Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Chương 5



 Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ        

 

                                                                               CHƯƠNG 5

Hà Tử Phàm ngày hôm nay rất vui vẻ, buổi sáng dậy rất đúng giờ, thói quen đã được tập từ nhỏ, đã trở thành phản xạ hằng ngày của anh. Nhưng anh không vội xuống giường, vẫn lười biếng nằm trên giường chờ ai đó đến đánh thức anh dậy.

6 giờ 30 phút, chẳng có ai đến. Hà Tử Phàm bắt đầu cảm thấy bực, rõ ràng hôm qua anh đã dặn ai đó 6 giờ phải gọi anh kia mà, nửa tiếng trôi qua mà vẫn chẳng có ai đến. Nhưng anh nghĩ con gái rất phiền phức, buổi sáng dậy nào là phải trang điểm làm tóc rất lâu, những cô bạn gái trước đây của anh cũng thế, bởi thế anh rất ghét đón họ vào buổi sáng, chỉ chọn điểm hẹn rồi gặp nhau mà thôi.

7 giờ.

Đã 1 tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa ai đến gọi anh, Hà Tử Phàm bây giờ đã hết kiên nhẫn. Anh cầm điện thoại lên, nhấn số. Nhưng tiếng đáp trả của cô nhân viên tổng đài làm anh càng bực bội hơn. Anh tức giận ra khỏi phòng, men theo cầu thang xuống phòng của ai đó. "Cộc cộc cộc", anh gõ cửa phòng Bạch Thiên Di, nhưng chẳng có ai trả lời. Hà Tử Phàm nhíu mày, nhẫn nại gõ thêm lần nữa, 5 phút sau vẫn không có tiếng trả lời. Anh bực bội đạp cửa xông vào, cô nhóc này, định chơi trò im lặng với anh sao. Tưởng anh là con nít à?

Nhưng, phòng trống trơn, chẳng có ai cả, mở cửa phòng tắm, chẳng có ai, tủ đồ cũng chẳng có nốt, Hà Tử Phàm chui cả xuống gầm giường, nhưng chẳng có gì cả. Liếc nhìn cửa sổ mở toang, lửa trên đầu anh đã bốc lên. Khăn trong nhà tắm, rèm cửa, tấm trải giường, đều được buộc lại thành một sợi dây dài vẫn còn đang treo lủng lẳng ngoài cửa sổ. Hà Tử Phàm sa sầm mặt, rít lên một tiếng chẳng khác nào muốn giết người:

"Bạch Thiên Di! Cô dám trốn?"

Trong khi đó, nữ  chính của chúng ta vẫn đang yên giấc trong căn phòng ấm áp của mình.

Bạch Thiên Di gan rất to, dù làm chuyện sai trái nhưng vẫn có thể an tâm ngủ ngon lành, chứng tỏ cô là người rất vô tư...lự. 7 giờ 30 phút, chuông báo thức reo inh ỏi, tính luôn cả lần này năm lần, cô mới chịu trở mình ngồi dậy. Bạch Thiên Di từ từ xếp chăn, từ từ vào nhà tắm rửa mặt, rồi tìm đại một bộ đồ nào đó khoác lên người, tóc chỉ cần túm ngọn lên là xong. Cô mở tủ lạnh lấy một hộp sữa tươi, vừa mang giày vừa uống. 7 giờ 45 phút cô mới ra khỏi nhà. Bạch Thiên Di vốn là người không cần khoa trương, cô chỉ tận dụng thời gian của mình một cách chính xác nhất mà thôi, vậy nên đắp mặt nạ trang điểm làm tóc đối với cô là không cần thiết.

Đến công ty là đúng 8 giờ, Bạch Thiên Di vui vẻ ngồi vào bàn làm việc của mình, bắt đầu xử lý công việc. 8 giờ 30 phút, nhân viên chăm chỉ Bạch Thiên Di đang làm việc hăng say thì bị Hiểu Lập bên cạnh húych vào tay một cái. Bạch Thiên Di vui vẻ quay sang tươi cười thì mặt lập tức đông cứng. Hà Tử Phàm đang sánh bước với lão trưởng phòng đầu hói của cô. Hai tay anh đút vào túi quần, thong thả bước vào, anh đang nhìn cô chằm chằm. Bạch Thiên Di hoảng sợ quay mặt đi chỗ khác, giả vờ chăm chú vào màn hình, xem như không thấy anh. Anh ta đến đây làm gì? Không phải là để xử tội cô chứ? Tim cô đập thình thịch, mắt vẫn dán vào màn hình, không dám ngẩng đầu. "Bạch Thiên Di à đừng sợ, mày đã làm gì sai đâu, chỉ là bỏ trốn thôi mà, đất nước này còn có luật pháp, anh ta không dám làm gì mày đâu, đừng sợ, Bạch Thiên Di là vô địch, Bạch Thiên Di trâu bò sá chi chút chuyện cỏn con." Cô lo sợ tự trấn an bản thân, miệng lẩm bẩm nhưng nỗi sợ vẫn đang vây lấy cô. Bạch Thiên Di kéo ghế chui xuống gầm bàn.

"Thiên Di, cậu đang lẩm bẩm gì vậy?". Hiểu Lập bỗng nhiên cúi xuống nhìn cô làm cô giật cả mình. Đầu lại đập vào thành bàn. Bạch Thiên Di ôm đầu ngồi co ro trong góc như hồn ma, méo cả mặt vì đau. Chuyện cô thiếu nợ tổng giám đốc để anh bắt về nhà làm osin mất mặt như vậy cô quyết không để cho người thứ ba biết, vậy nên phải cố gắng giả vờ mỉm cười với Hiểu Lập: "Không có gì, tớ làm rơi cây viết, ha ha ha". Hiểu Lập nhìn thấy vẻ mặt méo mó kỳ lạ của cô cũng hơi nhíu mày rồi ngồi thẳng người tiếp tục làm việc. Bạch Thiên Di thở phào một cái rồi co người chui vào trong gầm bàn.

"Cô đang làm gì vậy?" Bạch Thiên Di lại giật nảy người thêm lần nữa, cô tức giận: "Đã bảo là im..." từ " lặng" cô đành nuốt vào ngược vào trong. Vừa định quay sang véo cho Hiểu Lập một cái để cô ta im lặng thì cô đã vội thu móng vuốt về. Vị trưởng phòng cúi xuống gầm bàn nhìn cô, cô sợ đến mức chỉ dám nhìn vào cái đầu hói bóng loáng của ông ta, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tôi tìm đồ thưa trưởng phòng". Vị trưởng phòng lấy chiếc khăn mùi xoa trong túi ra thấm mồ hôi trên trán, nói với cô: "Tìm sau đi, tổng giám đốc muốn gặp cô!". Sau đó ông ta lại nhỏ giọng nói khẽ với cô: "Cô đã không làm gì sai đó chứ?". Bạch Thiên Di nghe tin dữ như sét đánh ngang tai. Toàn thân cứng đờ như bị điểm huyệt, máu nhất thời không truyền đến não khiến mặt cô trắng bệch, hai mắt trợn trắng, miệng nhất thời không ngậm lại được. Ngoài chuyện cô làm xe anh bị giam vài tháng, một khoản nợ cô còn thiếu anh, chuyện làm osin gán nợ nhưng trừ  suy nghĩ anh hùng nhất thời cô đã bỏ trốn thì cô không làm gì sai cả. Vậy nên Bạch Thiên Di liền nói: "Không có." chắc như đinh đóng cột khiến trưởng phòng thở phào một cái. Ông giục: "Nhanh lên, đừng để giám đốc chờ, phòng tổng giám đốc đấy."

Cô gật đầu rồi bò ra ngoài. Cô đứng dậy phủi phủi bụi trên người, rồi ngang nhiên bước ra ngoài trước những ánh mắt nghi ngờ. Cô chầm chậm chờ cửa thang máy mở ra, chầm chậm bước vào, chầm chậm nhấn số. Bạch Thiên Di bắt đầu lo lắng. Cô nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra, tính luôn những tình huống xấu nhất và biến cố có thể diễn ra. Bạch Thiên Di bình tĩnh nhớ lại những lời Hiểu Lập nói với cô vài ngày trước. Muốn sống sót ở công ty lớn thế này mà không bị kì thị đuổi việc hay mích lòng cấp trên thì phải tuân thủ ba điều. Trước tiên là phải luôn giữ bình tĩnh, luôn ở trạng thái nghiêm túc thì mới tạo được lòng tin ở người khác. Bạch Thiên Di hít một hơi thật sâu, chỉnh lại gấu áo, hai tay ép sát vào người làm tư thế trang nghiêm. Điều tiếp theo là phải luôn coi chừng cái miệng, phải uốn lưỡi bảy lần trước khi phát ngôn, nếu có bất trắc, cứ giả vờ nghe nhầm là được. Cuối cùng là tâm lý, gió chiều nào thì xuôi theo chiều ấy, nếu đã tạo được sự tin cậy và thân thiện ở người khác thì chẳng còn phải lo gì cả.

Sau khi định hình lại tất cả các công đoạn, Bạch Thiên Di tự tin ngẩn đầu. Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất của tòa nhà. Cô oai phong bước đến phòng tổng giám đốc, không thèm gõ cửa nữa mà xông thẳng vào trong.

Nghe tiếng mở cửa. Hà Tử Phàm đang quay người nhìn ra cửa sổ liền quay lại nhìn. Thấy Bạch Thiên Di khí thế hừng hực bước vào, anh liền phóng tới cô một nụ cười dịu dàng. Bạch Thiên Di đang khí thế hừng hực, vừa bắt được tần sóng anh phát ra liền run lập cập, khí thế bay đi đâu mất hết cả. Người cô như mềm nhũn ra, y như rằng, mỗi lần anh nở nụ cười ấy, cô lại hoảng sợ. Rõ ràng là cười, nhưng mắt anh không hề cười, mà còn lặng lẽ phát ra luồng điện, sát khí u ám khiến cô hoang mang.

"Tổng...tổng giám đốc, anh gọi tôi?". Bạch Thiên Di cố gắng trấn tĩnh, ngẩng cao đầu nhìn Hà Tử Phàm. Hà Tử Phàm vẫn giữ nét cười nheo mắt nhìn cô, nhưng vì ngược sáng nên Bạch Thiên Di chẳng nhìn thấy khuôn mặt anh: "Cô dám trốn?". Quả nhiên là người làm ăn lớn, một câu là vào ngay vấn đề chính. Bạch Thiên Di giật thót, nhưng vẫn kiên định giải thích: "Tôi không trốn, tôi chợt nhớ ra là để quên một vài thứ quan trọng ở nhà thế nên với quay về lấy, lúc đó anh đã vào phòng ngủ rồi, tôi không tiện gọi anh dậy, không có chìa khóa nên đành trèo ra ngoài. Về đến nhà thì đã muộn nên không quay lại nữa mà ở đó ngủ một đêm định sáng mai sẽ gọi cho anh nhưng quên mất. Vậy nên tôi không trốn, nếu có chỉ là anh bắt người trái phép mà thôi." Cô nói một hồi không ngừng, nói rành rọt hết tất cả những điều đó. Thật ra Bạch Thiên Di đã dành cả một bữa sáng để suy nghĩ những điều này, cô phải tìm một lý do thật chính đáng để anh không thể bắt bẽ cô.

Hà Tử Phàm vẫn giữ nguyên nét mặt, trong mắt anh ánh lên sự thích thú nhưng chỉ là trong giây lát. Cả căn phòng im lặng, chỉ có tiếng Bạch Thiên Di thở phì phò ra sức hít lấy hít để không khí. Bạch Thiên Di vuốt vuốt lòng ngực, trừng mắt nhìn Hà Tử Phàm đang đứng như trời trồng, cô tự hỏi không biết anh bị ma nhập hay sao mà đứng im như tượng. Bạch Thiên Di nhướng nhướng mày ra vẻ đắc ý, "thấy chưa, vì lập luận của tôi quá chặt chẽ nên anh bó tay rồi đúng không, tu thêm mười năm nữa rồi hãy nói chuyện với tôi nhé!". Bạch Thiên Di nhe nanh cười khà khà trong lòng.

"Ồ, tôi cứ tưởng cô sẽ nói là mải mê đuổi theo chú kiến về đến tận nhà chứ, thì ra cô cũng có chút đầu óc, thế mà tôi cứ tưởng...". Giọng Hà Tử Phàm đều đều, Bạch Thiên Di tối sầm cả mặt. Thì ra anh coi thường cô đến vậy, xem cô là đồ không não hay sao kia chứ, lại còn lấy con kiến ra trêu cô. Cô tức giận ghiến răng trèo trẹo: "Tưởng tưởng cái gì, tưởng tôi mộng du mà leo qua cửa sổ sao, anh xem tôi là cái gì kia chứ?". Hà Tử Phàm nghiêm mặt, anh lại im lặng vẻ mặt ra chiều suy nghĩ, đấm vào lòng bàn tay một cái: "A, ra còn có lý do này, tôi thì không thể nhưng cô thì có thể đấy."

"..."

Bạch Thiên Di không còn gì để nói nữa rồi, nói chuyện với anh đối với cô giống như một cực hình. Tự bê đá đập lên chân mình là chuyện bình thường, còn việc đào hố rồi tự nhảy xuống thì chắc cô đã không ít lần làm vậy. Thua rồi, cô lại thua rồi.

Cô dậm chân một cái, tay thu thành nắm đấm, lòng tự nhủ phải giữ hình tượng.

 Nếu ở đây không phải là công ty, không phải là khu vực của anh thì chắc cô đã cho anh một phát về nhà tỉnh dưỡng vài hôm rồi.

Nhưng chỉ dám nghĩ thế thôi, cho dù phải hay không phải thì cô cũng không dám động tay động chân, vì món nợ cô thiếu anh vẫn chưa trả được đồng nào nên nếu thiệt thì chỉ có mình cô thiệt mà thôi.

Hà Tử Phàm nhàn nhã ngồi xuống ghế, cầm viết lên bắt đầu viết lách gì đó. Anh viết rất nhanh, loáng cái trang giấy đã đầy kín. Hà Tử Phàm đưa tay gọi Bạch Thiên Di, cô vâng lời bước tới. Hà Tử Phàm chìa ra mảnh giấy, cô cũng vâng lời cầm lấy, cuối xuống đọc lướt qua: thịt luộc, canh cà trứng, thịt bò xào, rau trộn, vịt tiềm,...Một danh sách dài loàng ngoàng những món ăn, cô trợn mắt nhìn tờ giấy, rồi lại ngước lên nhìn anh, cứ như vậy n lần, cuối cùng cô cũng thản thốt:

"Anh định mở tiệc à?".

Hà Tử Phàm cười: "Không."

"Thế sao lại có nhiều món thế này?"

"Tất nhiên là để ăn."

"Một mình anh ăn liệu có hết không?"

"Còn cô nữa mà."

Cuối cùng cô cũng hiểu, thì anh muốn đãi cô một bữa, vậy nên Bạch Thiên Di vô cùng sung sướng, mọi oán hận đều bay đi hết: "Vậy tối nay tôi đến nhà anh!". Hà Tử Phàm hình như nhớ ra điều gì đó, anh lục tìm trong ngăn bàn cái gì đó rồi vứt cho cô, ra là chìa khóa nhà: "Tí nữa cô đến trước đi, tôi còn bận việc, trước khi tôi về, tất cả các món đều phải được bày lên bàn đấy!"

Bạch Thiên Di nghe như sét đánh ngang tai, ý anh là muốn cô phải về nhà nấu cơm cho anh ư? Vô lý, hết sức vô lý, người chỉ biết chiên trứng vo gạo như cô thì làm sao mà nấu những món này, mà vô lý hơn là sao cô phải nấu chờ anh về ăn cơm. Bạch Thiên Di vô cùng ức chế. Hà Tử Phàm nhìn dáng vẻ cô mà thầm cười, anh cảm thấy rất thú vị, vậy nên vui vẻ nói thêm: "Còn chuyện đồ đạc, cô yên tâm, về đến nhà sẽ có người mang đến cho cô, trước hết cứ dọn người qua đã."

Bạch Thiên Di há hốc miệng nhìn Hà Tử Phàm chiễm chệ ngồi trên ghế. Nhà? Là nhà của anh hay của cô?

Tất nhiên là của anh rồi, vì cô làm gì có nhà để ở cơ chứ. Nhưng dù vậy cô cũng chẳng làm được gì, ai bảo cô thiếu nợ người ta cơ chứ, vậy nên phải mang thân xác đi gán nợ.

Mấy món này, với cô thì món nào cũng vô cùng quen thuộc, món nào cô cũng biết, nhưng bảo cô làm thì...còn khó hơn lên trời. Thế nên Bạch Thiên Di chỉ còn nước ngửa mặt lên trời mà thở dài. Nhưng ai có ngờ được, ông trời dù có chặn của cô một cái cửa thì cũng sẽ mở cô cho một cái cửa sổ, vậy nên Bạch Thiên Di cứ thế mà xăn tay áo đi chợ thôi.

Vì không biết món nào là món nào, nên Bạch Thiên Di nhân lúc còn đang làm việc mà lén lút lên mạng tìm cách nấu. Ghi lại một lượt rồi mới tung tăng đi mua thức ăn. Nếu trong giấy ghi hai lạng thịt bò thì cô sẽ cứ vậy mà nói với nhân viên lấy hai lạng thịt bò, nhưng nếu trong giấy viết đường muối mỗi thứ 200g thì cô sẽ lấy mỗi thứ một bịch. Cà chua, cà rốt, sà lát, rau củ các loại mỗi thứ lấy năm quả. Đến khi ra tính tiền thì đã là một xe đầy ắp thức ăn, thứ gì cũng có. Nếu là bình thường, Bạch Thiên Di bữa đói bữa no thì làm sao dám mua nhiều thức ăn như vậy. Nhưng vì tiền là của người ta đưa cô nấu cơm, mua được bao nhiêu thì cứ mua, lấy được gì thì cứ lấy, không cần phải hà tiện. Cô chỉ là tuân lệnh ông chủ làm việc thôi, như vậy thì có thể tính là làm việc công. Mà trên đời này có ai đi làm việc công mà tiết kiệm ngân sách cho ông chủ bao giờ. Chưa tham ô rút bớt là may mắn lắm rồi.

Về nhà tay xách nách mang, hì hà hì hục cả buổi. Cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng dọn đồ ăn ra bàn, nhìn đồng hồ chỉ mới 6 giờ, anh ta nói 7 giờ mới về, vậy nên cô thông thả đi tắm rồi xem ti vi chờ Hà Tử Phàm về. Đến khi tỉnh dậy đã 7 giờ 30 phút, mở mắt ra vẫn không thấy Hà Tử Phàm đâu. Cô ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh. Anh trợn mắt nhìn cô, vài giọt nước còn vương trên tóc nhỏ xuống cổ rồi trượt xuống phía dưới. Trên lông mày và mi mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước, gương mặt lạnh lùng nay như được phủ một lớp sương đầy quyết rũ. Cặp đùi sắn chắc khiến cho người ta như muốn nín thở...

Bạch Thiên Di suýt nữa thì phun cả máu mũi. Cô chớp chớp mắt, lại đưa tay lên dụi mắt, rồi lại chớp chớp mắt. Hà Tử Phàm thấy cô đứng ngây ra trước cửa, cứ dụi rồi chớp mắt nhìn anh cũng có phần khó chịu. Anh nghiêng người nhìn cô, khoác áo lên người: "Cô nhìn đủ chưa?". Bạch Thiên Di lại trợn mắt, miệng thì lẩm bẩm: "Không thể nào...". Rồi đóng cửa lại, nằm xuống ghế sofa, nhắm mắt tiếp tục...ngủ.

Không ngờ cũng có ngày Bạch Thiên Di cô lại mơ thấy xuân mộng, mà xuân mộng lại còn...tràn đầy sức sống thế này.

Lúc tỉnh dậy thì Bạch Thiên Di đã thấy Hà Tử Phàm quần áo chỉnh tề ngồi trên bàn ăn, nheo mắt đánh giá từng món. Bạch Thiên Di thở phào một tiếng, quả thật là đầu óc cô không bình thường rồi. Lúc nãy còn mơ thấy anh ta khỏa thân trong nhà tắm không mảnh vải che thân nữa cơ chứ, những gì cần thấy cũng đã thấy cả rồi, nếu để anh ta biết chuyện này chắc cô sống không nổi, cũng may chỉ là xuân mộng của mình cô mà thôi. Nhưng dù sao người đàn ông cô nhìn thấy trong cảnh xuân quả là một người cô cùng cường tráng, oa, đỏ mặt rồi. Hà Tử Phàm nhìn Bạch Thiên Di nhìn mình rồi lại lắc lắc đầu như người điên, anh cầm đôi đũa gõ gõ lên bàn rồi nói: "Cô bị động kinh à?". Bạch Thiên Di nghe anh nói chỉ bĩu môi bước đến.

Hà Tử Phàm gõ gõ vào cái dĩa gần anh nhất: "Đây là món gì?". À, ra là hỏi tên, vậy nên Bạch Thiên Di rất vui vẻ đáp: "Cái này thịt kho tàu." Anh nhíu mày: "Sao lại đỏ lòm thế này?".

"Cái đó là bột ớt."

"Cô ăn cay?"

"Tôi không ăn được cay."

"Thế sao cho nhiều ớt thế?"

"Tôi đọc trên mạng bảo cho càng nhiều bột ớt càng tốt."

"..."

Anh không thèm nhìn món đó nữa, lại chỉ vào dĩa khác: "Còn món này?"

"Trứng chiên". Anh mù hay sao mà cả trứng chiên cũng không biết.

"Cái này?"

"Đậu phụ nấu với cải bó xôi."

"Cái này nữa?"

"Jambon thịt hun khói ăn kèm với sữa chua..."

"Cái này thì sao?"

"Canh cà rốt củ cải trắng."

"..."

Hà Tử Phàm không hỏi nữa, anh nhìn trân trân vào bàn ăn như người bị mất hồn, mặt đen sì. Bạch Thiên Di thấy thế thì vô cùng hí hửng, chắc là đã thèm đến nhỏ dãi rồi, những món này dù không món nào nằm trong thực đơn anh đưa cho cô, nhưng đó toàn bộ những gì cô biết.

"Thế nào? Anh không ngờ tôi cũng có thể nấu ăn được đúng không? He he". Bạch Thiên Di cười khoái chí. Hà Tử Phàm vẫn đang im lặng nhìn một vòng các món, cuối cùng cũng mở lời vàng ngọc: "Nếu như có thêm một cốc sữa đậu nành thì sẽ là một bữa ăn hoàn hảo". Bạch Thiên Di nghe thế liền suy nghĩ một hồi, cô vỗ đùi một cái: "Đúng rồi nhỉ, hình như trong tủ lạnh vẫn còn...". Nói rồi Bạch Thiên Di mở tủ lạnh lấy cốc sữa đậu nành cuối cùng trong tủ lạnh mang ra bàn. Vì đang lúc cao hứng nên cô hoàn toàn không để ý ánh mắt Hà Tử Phàm đang ngập tràn vẻ mong chờ, vẻ gian tà đầy dung túng không lẫn vào đâu được. Hà Tử Phàm nhìn cô hí hửng lấy sữa đậu nành, anh nhếch môi, đoạn đứng lên bỏ lên phòng.

Bạch Thiên Di vừa quay lại đã thấy Hà Tử Phàm bước lên cầu thang, cô trợn mắt nhìn anh: "Này anh không ăn sao?". Cô lớn tiếng hỏi, Hà Tử Phàm chẳng thèm quan tâm đến cô mà cứ lên thẳng lên phòng, bỏ lại Bạch Thiên Di tức giận dưới bếp.

Không ăn thì thôi, chê món của cô nấu, thì cô ăn một mình, để người không biết thưởng thức ăn thức ăn cô nấu thì còn sỉ nhục hơn.

Vậy nên Bạch Thiên Di đã một mình chiến sạch cả một bàn đến đi cũng không nổi. Lúc ngồi xem truyền hình cô còn ăn cả một thanh Hersey và một ly sữa bò, xoa xoa cái bụng trương lên to đùng rồi mới hài lòng đi ngủ.

Bạch Thiên Di trèo lên cầu thang. Lúc đi ngang qua phòng Hà Tử Phàm, nhìn cửa phòng đóng chặt, cô cảm thấy khinh bỉ anh ta, cả ngày ở trong phòng, đóng chặt cửa chẳng ló mặt ra ngoài, còn dám chê thức ăn cô nấu, có chết đói cô cũng chẳng màng. Bạch Thiên Di bỗng đùng đùng tức giận bỏ về phòng đóng cửa đắp chăn, sau đó là mộng mị.

Kết quả nửa đêm Bạch Thiên Di cùng Tào Tháo đánh một trận quyết liệt.

Tất nhiên Bạch Thiên Di bại trận.

Cô bị Tào Tháo tướng quân kéo quân rượt suốt đêm. Cả đêm đó cô mất ngủ, Bạch Thiên Di đau đến muốn cắt phăng cái bụng của mình đi. Nửa đêm cô mặt dày đến gõ cửa phòng Hà Tử Phàm, thế nhưng cái tên đó ngủ say như chết, dù trời có sập chắc cũng không tỉnh nổi. Cô đành phải bắt taxi đến bệnh viện vào giữa đêm khuya. Sau khi truyền nước và uống thuốc, Bạch Thiên Di đỡ hẳn, nhưng vẫn còn phải đánh trận. Bác sĩ đến khám hỏi cô:

"Buổi tối cô đã ăn những gì?"

Bạch Thiên Di chớp chớp mắt: "Tất nhiên là ăn tối ạ."

Vị bác sĩ tỏ vẻ không hài lòng: "Ý tôi là cô đã ăn những món gì?"

Bạch Thiên Di nhìn trần nhà, bắt đầu kể tên từng món cô đã ăn: "Đậu phụ và cải bó xôi, sữa chua jambon và thịt hun khói, trứng, canh cà rốt củ cải trắng..."

Vị bác sĩ liền sa sầm mặt, có vẻ như đang kiềm chế cơn tức giận. Cô lại chớp chớp mắt nhìn ông ta, rồi bổ sung thêm: "À, còn 1 thanh Hersey và sữa bò."

Thế là cô đã được một trận thuyết giáo về các món ăn.

Thì ra đậu phụ là một ăn rất bổ dưỡng, có thể ăn kèm và chế biến cùng nhiều thứ, nhưng tuyệt nhiên không phải cải bó xôi, vì cả hai sẽ hình thành kết tủa không tan trong ruột bạn, dẫn đến lắng động trong ruột. Jambon và thịt hun khói dĩ nhiên là một sự kết hợp hoàn hảo nếu không có sữa chua. Sữa chua tất nhiên là vô cùng bổ dưỡng nhưng khi kết hợp lại với nhau thì chính là một chất gây ung thư. Củ cải trắng khi dùng với cà rốt sẽ phá hủy Vitamin C trong củ cải trắng. Trứng và sữa đậu nành sẽ khiến cơ thể không hấp thụ được Protein và gây phản ứng nhẹ. Thực tế, trong khi sữa giàu Protein và canxi thì socola lại chứa nhiều Axit Oxalic. Khi ăn chung với nhau, Canxi từ sữa và Axit Oxalic có thể kết hợp và tạo thành Canxi Olate không hòa tan. Nó không chỉ khiến khó tiêu hóa mà còn gây tiêu chảy.

Cũng may là món thịt kho tàu nhỡ cho quá nhiều bột ớt nên cô đã không đụng vào, cũng may là cô không ăn được ớt. Thì ra Hà Tử Phàm đã biết những điều này nên mới không đụng vào bất kì thứ gì trên bàn ăn. Quả thật trứng và sữa đậu nành là một sự kết hợp hoàn hảo. Bạch Thiên Di sau khi truyền nước đã tự bắt xe về nhà Hà Tử Phàm. Nhìn đồng hồ đã là 4 giờ sáng, không nghĩ cũng biết anh ta đang ngủ như chết rồi. Bạch Thiên Di nằm trên giường nhưng không tài nào chợp mắt được, mắt vừa nhắm lại thì lại gặp ngay Tào Tháo.

Cả đêm không chợp mắt được nên hai mắt cô thâm quần đen sì như gấu trúc. Cửa phòng của Hà Tử Phàm vẫn chưa hề mở ra, nhìn đồng hồ đã là 8 giờ 15 phút, quả đúng là người làm chức cao, đi làm chính là hưởng thụ. Bạch Thiên Di lắc lắc đầu bất bình rồi ra khỏi nhà.

Bạch Thiên Di siêu vẹo ngồi xuống bàn, bật máy tính bắt đầu làm việc. Vừa thấy cô, Hiểu Lập đã chạy như bay tới: "Di Di à!". Bạch Thiên Di rùng mình, tóc ngáy dựng cả lên, lườm Hiểu Lập một cái: "Xin chị, đừng dùng giọng nũng nịu ấy gọi em, chúng ta đều là phụ nữ!". Hiểu Lập nghe thế thì trợn mắt gườm lại cô: "Là phụ nữ thì sao chứ? Đâu phải chỉ có bọn giống đực mới được nghe nũng". Bạch Thiên Di nghe vậy thì gật đầu rất nghiêm túc: "Đúng, những thứ đó nên dành cho bọn động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, như vậy sẽ có lợi hơn!". Câu cuối Bạch Thiên Di nói hơi to, trong phòng liền có người phì cả nước trà ra bàn. Tiếng cười của mọi người làm Hiểu Lập ngượng chín cả mặt, không biết ai lại còn nói to: "Anh đây là đàn ông mà cũng cảm thấy nổi hết da gà đây này!" khiến mọi người cười to hơn nữa.

Bạch Thiên Di nhìn vẻ mặt chuyển từ hồng sang tím của Hiểu Lập, thè lưỡi nhúng vai. Hiểu Lập không thèm quan tâm mà vào ngay vấn đề chính:

"Sáng nay tớ gặp Tổng giám đốc trên đường."

Ồ thì ra là gặp Hà Tử Phàm, ngày nào cô chẳng phải nhìn mặt anh ta.

"Trong tổng giám đốc vô cùng phong độ, đẹp trai, đĩnh đạc..."

Sau khi lược bỏ một số từ, cô đã phần nào hiểu được mức độ cuồng tổng giám đốc của Hiểu Lập. Cô cho là Hiểu Lập thật ấu trĩ, người như Hà Tử Phàm có mang ra chợ bán dán thêm tấm biển miễn phí cũng chẳng ai dám mang về. Thế mà cô ta có thể tả anh từ đầu tới đuôi không thiếu thứ gì, hôm nào anh mặc gì, đi xe gì, đi với ai, tóc chải kiểu gì Hiểu Lập đều nắm rõ như lòng bàn tay cứ như thế gắn camera theo dõi 24/24 vậy. Nếu Hiểu Lập sơ lược những việc đó mà bỏ qua một bên, nói cho cô biết anh ta mặc quần lót hiểu gì chắc chắn Bạch Thiên Di sẽ không màng tự trọng mà bái Hiểu Lập làm sư phụ.

Đây chính là tiết đầu giờ mà ngày nào Bạch Thiên Di cũng được nghe. Lúc đầu Bạch Thiên Di còn hào hứng ngồi thẳng lưng mà nghe Hiểu Lập phân tích và miêu tả, gương mặt cô vô cùng sinh động đến nỗi Bạch Thiên Di đã chắc chắn điều này một ngàn lần là Hiểu Lập rất giỏi văn nhất là tả người. Dần dần Bạch Thiên Di đã chẳng còn hứng thú nghe Hiểu Lập nói, cô chỉ nằm dài trên bàn mà gật gù. Thì ra anh ta đã ra ngoài từ sớm, thế mà lại keo kiệt chẳng chờ cô đi cùng, ít ra cũng giúp cô tiết kiệm được chút ít tiền đi lại. Nhìn gương mặt Hiểu Lập sáng rực hai mắt mở to long lanh miệng thoăn thoắt miêu tả khiến Bạch Thiên Di không kiềm được mà nghĩ, nếu cô ta biết cô ở cùng với Hà Tử Phàm thì liệu có xé xác cô ra không.

Cuối cùng Hiểu Lập cũng kết thúc chủ đề miêu tả Hà Tử Phàm vào buổi sáng sớm. Bạch Thiên Di nhìn theo Hiểu Lập đánh mông đi khỏi không kìm được mà thở dài.

Những cô gái luôn tin vào chàng hoàng tử thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc. Cô cảm thấy điều đó thật ngu ngốc, giống hệt như cô ngày xưa, cứ tưởng mình đã một bước lên mây, từ thường dân thành công chúa được bao người ngưỡng mộ. Nhưng cuối cùng thì sao, chàng hoàng tử của cô chớp mắt đã chạy theo nàng công chúa. Chính lúc đó cô mới nhận ra rằng mình chỉ là con ngốc tự nhận mình là công chúa. Thứ cô nhặt được chỉ là chiếc giày rách chẳng ai thèm mà cứ tưởng là chiếc giày thủy tinh.

Trong khoảng thời gian một mình ở Mỹ, cô đã tự cho mình cơ hội để quên đi cái quá khứ xuẩn ngốc ấy, ảo tưởng thì cứ cho nó bay đi. Bản thân cô chỉ mong tìm một anh nông dân bình thường giản dị yêu thương cô đến suốt đời, tốt nhất là một người bình thường trong tất cả những người bình thường.

Đầu thì nghĩ như thế nhưng ai mà không mê cái đẹp. Trai đẹp là tài nguyên thiên nhiên qu‎ý giá của toàn xã hội, ngắm tí cũng không có vấn đề gì. Giống như cái tên ở cùng với cô, à mà thật ra là cô ở cùng hắn ta, thôi được rồi nói chính xác là cô ở đợ cho hắn ta, đó là một điển hình của cái đẹp. Đẹp từ trong ra ngoài, đẹp từ ngoài vào trong, đẹp từ trong trứng đẹp ra, đẹp không tính vết,... đó là những cụm từ dùng để miêu tả Hà Tử Phàm mà Hiểu Lập dùng để miêu tả anh. Dù có chút nổi da gà nhưng Bạch Thiên Di cũng phải công nhận Hà Tử Phàm quả thật là một bậc kì tài. Hai lăm hai sáu tuổi đã là tổng giám đốc một công ty lớn nhất nhì thành phố, không những thế mà còn có vẻ ngoài đẹp hơn người. Chẳng như cô 24 tuổi đầu còn một nhân viên văn phòng quèn kiêm ở đợ cho người khác, nợ nầng chồng chất, không có gì đặc biệt từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong. Vừa nhắc đến Hà Tử Phàm cô lại nhớ đến đóng quần áo ở nhà còn chưa giặt. Lúc đầu Bạch Thiên Di định bụng sẽ mang ra tiệm giặt ủi, nhưng Hà Tử Phàm lại nhất quyết không chịu, bắt cô phải tự mình giặt, tất nhiên là đồ của anh. Không nghĩ đến thì thôi, hễ nghĩ đến cái núi quần áo nhỏ đó cô lại rùng mình, đây quả là cách vận động tốt nhất trong ngày.

Vừa tan sở là cô đã chạy ù về nhà. Túm tóc thành một búi nhỏ rồi sắn tay áo mang đồ đi giặt. Thật tình cô chẳng hiểu được vì sao trong nhà có nhiều người làm như vậy anh ta lại không bảo họ giặt giúp mà lại bảo cô, đã vậy còn cho họ nghỉ phép dài hạn, chẳng để lại một người. Vậy nên Bạch Thiên Di tức giận ra sức đạp quần áo khiến nước trong chậu văng tung tóe, Bạch Thiên Di cứ vậy mà tưởng tượng ra khuôn mặt của Hà Tử Phàm, ra sức đạp càng ngày càng mạnh. Quần áo trong chậu lần lượt văng cả ngoài, Bạch Thiên Di tức giận ngừng giẫm lên quần áo, trừng mắt nhặt thứ vừa bay ra ngoài kia. Bạch Thiên Di tay cầm chiếc quần nhỏ mà miệng không ngừng nhếch lên. Mắt cô ánh lên vẻ gian tà chưa từng có, một tia sáng vụt qua đầu. Quần nhỏ của Hà Tử Phàm, mi hãy thay chủ chịu tội!

Đúng là ông trời không phụ người tốt, tận hai ngày rồi mà vẫn không thấy mặt Hà Tử Phàm xuất hiện. Anh không về nhà cũng không thấy ở công ty, mất tích không rõ đang phiêu bạt nơi nào. Đến ngày thứ ba lúc đang say giấc nồng, Bạch Thiên Di bỗng giật mình thức giấc. Gió thổi hiu hiu từ cửa sổ vào làm tấm rèm cửa bay phất phơ che mất đi nửa khuôn mặt của Hà Tử Phàm. Cô giật mình hoảng hốt, nửa đêm nửa hôm vào phòng cô ngồi lì ở đây không phải bị ma nhập rồi chứ. Dường như Hà Tử Phàm chưa phát hiện Bạch Thiên Di đang mở mắt nhìn anh, anh đăm đăm nhìn ra cửa sổ, gió thổi vào làm mái tóc anh đung đưa nhè nhẹ, gương mặt với mặt đường nét hoàn mỹ lộ ra, thoắt ẩn thoắt hiện ấy bỗng khiến Bạch Thiên Di run lên. Hà Tử Phàm bỗng quay sang nhìn cô. Cô vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ, trống ngực đập thình thịch, quàng tay ôm chặt gối ôm, chú ý lắng nghe nhất cử nhất động của Hà Tử Phàm. Tiếng bước chân vang lên, mặc dù Hà Tử Phàm đã đi rất nhẹ nhàng nhưng vì căn phòng quá yên lặng nên Bạch Thiên Di vẫn nghe được tiếng chân đi trên sàn, hình như nó đang hướng về phía cô. Ánh mắt rõ ràng vẫn đang ngự trên người cô, tim Bạch Thiên Di càng đập dữ dội hơn, cô cố gắng giả vờ như đang ngủ, đến khi cô cảm nhận được vài sợi tóc của Hà Tử Phàm đang quét qua quét lại trên mặt cô, tay cô nắm gối càng chặt hơn, vô thức cau mày. Lúc anh cúi xuống nhìn cô, đầu anh cúi thấp đến nỗi mái tóc chạm lên cả mặt cô khiến cô ngứa ngáy khó chịu, chẳng biết anh ta muốn làm gì thì cô đã ti hí mắt nhìn lén.  Hình như anh định nói gì nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng vừa nghe tiếng cửa đóng lại, Bạch Thiên Di đã mở mắt ngồi ngay dậy thở một tiếng rõ dài.

Tim cô đập thình thịch như chạy marathon, tay nắm chặt gối đến nỗi toát cả mồ hôi nhơn nhớt. Làm Bạch Thiên Di sợ thót cả người, cứ tưởng người cõi dưới lên nhát mình, dù là cô là hổ nhưng cuối cùng cũng chỉ là hổ giấy. Trong Hà Tử Phàm lúc nãy chẳng khác nào hồn ma bóng quế tìm cô để đùa giỡn, thiếu chút nữa cô đã không kìm được mà ngồi dậy đấm cho anh ta một phát rồi. Cô thắc mắc không biết lúc nãy Hà Tử Phàm định nói gì mà lại thôi không nói, khiến cô bức xức khôn tả. Bạch Thiên Di nằm xuống nắm chặt tay thành nấm đấm, tự thề với lòng mình: "Tôi không cần biết anh là chủ nhà hay tôi là chủ nhà, nhưng phòng tôi thì đừng có vào tự tiện, nếu lần sau anh còn phá hỏng giấc ngủ của tôi thì anh chỉ có nước làm hoạn quan." Đọc đi đọc lại trong đầu đến năm lần Bạch Thiên Di mới dịu xuống, miễn cưỡng có thể ngủ một giấc đến sáng.

Sáng sớm dậy Bạch Thiên Di vẻ mặt phấn khởi vô cùng. Cô dậy sớm đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà mua đồ ăn sáng nhân tiện mua cho anh thêm một phần. Thật ra cô không tốt lành gì, tất cả chỉ là để chuẩn bị xem kịch vui mà thôi, cô đang tưởng tượng không biết khi thấy những gì cô làm cho Hà Tử Phàm thì anh ta sẽ phản ứng như thế nào. Tưởng tượng đủ mọi viễn cảnh thì kim đồng hồ điểm đúng 7 giờ 30, cửa phòng Hà Tử Phàm bật mở, nụ cười trên mặt Bạch Thiên Di tươi hơn mấy lần. Nhưng cô nhanh chóng sa sầm mặt ngay tắc lự. Trong phong thái Hà Tử Phàm vẫn không khác gì ngày thường, vẫn hiên ngang lịch lãm, vận thêm bộ vest ủi thẳng thóm thì lại càng tuyệt hơn. Có thể nói là phong thái bỗng khác xa ngày thường.

Thấy Bạch Thiên Di mặt mày nhăn nhó nhìn mình, Hà Tử Phàm nhếch mép châm biếm: "Mới sáng ra làm gì đã mặt mày như khỉ thế? Ai chọc tức đầu Cải Thảo à? ". Bạch Thiên Di lườm anh ta một cái rồi đẩy phần cháo thịt bầm nóng hổi đến trước mặt Hà Tử Phàm, kìm mình nuốt vào trưng ngay bộ mặt tươi cười: "Bữa sáng đây, ăn ngay cho nóng." Hà Tử Phàm không nói không rằng, chỉ ngồi xuống lặng lẽ thưởng thức cháo. Một hồi sau Hà Tử Phàm mới lên tiếng, tay vẫn khoáy cháo trong bát: "Cô nhìn tôi như thế thì dù có là cháo thượng hạng tôi cũng ăn không ngon miệng đâu". Bạch Thiên Di vẫn như không nghe lời anh nói, vẫn mở to mắt nhìn anh chằm chằm. "Để xem tôi với anh ai mặt dày hơn nào!" Vậy nên cô vẫn tiếp tục nhìn anh không chớp mắt.

Quả nhiên Hà Tử Phàm không chịu được mà buông thìa nhìn cô với ánh mắt thông cảm: "Cô muốn gì?". Có vẻ như Bạch Thiên Di đã chờ câu nói này của anh từ rất lâu rồi, cô vội trả lời ngay: "Hôm nay anh không thấy gì lạ à?". Hà Tử Phàm nheo nheo mắt ra chiều suy nghĩ, rồi mới nhìn cô: "Trừ việc hôm nay cô mua cháo cho tôi thì không có gì lạ cả!". Bạch Thiên Di tức đến súyt nữa thì hất cả bát cháo vào người anh ta, tay đã nấm thành quả đấm. Hà Tử Phàm nhếch môi hỏi ngược lại: "Sao? Hôm nay cô lại bày trò gì à?". Dưới bàn tay Bạch Thiên Di đã nắm chặt đến nổi gân xanh, thầm rủa: " Để tôi xem, mặt anh dày đến đâu!!!".

Bạch Thiên Di hỏi: "Anh không mở tủ quần áo ra à? ". Hà Tử Phàm nhìn cô kì lạ: "Có, thì sao?". Bạch Thiên Di nói tiếp: "Anh không thay đồ? ". Hà Tử Phàm cười: "Tôi không thay đồ thì tôi đang mặc gì trên người? Đồ ngủ để ra đường à?". Bạch Thiên Di không ngồi yên một chỗ nữa, mà chồm thẳng lên bàn, nhe răng: "Thế có thấy điều gì đặc biệt không?". Anh nhìn cô một hồi, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn ra chiều suy nghĩ, cuối cùng lại cười: "Không có!".

Bạch Thiên Di lúc này đã tức giận đến cực độ, cô đẩy ghế xộc thẳng vào phòng Hà Tử Phàm, mở tủ, rồi chạy ra ngoài, dùng hai tay kéo căng cái quần nhỏ màu hồng đang cầm trên tay đưa ra trước mặt Hà Tử Phàm, đoạn hét lớn: "Màu hồng, là màu hồng đó, tôi nhuộm tất cả quần lót của anh thành màu hồng đấy!". Hà Tử Phàm nhìn Bạch Thiên Di đang đỏ mặt tía tai kéo chiếc quần nhỏ của mình mà mặt vẫn tỉnh như bưng, lại còn giả vờ "Ồ." lên một tiếng ra chiều ngạc nhiên. Cô thấy bức rức vô cùng khi Hà Tử Phàm không mảy may phản ứng, cô đã cố ý chọc tức anh ta đến thế mà anh chẳng mảy may đá động tới.

"Tôi nhuộm quần của anh thành màu hồng anh không giận sao?"

"Màu hồng không phải là màu tôi ghét." - anh cúi đầu khuấy cháo.

"Nhưng là nam tử hán đại trượng phu thì phải ghét màu hồng, đặc biệt là những màu nữ tính!" - Bạch Thiên Di tức giận, tay đung đưa cái quần trước mặt anh.

"Tôi không mong làm hảo hán hay đại trượng phu gì cả, chỉ cần có được cái tôi muốn là được, cái danh nam tử hán đó, tôi nhường cho người khác." Anh vẫn không hề lộ chút vẻ tức giận, chỉ chuyên tâm khuấy cháo, mặc cho Bạch Thiên Di nhảy từ bên đây sang bên kia, mải mê ôm khư khư cái quần nhỏ của anh. Bạch Thiên Di thần người, chớt chớt mắt nhìn anh cười châm biếm:

"Thế không phải nam nhân sao?"

Hà Tử Phàm cuối cùng cũng buông thìa, ngước mắt lên nhìn cô. Bạch Thiên Di cười thầm, rõ ràng đã không chịu được sỉ nhục, vậy mà cứ ra vẻ oai hùng ta đây không quan tâm, cô cười tươi rói nhìn anh, chờ đợi câu trả lời. Nếu trả lời không phải thì chẳng phải anh tự nhận là đồng tính, xem ra anh không mặt dày đến vậy. Nếu trả lời không phải, thì ắt chẳng phải mâu thuẫn với lời nói lúc nãy hay sao? Bạch Thiên Di càng nghĩ càng thấy mình nắm chắt phần thắng trong tay, càng nghĩ càng cười tươi hơn, ánh mắt có phần long lanh hơn trước vài phần.

Hà Tử Phàm thấy cô như thế, chỉ lộ ánh mắt thông cảm, sau đó thì nhếch môi chống cằm nhìn cô:

"Thứ nhất, tôi thích màu hồng hay không thích màu hồng là việc của tôi, dù cho nó là màu vàng đi nữa thì chả ai thèm để ý, trừ phi là chuyện khác."

Đúng, chẳng ai điên mà vạch quần người khác ra xem mặc đồ lót màu gì, trừ phi...e hèm, vấn đề 18+ cần lượt bỏ.

"Thứ hai, cô hỏi tôi có phải nam nhân, thế cô vô tư cầm quần lót của tôi chạy từ nơi này sang nơi khác, hết kéo rồi lại sờ mà không hề để tâm. Thế chắc cô là nam tử hán rồi!"

Lúc này Bạch Thiên Di nhìn chiếc quần lót trong tay mình. Mặt hằm hằm tức giận, thời buổi nam nữ bình đẳng, chỉ có chiếc quần thì làm sao mà khẳng định được. Cô đâu phải các cô gái yểu điệu thục nữ, vừa thấy đàn ông cởi trần là mặt đỏ như gất, tay run lập cập.

"Thứ ba, nếu tôi nhớ không lầm thì quần của tôi là màu trắng, tôi thì lại rất thích màu trắng, không hề có ý đổi thành màu hồng nên phiền cô chuyển trở lại như cũ giúp."

Nói xong Hà Tử Phàm đẩy ghế đứng dậy, bỏ lại Bạch Thiên Di đang hóa đá bất động, miệng mở to mắt tròn ngơ ngác.

Mọi chuyện kết thúc vì sự ngu ngốc của Bạch Thiên Di. Cô ngồi thẫn thờ giữa đám quần lót của Hà Tử Phàm. Chính xác là cô nhuộm tất cả thành màu hồng. Chiếc nào ít thấm thì là màu hồng phấn, chiếc nào thấm nhiều hơn một tí thì có màu hồng tươi, nhiều hơn một tí nữa thì có màu hồng cánh sen, còn có chiếc thấm nhiều thì thành màu hường. Nói chung là vô cùng đa dạng, muôn màu muôn vẻ, cái chính là tùy thuộc vào màu đậm hay nhạt. Ai bảo anh chỉ toàn mặc quần nhỏ màu trắng, bắt cô giặt đồ thì phải chịu sự trừng phạt, hành xác cô nhưng không ngờ bị cô chơi xỏ.

Ha Ha, cuối cùng người lãnh hậu quả lại chính là Bạch Thiên Di. Vì một phút nông nỗi mà cô đã nói huỵch toẹt ra tất cả, nếu đúng theo kế hoạch đã vạch sẵn thì cô phải nói là không biết mới phải. Đúng là tự đào hố chôn mình.

Cầm chiếc quần nhỏ màu hồng xinh xinh, Bạch Thiên Di thở dài một tiếng, dù cô có mua hết thuốc tẩy trắng của siêu thị cũng chưa chắc làm cho nó trắng lại như cũ.

Nhưng Hà Tử Phàm thì lại muốn cô trả nó lại màu trắng nguyên thủy.

Sau một hồi suy nghĩ, Bạch Thiên Di quyết định đi tìm Hà Tử Phàm để đàm phán.

Cô nhanh chân nhanh tay chạy vẫy taxi, chạy đến công ty. Không cần biết cô là nhân viên quèn làm công ăn lương hay là địa chủ bóc lột, cứ thế mà xông thẳng vào phòng Hà Tử Phàm dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Chỉ có mình anh tỏ vẻ thờ ơ như thể biết cô sẽ chạy đến đây.

Bạch Thiên Di đạp bàn: "Hà Tử Phàm, chúng ta cần nói chuyện..."

 Anh chống cằm nhìn cô, thờ ơ đáp: "Lại chuyện gì nữa, nếu là vụ đồ lót thì chúng ta không có gì để nói."

Cô dậm chân: "Cái gì mà không có gì để nói, anh xem, màu hồng cũng chẳng phải là màu anh ghét, nhìn kỹ cũng vô cùng đáng yêu, thế mà anh không ưng là thế nào?". Giọng Bạch Thiên Di sang sảng vang khắp cả hành lang, đến cả người không muốn cũng nghe rõ từng chữ một.

Hà Tử Phàm cười mỉm: "Không phải chính cô bảo nam tử hán không thích màu hồng sao?".

Bạch Thiên Di tức giận đớp lại: " Anh bảo anh không phải tử hán!!!".

"Nhưng bây giờ tôi thích."

Bạch Thiên Di nghẹn họng.

Cô không thể tìm ra thêm một lý do gì để đấu khẩu với anh. Người ta nói, muốn thắng người mặt dày phải mặt dày hơn họ, nhưng mặt anh dã là tường thành rồi vậy nên cô hoàn toàn bất lực. Hà Tử Phàm nhếch môi, anh nhìn đồng hồ, cũng đã 6 giờ 30, anh đứng dậy, nhân tiện kéo theo Bạch Thiên Di đang há miệng.

"Chúng ta đi thôi!"

"Đi đâu cơ chứ, bỏ tôi ra, tôi không đi!!!" - Bạch Thiên Di cương quyết vùng khỏi tay anh.

Nhưng vô ích.

"Đi mua đồ lót." - giọng anh không lớn, nhưng đủ làm đầu Bạch Thiên Di nổ vang một tiếng lớn.

"Tôi không đi! Tôi không đi mua đồ lót! Bỏ tôi ra đồ biến thái! Tôi không bước vào cái chỗ biến thái đó đâu! Bỏ tôi ra!!!" - Bạch Thiên Di giãy dụa như cá mắc cạn, nhưng vẫn bị anh lôi xềnh xệch đi. Những người tăng ca trong công ty đều nghe rõ tiếng la hét của cô, ai náy cũng đều trố mắt há miệng. Dù không nghe hết đoạn hội thoại của hai người, nhưng họ cũng có thể hiểu sơ qua quá trình.

 Cuối cùng, tất cả đều đi đến kết luận.

 Hai người này thật mờ ám.

Vậy nên tất nhiên mọi người đều thống nhất với nhau, đây sẽ là chủ đề bàn tán của ngày hôm sau.

Nhưng Bạch Thiên Di thì làm gì còn tâm trạng để quan tâm đến việc đó, cô chỉ biết mình đang phải đối diện với cái gọi là cửa hàng "đồ lót nam" K.

Cứ thử nghĩ xem, một cô gái 24 tuổi sắc xuân phơi phới trong sáng chưa nếm mùi đàn ông bao giờ như cô nếu bước vào cửa hiệu quần lót nam dưới ánh mắt của bao nhiêu người như thế thì cả quãng đời còn lại cô còn mặt mũi nào nhìn người đời?

Hà Tử Phàm sau khi ép cô đến đi thì đã ngồi ngay xuống quán Coffe đối diện chờ cô. Bạch Thiên Di  lượn qua lượn lại trước cửa tiệm, mắt nhìn đâu đấu nhưng không dám bước vào. Cô vô cùng ức chế lườm về phía Hà Tử Phàm. Anh ta đang ngồi nhâm nhi cà phê, tư thế đọc báo rõ ràng là vô cùng nam tính, cứ như xung quanh anh ta tỏa ra ánh sáng, nhưng tại sao bên trong lại biến thái đến thế.

Bắt một cô gái nhẹ nhàng như nước, mềm tựa lông hồng, trong sáng như ánh mặt trời, mong manh như thủy tinh bước vào cửa hiệu đồ lót nam không phải là quá biến thái hay sao? (Ọe)

Như có thần giao cách cảm, Hà Tử Phàm đang cúi đầu đọc báo thì ngẩng ngay dậy nhìn về phía cô.

Trông thấy Bạch Thiên Di đang dùng ánh mắt hình viên đạn để chỉ trích mình, anh liền nở nụ cười vô hại với cô.

Bạch Thiên Di càng trợn mắt nhìn anh, dậm chân một cái rồi quyết tâm xoay người đi vào cửa hàng.

Cô biết ngay mà, quả thật anh đúng là tên biến thái nhất cô từng gặp. Ánh mắt ấy rõ ràng là bảo cô nhất định vào mà, nếu không anh sẽ cộng dồn nợ cho cô...Không hiểu vì sao nhưng vừa thấy ánh mắt ấy là Bạch Thiên Di có thể đoán ra ngay ‎anh nói gì, nhưng đại khái ý Hà Tử Phàm là nếu để anh ta bước vào đó thì...tiền sẽ do cô trả.

Cầm chặt tấm thẻ mà Hà Tử Phàm đưa cho cô, cô thấy mình thật là đường cùng mà, bản thân anh không muốn mình mất mặt nên không bước vào là lẽ đương nhiên. Nhưng tại sao cô lại dại dột đến thế cơ chứ???

Cô nhân viên vừa thấy Bạch Thiên Di bước vào liền nở nụ cười kinh doanh miệng liến thoắng. Bạch Thiên Di nhìn đủ kiểu quần lót nam đủ màu sắc bày trước mắt, không kìm được mà...nuốt nước bọt.

Hạ Từ Phàn liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã gần một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy Bạch Thiên Di bước ra. Anh gọi nhân viên thanh toán rồi tự mình vào tiệm.

Vừa bước vào trong anh đã nhìn thấy ngay Bạch Thiên Di đang đứng ở quầy thanh toán đang cười tươi như hoa, trên bàn là giỏ đầy quần lót đủ màu sắc...

Cô nhân viên thấy anh bước vào thì liền cúi chào. Bạch Thiên Di vừa thấy người bước vào thì hai mắt sáng rực lên như đèn xe ô tô.

"Ố ồ, tổng giám đốc, anh xem tôi mua cho anh nhiều đồ thế này." Vừa nói cô vừa đung đưa cái túi đựng đầy đồ lót đủ màu...Trong thâm tâm cô thật ra đang cố gắng nhịn cười.

Anh được lắm, dám chơi cô, giờ thì xem ai cao tay hơn nào, có giỏi thì đỡ đi, đỡ đi.

Nhưng Hà Tử Phàm lại rất bình tĩnh, anh cho hai tay vào túi quần, nhếch miệng cười.

Nhìn thấy vị khách trước mặt có vẻ rất hài lòng. Cô nhân viên tất nhiên phải biết lấy lòng khách, đó là nghề của cô ta mà, thế là chêm thêm vào.

"Tất cả những mẫu cô đây vừa thanh toán đều là những mẫu hàng bán rất chạy trên thị trường ạ, cô đây quả thật rất có mắt nhìn."

Mắt nhìn? Chọn đồ lót cũng phải có mắt nhìn. Này cô có bị mù không đấy, màu mè hoa lá hẹ thế này mà bán chạy á? Thế thì chắc Alexander nhà cô là thứ hàng cao cấp ai cũng muốn rồi ( Xin lỗi mẹ không có ý chê con). Người bình thường sơ qua cũng biết mấy cái thứ này nếu không phải vấn đề thẩm mỹ thì có biến thái mới dám mặc =="

Lúc này khóe mắt anh giật giật. Tất nhiên Bạch Thiên Di lúc này đã nhìn thấy, trong lòng đang vô cùng thỏa mãn.

Bạch Thiên Di toe toét lách qua người Hà Tử Phàm, phóng khoáng đung đưa chiếc túi trên tay. Nhưng Hà Tử Phàm còn nhanh hơn, anh kéo tay Bạch Thiên Di lại khiến cô suýt nữa thì bật ngửa ra phía sau.

Cô tức giận: "Anh làm cái gì thế?". Hà Tử Phàm im lặng, anh tiện tay cướp lấy cái túi giấy cô đang cầm, tiện tay mở nó ra, còn tiện tay vớ lấy một chiếc...kéo căng ra....

"Cái này không phải size của tôi!". Sau khi đo độ đàn hồi của chiếc quần, anh chau mày nói, còn nhìn cô với vẻ ấm ức.

Bạch Thiên Di suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ. Ra tên biến thái anh còn có chiêu này!

Dù rất muốn đấm thẳng vào mặt anh ta nhưng cô là ai? Là Bạch Thiên Di! Là người phụ nữ hiện đại! Là người có đầu óc!(Thật vậy sao????). Đối với loại người như Hà Tử Phàm không thể sử dụng bạo lực để áp đảo được, có khi còn gậy ông đập lưng ông. Vậy nên châm ngôn của cô khi đánh trận là: Giục tốc bất đạt, muốn thắng kẻ mặt dày thì phải mặt dày hơn.

Bạch Thiên Di nghênh mặt: "Anh bị biến thái hay tâm thần phân liệt? Anh bảo tôi mua quần thì tôi đã mua rồi, còn mặc vừa hay không thì đâu phải chuyện của tôi? Vả lại tôi thì làm sao biết anh mặc quần số mấy?"

"Tôi tưởng cô biết rồi?". Mặt Hà Tử Phàm đầy vẻ nghi ngờ.

"Làm sao mà tôi biết được chứ?!!". Cái tên biến thái này!!

"Thì lúc tối qua..."

Xem kìa xem kìa, lại còn giả vờ lấp lửng. "Đừng mơ tôi trúng kế anh nhé!". Cười

"Tối qua thì sao chứ? Ông tổ anh về thăm anh à?"

"Lúc tôi đang tắm..."

Lại lấp lửng...

"Anh tắm thì can hệ gì đến tôi? Tôi quản anh à?". Bà đây điên lắm rồi đấy.

"Cô xông vào còn gì!"

"..."

"Lại còn nhìn tôi chằm chằm!"

"..."

"Tôi tưởng cô biết rồi!"

"..."

"Tôi tưởng đó là...mộng xuân!". Bạch Thiên Di vẫn còn mạnh miệng lắm.

"Ồ, vậy xem ra số tôi còn may lắm."

"...". Vậy ý anh ta nếu không phải mơ thì cô đã xàm sỡ anh ta sao???

Nhưng mà nghĩ đến viễn cảnh đó thì Bạch Thiên Di lại cảm thấy...không tệ. Thân hình anh ta đẹp thế cơ mà.

Bộp! Cô tự vả vào mặt mình, tại không lại có thể nghĩ những điều không trong sáng thế chứ!

Vậy nên cô ngoan ngoãn nhờ cô nhân viên đổi lại size quần cho Hà Tử Phàm. Cô đau lòng muốn chết, ai bảo cô không cãi lý lại người ta làm gì >"<

Bạch Thiên Di tức giận ra khỏi cửa hàng, ngồi thẳng vào xe anh mà chẳng cần kiên nể ai. Hà Tử Phàm có vẻ như tâm trạng rất tốt, anh từ từ ngồi vào xe, thắt dây an toàn. Chuông điện thoại cô vang lên, là Lục Hợp: "Khi nào cậu mới đến rước cái của nợ này?".

Đúng là phong cách Lục Hợp, vào thẳng chủ đề chính. Nhưng mà, của nợ nào cơ? Cô còn rất nhiều của nợ =="

Có vẻ như Lục Hợp đoán được cô đang không biết là cái gì, nên nói luôn: "Là cái thứ bò lòng vòng trong nhà tớ!"

"..."

Bạch Thiên Di như bị sét đánh.

Con trai của cô, con trai yêu quý của cô! Sao cô lại có thể quên mất thứ quan trọng thế chứ ?!

Thế là không cần quan tâm người bên cạnh mình là ai, cô vứt điện thoại xuống ghế, chỉ thẳng về phía trước, thét lên: "Về nhà ! Tôi phải đón con trai tôi. "

 Tâm trạng anh hôm nay rất tốt, nên cũng chẳng hỏi nhiều, cứ thế cho xe chạy về nhà Lục Hợp. Anh chợt cảm thấy hôm nay cô rất to gan, dám ra lệnh cho anh. Nhưng anh lại cảm không tệ, thỉnh thoảng chiều theo ý cô ta một lần cũng không sao. Chó nuôi lâu ngày cũng phải thả đi rong chứ.

Xe vừa dừng lại dưới khu nhà, Bạch Thiên Di đã chạy như tên bay. Chưa đầy mười phút sau, cô đã ôm Alexander trên tay, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.

Anh ra ngoài hút thuốc, thấy cô ôm Alexander trên tay, liền không khỏi cau mày: "Con trai ?". Anh chỉ vào cái thứ xù xì đang nằm ngáp trên tay cô, nghi hoặc.

"Đúng, là con trai!". Cô nói chắc như đinh đóng cột.

" ... " Anh dụi thuốc, khởi động xe mất hút trước vẻ mặt đờ đẫn của Bạch Thiên Di.

Bạch Thiên Di đành đi taxi về nhà Hà Tử Phàm. Cô ấm ức vô cùng, đó rõ ràng là kì thị mà. Anh ta không hề thích Alexander chút nào, đã thế còn bỏ đi một mạch. Đó chẳng phải là không muốn Alexander của cô bò trên chiếc xe đắt tiền của anh ta sao. "Alex đáng thương của mẹ, từ nay con khó sống rồi."

Bác tài xế taxi nhìn cô gái vừa lên xe qua gương chiếu hậu, tay ôm theo con kỳ nhông lớn không hề tỏ vẻ sợ hãi, như vậy đã không bình thường chút nào. Đã thế cô ta còn vuốt ve thì thầm gì đó với con kỳ nhông có vẻ ấm ức. Quả thật là cực kỳ quái đản. Thật tình lớp trẻ hiện nay sống như thế nào, quả thật không thể nắm bắt được. Bác tài thở dài một tiếng.