Bác Mệnh Tư Thời

Chương 5



Mưa ngừng rơi.

Sau cơn mưa, một ngọn gió trong lành từ núi rừng thổi tới, thổi qua những cành lá đọng nước, xua tan đám mây che khuất ánh trăng. Ánh trăng trong veo xuyên qua màn đêm dày đặc soi rọi xuống núi rừng, nhưng lại không thể chiếu tới nơi u ám, tối tăm kia. Sau khi tạnh mưa, núi rừng về đêm rất yên tĩnh nên tiếng động cơ đột ngột vang lên rất chói tai, cùng với tiếng động cơ còn có tiếng bánh xe lăn trên bùn đất, cán gãy nhánh cây.

Răng rắc –

Có lẽ do xe đã đi xa, tiếng động cơ và âm thanh chuyển động của bánh xe dần dần biến mất. m thanh biến mất rất nhanh, giống như ai đó giẫm mạnh xuống chân ga để chạy trốn, cũng vì lẽ đó, sau khi âm thanh đó biến mất, núi rừng chìm trong sự im lặng chết chóc đáng sợ.

“Dừng.” Một âm thanh phá vỡ sự tĩnh lặng này, nhưng rất nhanh mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh.

Vách đá nhỏ dưới sườn núi, những cành cây bị gãy và những hố bùn do vật nặng lăn qua tạo thành vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vật nặng gây ra cảnh tượng này đã chẳng thấy đâu nữa. Mưa đã tạnh, nhưng những vũng bùn lầy lội do mưa phùn để lại thì vẫn còn đó. Khắp nơi là những vũng bùn nhỏ màu vàng đất, nhưng nếu lần theo các ngóc ngách nhỏ dưới sườn núi, bạn sẽ phát hiện những vũng bùn ở đó có màu sắc khác. Ánh trăng quá mờ nên rất khó nhận ra, nhưng nếu có ai đó soi đèn pin xuống thì sẽ phát hiện đó là màu vàng đất pha lẫn màu đỏ của vết máu.

Cách những vũng bùn màu đỏ đó không xa, dưới một tán cây cao chót vót, có hai bóng người không thuộc về núi rừng ban đêm. Hai bóng người như chồng lên nhau, trên cổ của người phía trên quấn một sợi dây thừng lỏng lẻo, một tay cầm con dao làm bếp kiểu Nhật, tay kia bóp cổ người phía dưới, dùng sức ấn chặt đối phương xuống đất. Mũi dao của con dao làm bếp kiểu Nhật kia nhắm thẳng vào mắt trái đang mở của người bên dưới.

Màu đỏ trong vũng bùn là máu không ngừng tuôn ra từ ngực phải của người bên dưới.

Kỳ lạ chính là, người phía dưới dù sắp chết nhưng lại chẳng hề giãy giụa, còn người người phía trên vẫn luôn duy trì một tư thế, không hề nhúc nhích, giống như một tác phẩm điêu khắc nặng ngàn cân, ngay cả lồng ngực cũng không phập phồng theo hô hấp. Nếu dùng đèn pin soi kỹ, có thể sẽ nhìn thấy mặt nạ gã hề rơi gần hai người, cũng như sống mũi bị gãy, hốc mắt bầm tím và dấu tay máu đỏ tươi trên má của người phía trên.

Lư Linh Vận bị gã hề béo nặng chín mươi kilogram này đè chặt xuống đất. Trên người bị đè nặng, cổ bị siết chặt, một con dao đang nhắm ngay mắt trái, trên ngực phải có một vết thương rộng tầm hai đến ba centimet, sâu chừng mười centimet do dao gây ra, máu tuôn ồ ạt. Hiện tại, cho dù đối phương đã biến thành một bức tượng bất động nhưng Lư Linh Vận cũng không thoát ra được.

Có lẽ là do con dao trên ngực phải đâm vào màng phổi, làm phổi bị thương, Lư Linh Vận ho khan liên tục, trong miệng toàn là vị tanh mặn. Phim cổ trang không phải luôn dùng từ “miệng nôn ra máu” để biểu thị vết thương nghiêm trọng của nhân vật chính sao? Lư Linh Vận không khỏi nghĩ, nếu không phải người bị thương sắp chết kia là mình, cô sẽ lấy tình huống hiện tại cho những khán giả thích kịch bản “nôn ra máu” xem, rồi chứng minh cho họ thấy, có đôi khi người “bị thương nặng” thật sự có thể “miệng nôn ra máu”.

Những suy nghĩ vô thực này thật ra đều là để tiêu khiển mua vui, di dời lực chú ý của bản thân khỏi đau đớn, bởi vì, cô phải cố gắng để mình sống lâu hơn một chút, mình sống càng lâu, Đổng Sương mới có thể chạy trốn càng xa.

Nhưng cho dù cố gắng đến cách mấy, chuyện nên đến vẫn sẽ đến.

Thời gian dần trôi qua, hô hấp của Lư Linh Vận ngày càng khó khăn. Mỗi lần hít vào thở ra đều mang đến cảm giác đau đớn khiến cô chỉ muốn cắt cổ chết đi cho xong, nhưng nếu cô nín thở để tránh lồng ngực chuyển động, cơ thể thiếu oxy trầm trọng giống như còi báo động không ngừng gõ lên đại não khiến cô muốn phát điên. Sau khi cân nhắc trái phải, cô không còn lựa chọn nào khác, hay nói cách khác, cơ thể cô tự động giúp cô lựa chọn “đau đớn khi hô hấp”.

Lưng của Lư Linh Vận dán trên mặt đất lầy lội, máu và nước mưa thấm ướt quần áo của cô, cướp đi nhiệt độ cơ thể, từng chút từng chút một, rét lạnh và thiếu oxy ăn mòn từng sợi dây thần kinh của cô. Cô vừa lạnh vừa đau, cuối cùng, cô không còn cảm nhận được sự tồn tại của tứ chi nữa. Cảnh tượng vốn không trọn vẹn trước mắt tựa như bị chuột gặm nhấm, từng cái từng cái một, hình ảnh mờ dần, ý thức yếu ớt dần trở nên không rõ ràng.

Ý thức tan rã rất chậm chạp, từ tốn, như đang truyền cho Lư Linh Vận sự tra tấn dài dằng dặc, tựa như để Lư Linh Vận cảm nhận được đau đớn vô tận là biểu hiện tận chức tận trách của nó.

Cho đến khi, bíp… khi chuông báo lúc chín giờ vang lên, Lư Linh Vận mới trút hơi thở cuối cùng.

Ngay khi Lư Linh Vận tắt thở, tên hề béo đè trên người cô mới khôi phục hành động.

Xùy ~ ~ — theo trọng lực của Trái Đất, con dao trên tay gã hề đâm vào mắt phải của Lư Linh Vận. Ngay lúc đó, một thứ nóng hổi bắn lên mặt gã, máu đỏ hòa lẫn với dấu tay đỏ tươi.

Nếu nói điều gì may mắn nhất lúc này, thì đó chính là… chủ nhân của con mắt kia đã tắt thở, cho nên không thể cảm nhận được nỗi đau như đâm xuyên qua màng não này.

“... Mụ nội nó chứ.” Gã hề chạm vào chất lỏng đỏ tươi trên mặt, giẫm lên cằm Lư Linh Vận rồi rút con dao cắm trong hốc mắt của cô ra.

***

Chín giờ mười bảy phút tối.

Ở dưới đáy sông, người bị trói tay chân bằng dây thừng cột vào một tảng đá lớn, mắt phải và ngực phải đều bị thương đang cử động. Sau đó, nhãn cầu bị vỡ ở hốc mắt phải trở lại hình dạng ban đầu, vết thương trên ngực phải cũng biến mất, cô mở mắt trái ra.

Cô liều mạng cố gắng giãy giụa trong nước, nhưng làm thế nào cũng không cởi được dây thừng, cũng như khiến cơ thể nổi lên. Từng chuỗi bong bóng khí thoát ra từ miệng cô, bong bóng khí bay lộn xộn, nước sông đi ngược chiều với bong bóng, tràn vào miệng cô.

Chín phút sau, người đang vùng vẫy trong nước lại một lần nữa không có động tĩnh gì.

***

Chín giờ ba mươi phút tối.

Đồn cảnh sát gần chân núi nhất trở nên vô cùng đông đúc. Bởi lẽ, trong chiếc xe ô tô màu vàng dính đầy bùn đất, một nữ sinh viên quần áo rách tả tơi bước xuống - cô ấy chính là nạn nhân mà người nào đó đã báo án gần một giờ trước. Xe cảnh sát, xe cứu thương và một số xe tư nhân không biết từ đâu nghe được tin tức đã bao vây đồn cảnh sát và cô gái. Cảnh sát không tốn nhiều thời gian để kết nối vụ việc này với vụ cưỡng hiếp và sát hại những cô gái trẻ gây chấn động cả nước vài ngày trước. Nghi phạm bị tạm giam sáng nay đã được rửa sạch hiềm nghi, trả lại trong sạch. Thế nhưng hung thủ thật sự vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

May mắn thay… lần này, có người báo án đúng lúc, cảnh sát hành động nhanh chóng, cùng với sự khôn ngoan của nạn nhân đã giúp nạn nhân không bị xâm hại.

Chỉ là, từ đầu đến cuối câu chuyện, đều thiếu mất một người, là vị anh hùng vẫn đang giãy giụa dưới đáy sông.

Cũng phải, từ trước đến nay, anh hùng làm việc tốt đều không để lại tên tuổi. Tất nhiên, nếu vị anh hùng kia còn sống và ngoi lên khỏi dòng sông mà không khiến người qua được bị dọa sợ chết khiếp, thì đó mới là một chiến tích vĩ đại.

***

Mười giờ chín phút.

Người dưới đáy sông lại cử động lần nữa, dây thừng đã được nới lỏng một chút…



Tiếp theo là mười một giờ ba mươi lăm phút, dây thừng đã được nới lỏng rất nhiều…



“Sau đây là tin tức đầu tiên, trưa hôm nay, ngày 20 tháng 7, người dân địa phương đã phát hiện một cô gái đang vùng vẫy dưới dòng nước chảy xiết dưới cầu sông Thúy. Với sự nỗ lực của cảnh sát và lực lượng cứu hỏa, cô gái đã được giải cứu thành công…”

***

Lư Linh Vận đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, có một khu rừng đang mưa, lồng ngực đẫm máu, hô hấp khó khăn và đau đớn gần như không thể chịu đựng nổi; còn có cả đáy sông lạnh buốt, dòng nước vô tận, cùng với bản thân bất lực tìm đường sống sót. Khi cô mở mắt ra nhìn những con số bị xóa dưới đồng hồ trên cổ tay phải của mình, cô nhận ra rằng: đó không phải mơ, mà là “quá khứ”, mà dòng chữ viết bằng máu trên cổ tay đã bị nước sông rửa trôi rồi.

Lư Linh Vận bị tiếng nói chuyện đánh thức, xem xét theo vị trí, người nói chuyện hẳn là ở giường bên cạnh. Một giọng nam và một giọng nữ, giọng hai người đó lớn như loa phát thanh, giống như sợ Lư Linh Vận không biết bọn họ đang buôn chuyện về Lư Linh Vận vậy.

“Người giường bên chính là người được nhắc đến trong bản tin thời sự phải không?” Giọng nữ còn giả vờ giả vịt mà đè thấp âm lượng.

“Có lẽ thế, nhìn bộ dạng của nó, có lẽ vẫn còn là học sinh? Tuổi còn trẻ mà nghĩ không thông, một hai phải kết liễu sinh mạng của mình.” Giọng nam to hơn lúc nãy rất nhiều, lúc nói còn cố ý mở rèm ngăn cách giữa hai giường ra, khiến ánh nắng đuổi cơn buồn ngủ của Lư Linh Vận đi.

Tuổi trẻ tự tử? Lư Linh Vận nghiền ngẫm những chữ này trong lòng. Tự tử… thì ra cảnh sát kết luận là tự tử. Cũng phải, so với bị xe ô tô cán nát, dao đâm, dìm xuống nước, hay nằm trên bàn giải giẫu bị mổ xẻ, thì tự tử vẫn dễ chấp nhận hơn nhiều. Lư Linh Vận nghiêm túc nghĩ.

“Đúng vậy, không biết cha mẹ của đứa nhỏ này dạy dỗ thế nào, sao lại động một tý là muốn tự sát?”

“Thế hệ sinh sau năm 2000 khác với chúng ta, mong manh dễ vỡ, gió thổi là bay, bóp một cái là vỡ, không chịu đựng được áp lực. Cũng khó trách, dù sao cũng là bảo bối trong tay cha mẹ, được nuông chiều từ nhỏ, ăn trứng gà cũng là cha mẹ, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại bóc vỏ dâng tận miệng, có lẽ mấy đứa đó còn chẳng biết trứng có vỏ.”

Ồ…, xin lỗi nhé, tôi không phải thế hệ sinh sau năm 2000, tôi không cha, không mẹ, không có ông nội, bà nội, hay bà ngoại, chỉ có ông ngoại chưa gặp được bao lâu thì đã qua đời. Tôi chẳng những biết trứng có vỏ, tôi còn từng nuôi gà, bắt gà, giết gà, xem gà mái đẻ trứng. Xin lỗi, mấy người đoán sai hết rồi. Giống như tìm được chỗ thoát nước, nửa khóe miệng của Lư Linh Vận hơi cong lên, mí mắt rũ xuống che đi ánh mắt bất thiện, cô lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng chỗ thoát nước này của cô đã nhanh chóng biến mất. Chẳng biết là ai phát hiện ra Lư Linh Vận đã tỉnh lại, chỉ biết sau khi một truyền mười, mười truyền trăm, cô bị một đám người vây quanh, bắt đầu một buổi tư vấn và hỏi thăm kéo dài ba giờ đồng hồ.

Lúc đầu, Lư Linh Vận còn đeo lên chiếc mặt nạ chẳng thiết sống, đóng vai một nữ sinh viên tự sát không thành như suy đoán của bọn họ, nhưng càng về sau, vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của Lư Linh Vận không còn chỉ là giả vờ nữa. Bởi vì cô rất mệt mỏi, càng mệt mỏi, cơn ác mộng đè nèn trong lòng càng trở nên không an phận…

Cô nghĩ đến chiếc thắt lưng có khuyên sắt, đêm tuyết dày đặc đến mức chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Chuyện đau khổ nhất đời người không phải là chết đi, mà là sống, nhưng không ai muốn bạn sống cả, bạn vẫn luôn sống bên bờ vực của cái chết.

Lư Linh Vận tiễn mọi người đi với một nụ cười rạng rỡ. Chẳng biết vì sao, cho đến khi mọi người bước ra khỏi cổng bệnh viện với tư thế “trẻ nhỏ dễ dạy”, nụ cười của Lư Linh Vận vẫn luôn đọng lại trong tâm trí họ, “đọng lại” theo một nghĩa xấu.

Người hay cười rạng rỡ nhất là người đau khổ nhất, vì nụ cười là những giọt nước mắt khô.

Sau khi tiễn những vị khách không mời mà đến - những người nghĩ rằng mình đã dạy dỗ thành công kia đi, Lư Linh Vận - người đã trưởng thành và không có người thân, bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ, rút ​​kim tiêm trên tay và đi đến tòa nhà ngoại trú để hoàn thành xuất viện thủ tục.

Nhưng trùng hợp thay, ngay lúc này, cô lại gặp một vị khách không mời mà đến, một người cô từng gặp, nhưng anh lại chưa từng gặp cô. Sở dĩ như thế là bởi vì bọn họ đã gặp nhau trong phòng phẫu thuật của một thời không đã biến mất.

“Xin chào, tôi là Đổng Thạc.” Đối phương thân thiện đưa tay ra.

“Đổng”, Thạc?! Lư Linh Vận sửng sốt.

Quả nhiên, câu tiếp theo là, “Tôi là anh trai của Đổng Sương.”