặc cho những hình ảnh và tin đồn nhan nhảng khắp nơi. Tất cả chỉ vì muốn cho cô một bài học “nhỏ”?

  Hà Tử Phàm im lặng, điều này có thể xem là một câu trả lời. Anh đưa tay lên, định lau đi giọt nước mắt vừa rơi trên má cô.

  “Đừng chạm vào em!” Bạch Thiên Di gạt tay anh.

  Hà Tử Phàm siết chặt tay, anh đã đùa hơi quá rồi.

  “Anh có biết suýt nữa em đã nhận lời Minh Dực rồi không? Suýt nữa là em đã từ bỏ anh rồi không?! Chết tiệt, anh biến đi!”

  Ngay lập tức môi cô lại bị anh bịt kín, một nụ hôn dài khiến Bạch Thiên Di không phản kháng được, nuốt luôn cả tiếng nấc trong cổ họng cô. Bạch Thiên Di tức giận cắn vào môi anh, nhưng Hà Tử Phàm vẫn không hề có ý định buông cô ra.

  Bữa tiệc hôm đó cô không nhớ mình đã về nhà như thế nào. Cô chỉ nhớ anh gục đầu vào vai cô, chỉ có mùi hương trên người anh là rõ ràng. Anh nói: “Xin lỗi…”

  ….

  ………

  ……………..

  “Di! Chị không định đến chỗ Ann à?” Lucy hỏi.

  Bạch Thiên Di đang cho Alexander ăn miếng salad cuối cùng, cô phủi phủi tay đáp:

  “Không!”

  “Tại sao? Anh trai của Ann có vẻ thích chị…” Lucy là hàng xóm của cô, chỉ mới mười lăm tuổi nhưng trông còn to xác hơn cả cô. Cô nhóc rất hay sang chơi cùng Alexander.

  “Hình như BigMama tìm em kìa!” Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa đã vang lên. Lucy đang nằm dài trên ghế so pha liền bật ngay dậy, vứt đôi giày của mình ra cửa sổ rồi phi người ra ngoài sân chạy một mạch về nhà. Vừa đúng bảy giờ tối, vào giờ này mẹ của Lucy thường sang nhà cô tìm cô bé về ăn tối. Bạch Thiên Di nhìn cô nhóc lại nhớ đến mình lúc bé cũng chẳng kém cạnh.

  Bạch Thiên Di ra mở cửa, quả nhiên là mẹ của Lucy đã đứng ở đó chờ sẵn, trao đổi vài câu với mẹ cô nhóc, Bạch Thiên Di chốt cửa quay về phòng bật máy tính.

  Cũng đã gần hai tuần kể từ khi cô trở lại Mỹ. Bạch Thiên Di vẫn ở căn nhà cũ của cô trước khi trở về nước. Lucy vốn đã là hàng xóm của cô từ những năm trước. Tính ra cô về nước còn chưa được nửa năm, nhưng bao nhiêu chuyện đã xảy ra khiến cô đau đầu.

  Trên MSN, tin nhắn offline của Hiểu Lập vừa hiển thị trên màn hình.

  [Cô nàng văn phòng]: Di Di, thật không ngờ cậu lại là con gái của chủ tịch Bạch! A A A! trước giờ ở cạnh người nổi tiếng mà tớ lại hoàn toàn không biết!

  [Cô nàng văn phòng]: Sau khi công ty chúng ta mua lại Phương Thị, không ai nhìn thấy Phương Bối Huyên đâu cả. Vẻ mặt cô ta lúc đó cậu có nhìn kỹ không?! Trông buồn cười chết đi được, giờ thì chẳng còn mặt mũi mà bước ra đường nữa rồi!

  [Cô nàng văn phòng]: Nghe trưởng phòng nói cậu nghỉ việc? Chúng tớ còn chưa được hưởng phúc lợi từ người nổi tiếng kia mà T____T. Nói đùa thôi chứ nghe nói cậu sắp kết hôn? Nghỉ việc để về nhà làm vợ hiền chứ gì? Tớ biết cả rồi, sắp thành bà Hà thì đừng quên tớ đấy! Tớ sẽ mang phong bao thật dày!

  Bạch Thiên Di đọc một lượt tin mà không khỏi thở dài. Cái gì mà kết hôn chứ? Bạch Thiên Di liền nhấp vào phần trả lời.  

[Agavaceae]: Tớ về Mỹ rồi. Nhường Hà Tử Phàm cho cậu đấy.

Có vẻ như Hiểu Lập cũng đang online. Cô ấy ngay lập tức trả lời:

[Cô nàng văn phòng]: Cái gì?!! Tại sao chứ?! Tại sao lại đi Mỹ?! cậu không định kết hôn với Hà Tử Phàm?

[Agavaceae]: Không! Tớ đi vội nên không kịp thông báo cho ai biết, mà tớ còn nhiều việc phải sắp xếp lại đã. Khi nào ổn định lại nói với cậu…

[Cô nàng văn phòng]: Ừ nhỉ, lệch múi giờ mà, tớ phải chuẩn bị đi làm đây. Bye bye!

Bạch Thiên Di tắt MSN, vừa mở Facebook, Chân Thụ Nhân đã pm đến:

[Chân Nhân đắc độ]: Chào em gái!

[Agavaceae]: Anh lại đổi tên?

[Chân nhân đắc độ]: Yup, tên này mới thể hiện được hết bản chất của anh.

[Agavaceae]: Bản chất biến thái!

[Chân nhân đắc độ]: …

[Agavaceae]: Có việc gì không?

[Chân nhân đắc độ]: Anh nghe nói em và Hà Tử Phàm đã đính hôn?

[Agavaceae]: Suýt…

[Chân nhân đắc độ]: Ý em là…?

[Agavaceae]: Em từ chối rồi!

[Chân nhân đắc độ]: WTF… Are u crazy? Nị điên zồi!!

[Agavaceae]: Anh ta mang em ra làm trò đùa lâu như vậy, quay em như chong chóng! Nói chung là em đã rất điên. Không thể chấp nhận được!

Ngày cô ở sân bay anh cũng không đến ngăn cô lại. Chỉ có mỗi Lục Hợp đến.

Cô đã rất hy vọng mà…

[Chân nhân đắc độ]: Tại sao? Em có biết cậu ta chờ điều này bao lâu rồi không?

Nhận ra có điều gì đó không ổn, Bạch Thiên Di liền hỏi:

[Agavaceae]: Anh quen Hà Tử Phàm???

[Chân nhân đắc độ]: Cũng không hẳn là quen biết …

[Agavaceae]: Anh không nói thì đừng trách cái account game của anh không cánh mà bay?!  

[Chân nhân đắc độ]: Di Di thân mến, xin em đừng làm như vậy T______T Em có biết anh đã tốn bao nhiều tiền bạc công sức vào nó không???

[Agavaceae]: Vậy thì mau nói đi.   Bạch Thiên Di có cảm giác cô sắp biết được một điều gì đó quan trọng, ngón tay cô lướt trên bàn phím có vẻ nhanh hơn bình thường…

[Chân nhân đắc độ]: Được rồi. Thật ra chuyện này cũng đã từ lâu rồi, anh đã hứa sẽ giữ bí mật cho tới cuối cùng, nhưng cuối cùng lại bị em phát hiện ra…

 [Agavaceae]: Vậy cuối cùng là chuyện gì?!!!  

Bạch Thiên Di hồi hộp đến mức ngồi bật dậy, cô để laptop lên đùi, ngón tay run rẩy lướt trên bàn phím:

 [Chân nhân đắc độ]: Em nghĩ tại sao anh lại quen được em?  

Bạch Thiên Di suy nghĩ một lúc rồi đáp:

 [Agavaceae]: Game!

 [Chân nhân đắc độ]: Em nghĩ có một người tốt bụng đến mức chỉ là quen trên mạng lại an ủi em, biết cả địa chỉ nhà em, tặng quà cho em vào sinh nhật trong khi chẳng ai nhớ cả?

  [Agavaceae]: …

  Bạch Thiên Di vò tóc suy nghĩ, chính xác là như vậy!

  [Chân nhân đắc độ]: Thật ra tất cả những chuyện đó anh không rỗi hơi mà làm đâu. Hà Tử Phàm đã nhờ anh! Anh ta đã giúp anh rất nhiều.

  [Agavaceae]: Vậy nên anh bán đứng em?

  [Chân nhân đắc độ]: Không phải là bán đứng em. Mà là bầu bạn cùng em, Hà Tử Phàm nói em rất cô đơn.

  Bạch Thiên Di như bị sét đánh, thì ra anh đã luôn nghĩ cho cô!

  [Agavaceae]: …từ khi nào?

  [Chân nhân đắc độ]: Hai tháng sau khi em sang Mỹ.

  Đã lâu như thế?

  Từ khi cô bị cú sốc với Lăng Minh Dực, thì ra Hà Tử Phàm vẫn luôn theo dõi cô?

  Anh biết cả ngày sinh nhật của cô, cả địa chỉ ở Mỹ của cô. Cô còn nhớ rất rõ, quà sinh nhật của cô mỗi năm đều có, một con dao bấm dành cho quân đội, một cái đèn pin dã ngoại, một máy PSP và một cái kèn harmonica… Phải công nhận là sở thích của cô hơi quái dị, nhưng tất  cả những món đồ đó cô đều rất thích, cực kì thích!

  [Agavaceae]: Sao anh lại giấu em lâu đến thế!

  [Chân nhân đắc độ]: Ấy ấy đừng đổ lỗi cho anh chứ. Giờ quay lại vẫn còn kịp đấy…

  [Agavaceae]: Quay quay cái đầu anh ấy!

  Bạch Thiên Di điên cuồng tắt máy tính. Cô chạy như bay đi tìm chiếc điện thoại của mình. Cô phải gọi điện cho tên Bạc Hà đó hỏi rõ mọi chuyện. Cô muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc anh đang muốn cái gì?!!!

  Cô cứ tưởng chỉ có bản thân mình là ngu ngốc, thì ra có người còn ngốc hơn cô

.   Cô chờ lầm người, anh cũng chờ lầm người!

  Hai tên ngốc tự giày vò lẫn nhau xem có điên không chứ?! Cô đã nói anh là đồ điên, cô mới là đồ điên ấy! Thì ra anh đã biết tất cả từ trước, nhưng lại không ra thèm ra mặt, làm đồ ngốc giúp cho bạn của mình. Lại còn âm thầm theo dõi cô bao nhiêu năm qua. Một người như vậy, sao cô lại có thể ngu ngốc mà phán xét anh vì một chuyện nhỏ nhặt kia chứ!

  Lúc quan trọng nhất Bạch Thiên Di lại không tìm thấy điện thoại của mình ở đâu cả. Cô lục tung khắp phòng cũng không nhìn thấy nó.

  Chuông cửa lại reo lên. Giờ này ai lại bấm chuông nhà cô làm gì kia chứ? Không lẽ Lucy vẫn chưa về nhà?

  Bạch Thiên Di chạy ra cửa, giữa đường lại vấp vào tấm thảm, mũi đập xuống sàn đau muốn chết. Cô vừa xoa xoa chóp mũi, vừa mở cửa.

  Bạch Thiên Di súyt nữa bị dọa cho bật ngửa, cô như bị hóa đá.

  Hà Tử Phàm đang đứng trước của nhà của cô!

  “Anh…” Bạch Thiên Di lắp bắp.

  “Tôi đến tìm lại đồ.” Hà Tử Phàm hai tay cho vào túi, gương mặt lạnh lùng vẫn không đổi, lúc nào cũng mang đến cho người đối diện cảm giác khó gần

.   Bạch Thiên Di ngây người, anh lại tiếp:

  “Tôi vẫn luôn đứng ở chỗ cũ.”

  Anh vẫn đứng mãi ở đó, chờ cô. Chờ đợi một ngày nào đó, cô sẽ quay lại tìm anh, không phải anh ta.

  “Hoang đường!”

  Cô quay lưng lại với anh. Một phút trước, cô còn điên cuồng tìm điện thoại gọi cho anh. Khi người thật đứng trước mặt lại phủ nhận nó. Chắc cô phải đến bác sĩ tâm thần thôi…

  “Tôi không  gạt em. Chỉ cần em quay lại…”

  Lần này anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

  Bạch Thiên Di ngẩng đầu nhìn trần nhà. Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, lần này cô sẽ không rút lui vô cớ nữa.

  Cô chìa bàn tay về phía anh, vẫn không quay người lại, nói:

  “Nhẫn của em đâu? Không có nó em không thèm quay lại tìm anh đâu!”

  Hà Tử Phàm hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức, một chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón áp út của cô, Bạch Thiên Di bị ai đó ôm chặt vào lòng.

  “Đồ ngốc, em nhìn thấy anh rồi!”

  Cô vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh, cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Giống như câu nói:

  Bạn có thể che đôi mắt của mình khỏi những thứ mà bạn không muốn nhìn thấy nhưng không thể che trái tim của mình khỏi những thứ mà bạn không muốn cảm nhận. Trái tim có những lý lẽ của nó mà lý trí không thể nào hiểu được.

  Điều này quả thật không sai mà…

  “Chúng ta… hãy cùng bắt đầu lại?” Bạch Thiên Di nói. Cô muốn xí xóa hết mọi chuyện cũ.

  Lần này đến lượt anh cười, vòng tay ôm cô lại siết thật chặt.

  “Anh không phải là người rỗi việc. Em có biết bắt đầu lại rất mất thời gian không? Vậy nên chúng ta sẽ đi tiếp. Bước sang một bước ngoặc mới, chuyển từ người trước người sau sang đi cùng nhau đấy đầu Cải Thảo…”

  “…”

  “Không phải anh nói đến tìm đồ sao? Em còn giữ cái gì của anh à?”. Bạch Thiên Di chực nhớ ra, lúc nãy anh bảo đến “ tìm đồ”

  “Anh tìm được rồi”. Hà Tử Phàm nhìn cô nhoẻn miệng cười, ánh mắt anh nhìn cô trông rất lạ. Bàn tay nắm chặt lấy tay cô.

  Trên bầu trời tiếng pháo hoa nổ khiến cô giật mình. Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Bạch Thiên Di, Hà Tử Phàm đặt tay lên đầu cô, vỗ vỗ:

  “Đừng nói với anh em không nhớ hôm nay là giao thừa nhé?”

  Bạch Thiên Di “Á!” một tiếng. Cô đã quên mất ngày tết tây rồi sao?

  “Đúng là đầu Cải Thảo!”

  “Đồ Bạc Hà đừng trêu em!”

  “Đồ gấu trúc”

  “Em đâu có giống gấu trúc!”

  “IQ thấp giống nhau” (các bạn có thể hỏi Thím Google về IQ bạn gấu trúc)

  “Em không có ăn tre!!!!”.

  Hà Tử Phàm cảm thấy bất lực với cô gái này. Nhìn gương mặt xấu hổ giả vờ bình thường của cô khiến anh cảm thấy buồn cười. Anh nghiêng đầu hôn vào má cô, nói:

  “Năm mới vui vẻ.”

  Bạch Thiên Di bị anh hôn bất ngờ, vẻ mặt bối rối lúc này không thể che đậy được nữa, chỉ có thể cười trừ. Cô cũng nghiêng đầu hôn anh một cái thật kêu:

  “Năm mới vui vẻ!”

  Lời tác giả: Tá đà cuối cùng cũng xong. Tôi sẽ viết thêm ngoại truyện để bật mí thêm một số chuyện nữa. Giờ thì tôi đi chết đây. Cám ơn bạn “Thấy Sai Phải Sửa” đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua. Tao yêu mày chết được >3< Cám ơn các bạn độc giả đã theo dõi và ủng hộ truyện của tôi suốt quãng thời gian dài. Chúc mọi người năm mới vui vẻ! *tung bông*  

Lời cộng tác viên: thực sự là tôi còn thấy ám ảnh bộ truyện này hơn cả tác giả a~~~…à xin đính chính cho tác giả, hình như một nữa thời gian mọi người đợi chờ chương mới…..là do tôi:”>…thực sự xấu hổ, xin mọi người tha thứ…năm mới vui vẻ a~~~ *uống trà* (tôi không quen kẻ này *chỉ lên trên*)