Bác Mệnh Tư Thời

Chương 7



Áng mây che lấp mặt trời, mang lại chút mát mẻ trong mùa hè nóng bức này. Đổng Thạc mồ hôi đầm đìa trốn dưới gốc cây, lúc này anh rất ngưỡng mộ đội điền kinh, bao gồm em gái mình, những người có thể huấn luyện thể chất dưới ánh mặt trời oi bức mà không bị ngất xỉu.

Thân là một cảnh sát nhân dân vốn có thể lên núi đao xuống biển lửa, chút nóng bức này càng chẳng là gì, nhưng Đổng Thạc lại cảm thấy xấu hổ mà thở dài. Ai bảo anh không xuất thân từ học viện cảnh sát chứ? Não sợ nóng, nóng thì hiệu suất công việc giảm mạnh, cho nên đại não sẽ chủ động trốn ánh mặt trời, đây là đạo lý hiển nhiên mà, dù sao phá án cần động não hơn là hoạt động tay chân.

Mở nắp chai hồng trà đã không còn lạnh nữa ra, Đổng Thạc ngửa đầu tu ừng ực. Mồ hôi chảy dọc xuống theo yết hầu, lăn xuống cổ áo. Sau khi uống xong, Đổng Thạc vươn vai, dùng tay áo lau mồ hôi rồi đóng nắp chai lại.

Không biết vì sao, trong khoảnh khắc nắp chai được đóng lại, trong đầu Đổng Thạc hiện lên bàn tay mà anh đã chạm phải lúc nhặt nắp chai nước khoáng chiều hôm qua, anh nhớ rất rõ, bàn tay ấy lạnh, rất lạnh.

“Sao thế, tay anh bị sao hả?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh, là em gái Đổng Sương vừa kết thúc buổi huấn luyện và vừa thay quần áo xong.

Đổng Thạc khẽ giật mình, như thế cảm thấy mình bị chạm mạch, anh vô thức xoa xoa đầu ngón tay, không trả lời.

“Anh à…” Đổng Sương nắm lấy tay áo ngắn của Đổng Thạc, “Chẳng lẽ anh định sau này làm tài xế riêng cho em hả? Hở chút lại chạy đi đón em, bộ anh không sợ bị mất việc à?”

“...Ừm.” Nhắc đến chuyện này Đổng Thạc liền ủ rủ, “Hôm nay anh xin nghỉ một ngày.”

“Ôi,” Đổng Sương buông tay ra, đi theo Đổng Thạc đến bãi đỗ xe, vừa đi vừa cân nhắc lời nói, “Anh, chuyện hôm trước không trách anh được, là do em xui xẻo thôi. Hơn nữa, chẳng phải em đã không sao rồi sao? Chỉ là… chỉ là sợ hãi thôi.”

Đương nhiên, vấn đề không chỉ đơn thuần là “sợ hãi”, không lý nào không bị ám ảnh tâm lý. Nhưng Đổng Sương cũng không phải người thích lấy sự đáng thương và yếu ớt của bản thân làm con bài mặc cả, huống chi đối tượng còn là anh trai ruột đang tự trách của mình. Quá khứ đã qua rồi, dù là bóng ma tâm lý hay là sợ hãi thì cũng phải cố gắng để vượt qua.

Vốn tưởng Đổng Thạc sẽ im lặng như trước, hoặc chỉ mở miệng nói một hai chữ, nhưng ai ngờ anh lại thốt ra một tràng dài: “Sao không nghỉ ở nhà thêm mấy ngày nữa đi? Đêm hôm đó trên núi lạnh vậy mà.”

Phải mất một lúc Đổng Sương mới nhận ra anh trai mình đang ám chỉ điều gì, cuối cùng anh trai cũng chủ động nói đến việc này rồi, đây là một bước đột phá lớn đó.

“Em gái của anh yếu ớt như vậy sao? Dẫu sao em cũng là vận động viên của đội tuyển trường đó, đúng không? Đại hội cấp tỉnh sắp tới rồi, bỏ lỡ huấn luyện một ngày tức là thiệt thòi một ngày, em cũng không thể chắc chắn có một suất trong danh sách dự thi giống đàn chị Lư, nếu năm nhất đã mất suất thì sau này khó mà có hi vọng lắm.”

“Còn nữa, nếu em ở nhà lâu quá, mẹ không nghi ngờ mới là lạ ấy, tin tức đó gần đây lan rất nhanh trên mạng, xém chút nữa tên và ảnh của em cũng bị đăng lên.” Cô chọc vào cánh tay của Đổng Thạc, “Nè, anh không nói với mẹ chứ? Anh hứa đi. Nếu mẹ bị hù đến nhập viện, anh phải chịu hết trách nhiệm.”

Vốn tưởng rằng Đổng Thạc sẽ đáp lại vài câu, ai ngờ sau khi nghe xong anh lại bước vào chế độ rầu rĩ không vui.

Hai người im lặng bước lên xe, ngồi trên xe, Đổng Sương đã nghĩ một trăm hai mươi cách bắt chuyện tự nhiên, thú vị, nhưng cuối cùng lại không sử dụng được cách nào cả. Bởi vì nét mặt của Đổng Thạc không giống trong suy nghĩ của cô, đó không phải tự trách và áy náy, mà là trầm tư suy nghĩ, giống như bình thường sau khi tan ca về nhà, anh xoay bút suy nghĩ về vụ án, những lúc như thế Đổng Thạc đều không thích bị quấy rầy.

Cho đến khi khởi động xe, chiếc xe chở hai anh em chạy ra khỏi khuôn viên trường, đi thẳng một mạch đến ngã tư thứ nhất, lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Đổng Thạc mới mở miệng nói: “Hôm qua anh đã đến gặp đàn chị Lư mà em nói.”

“Ồ.” Suýt nữa quên chuyện này, Đổng Sương xoa mũi, “Có lẽ hôm đó em bị ảo giác. Em nhớ hôm đó em chạy xe đến cục cảnh sát lúc hơn chín giờ, sau đó em kiểm tra lại tin nhắn WeChat, tin nhắn gửi khoảng hơn tám giờ bốn mươi, nói cách khác, từ lúc gửi định vị cho đến lúc nghe được tiếng của chị ấy chỉ có mấy phút, nếu chị ấy có thể đến kịp để cứu em thì chị ấy là Captain Marvel rồi.”

Thời gian gửi tin nhắn và lúc giọng nói xuất hiện cách nhau rất gần, trong đầu Đổng Thạc chợt lóe lên một suy nghĩ.

“Người ta thường nói, thời điểm gặp nguy hiểm con người sẽ thường nghĩ đến người thân thiết nhất. Cho nên cho dù em bị ảo giác thì cũng phải nghe thấy giọng của anh chứ, đúng không?” Đèn xanh sáng lên, Đổng Thạc nhả phanh tay và nhấn ga.

“À,” Đổng Sương gãi đầu suy nghĩ, “Cũng phải ha. Nhưng nói thật, người lúc đó em nghĩ có thể cứu em, ngoại trừ anh, chính là đàn chị Lư.”

Đổng Thạc sửng sốt.

Không cần Đổng Thạc hỏi, Đổng Sương đã tự mình thao thao bất tuyệt: “Đây cũng không phải là cảm giác của một mình em đâu, thật ra lúc trước em nghe mọi người trong đội tán gẫu, bọn họ đều cảm thấy cho dù chị ấy không phải đội trưởng như địa vị còn hơn cả đội trưởng, át chủ bài Lư Linh Vận giống như một siêu nhân vậy. Mấy nam sinh còn đùa rằng có lẽ ban ngày chị ấy là người bình thường, ban đêm biến thành siêu nhân nữa đó.”

“Em nghe các anh các chị nói, đàn chị Lư được tuyển thẳng vì năng khiếu, lúc học cấp 3 chị ấy đã là vận động viên cấp 2 quốc gia rồi.” Sau đó quay sang hỏi Đổng Thạc, “Anh, anh có biết cơ chế tuyển sinh đặc biệt của đội thể thao là như thế nào không?”

“Không biết.” Đổng Thạc nắm chặt tay lái, suy nghĩ một lát rồi nói, “Thể thao là chính, học tập là phụ?”

“Không hẳn như vậy. Hơn nữa chị Lư không phải người có tư chất bình thường được tuyển sinh đặc biệt đâu, dựa trên tốc độ chạy 100 mét chỉ mất 12,3 giây, chỉ cần chị ấy muốn thì gia nhập đội tuyển tỉnh thậm chí là đội tuyển quốc gia cũng không hề khó. Nhưng mà chị ấy dường như không quan tâm đến điều này. Nghe nói bốn năm trước, khi chị ấy lần đầu đoạt giải quán quân chạy 100 mét, đội tuyển tỉnh đã liên hệ với chị ấy, nhưng chị ấy lại không hề do dự mà từ chối. Anh có biết chị ấy từ chối thế nào không?” Mắt cô lấp lánh ánh sáng nhiều chuyện.

“Cô ấy nói gì?”

‘Tuổi đời của vận động viên rất ngắn, tôi nghèo, chỉ sợ cả đời cũng không nuôi nổi bản thân mình.’

“...”

“Thôi, anh đừng quá ngạc nhiên, sau này còn nhiều hơn thế nữa đó.” Đổng Sương phấn khích muốn vỗ vai anh trai, nhưng chợt nhớ ra anh đang lái xe nên cô đã kìm lại, “Cách đây không lâu, lúc chị ấy đột phá mười hai giây, lại có người trong đội tuyển tỉnh đến tìm chị ấy, chị ấy lại từ chối tiếp, anh đoán xem chị ấy từ chối thế nào?”

Đổng Thạc lanh trí không đoán nữa.

‘Em là già lắm rồi, không có tiền đồ như những người trẻ tuổi kia, huấn luyện viên, hay là thầy đi tìm các mầm non mới khác đi.’ “ Đổng Sương cố giả giọng già dặn.

“...” Lư Linh Vận này đỉnh thật. Biết được có người khác cũng bị Lư Linh Vận đùa bỡn, Đổng Thạc bỗng chốc tìm được một loại cân bằng quỷ dị.

“Ôi! Má ơi, năm nay em học năm nhất, chị ấy học năm ba, cho nên chị ấy cùng lắm là 21 tuổi thôi, là độ tuổi hoàng kim của vận động viên điền kinh đó, thế mà chị ấy nói mình già rồi! Anh, anh có biết lúc em nghe lời này thì em nhịn cười vất vả như thế nào không? Người không biết còn tưởng chị ấy tự cao tự đại, cố ý là làm khó huấn luyện viên đó.”

“Chẳng lẽ không phải?” Đổng Thạc hứng thú hỏi.

“Tất nhiên là không rồi. Chị Lư căn bản không chỉ đam mê đường chạy màu đỏ hồng (*) này, anh có biết thời gian rảnh rỗi chị ấy làm gì không?” Lần này cô không cho Đổng Thạc cơ hội hỏi. “Leo núi, bộ hành, chạy bộ. Anh có biết Gallery Bách Lý không, chính là khu danh lam thắng cảnh 5A cấm chạy xe vào ấy, ở đó có một công ty thể thao mạo hiểm đa quốc gia, hình như tên “Dược Thiên”, đàn chị Lư là nhân viên ở đó đấy.”

(*) Đường chạy điền kinh có màu đỏ hồng.

“Nếu chỉ vì vào những thứ đó mà xếp chị ấy vào nhóm ‘đầu óc ngu si tứ chi phát triển’ thì sai bét. Anh, anh đoán xem chị ấy học chuyên ngành gì?”

Cái này thì Đổng Thạc biết, “IT.” Chỉ là sau khi nghe em gái miêu tả xong, anh còn tưởng thông tin mình điều tra được là giả.

“Đúng vậy, IT! IT là thế giới của trạch nam, trạch nữ đó. Là lập trình viên đó. Nhưng gia cảnh của chị ấy hình như không tốt lắm. Bình thường luôn bận rộn đi làm thêm, còn tham gia đội điền kinh của trường, theo lẽ thường, hẳn là thành tích học tập không tốt, đúng không? Nhưng không đâu nha.”

Đổng Sương vỗ vỗ tay nói, giống như khoe khoang về bản thân: “Tuy điểm không cao, khoảng sáu mươi, bảy mươi điểm, điểm này không phải quá cao, thậm chí còn hơi thấp. Nhưng những môn chuyên ngành thực hành của chị ấy lại phá kỷ lục của các khóa trước. Nghe nói một chuyên gia IT của trường, giáo sư Vương hay giáo sư Viên gì đó, xem chị ấy như bảo bối, còn chủ động làm cố vấn bộ môn, cả ngày cứ gọi ‘Linh Vận’, ‘Linh Vận’, ai không biết còn tưởng chị ấy là con gái của ông ấy.”

“Ừm.” Đổng Thạc bình tĩnh đánh giá Lư Linh Vận, một cô gái giỏi khoa học tự nhiên, thích thể thao mạo hiểm. Đáng lẽ cuộc dò hỏi tin tức này nên kết thúc ở đây, nhưng sau khi nghe em gái bát quái nhiều như thế, nên anh hỏi thêm một câu: “Sương Sương, em rất thân với cô ấy à?”

“Thân?” Bất thình lình bị hỏi như vậy, sắc mặt Đổng Sương theo bản năng mà thay đổi, cô sờ cằm một cái, “Cũng không hẳn là vậy.”

“Là sao?”

“Nếu so với những người khác, thì xem như bọn em thân thiết, nhưng nếu xét theo tiêu chuẩn thông thường thì lại không thân, chỉ là bạn bè gặp mặt sẽ chào hỏi nhau thôi. Tuy nói lời này có hơi khó nghe, nhưng hình như chị Lư không có bạn thân. Cho dù là chị Phương cùng đội, cùng chuyên ngành và cùng phòng ký túc xá cũng thế, dường như giữa hai người họ có một tầng ngăn cách.”

“Chẳng phải người ta luôn ví nói chuyện phiếm với đánh bóng bàn sao, phải có người phát bóng thì mới bắt đầu được. Chị Lư thuộc loại rất ít khi chủ động phát bóng, nếu anh bắt chuyện trước, cho dù anh nói gì thì chị ấy cũng sẽ đáp lại, nhưng nếu anh không bắt chuyện, thì chị ấy nhất định sẽ không chủ động nói chuyện với anh. Chị ấy không nói nhiều như anh đâu, người ta không hỏi tới anh thì anh cũng chủ động kiếm chuyện để nói, đặc biệt là những chuyện liên quan nghề nghiệp của anh đấy.”

“...” Đúng là em gái ruột mà.

“Nói thế nào đây, đàn chị Lư có chút kỳ lạ ấy.” Không để ý đến anh trai đang thương tâm, Đổng Sương nói tiếp, “Thoạt nhìn chị ấy có mối quan hệ tốt với mọi người, em chưa từng thấy chị ấy tức giận hay cãi nhau với ai bao giờ. Chị ấy không thích nói chuyện, nhưng nếu mở miệng thì đều là lời có lý, trong bình tĩnh chứa chút hài hước, khó mà bắt bẻ được. Em cảm thấy chị ấy đối xử với mọi người, từ năm nhất đến năm tư, thậm chí là nghiên cứu sinh, giống như đối xử với em trai em gái vậy, hệt như cùng tuổi với anh già như anh đấy.”

“...” Anh trai em trong mắt của em già như vậy sao? Anh là 9x đó! Sinh năm 94!

“Còn nữa!” Đổng Sương vẫn rất hưng phấn.

Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện xoay quanh Lư Linh Vận đây, xe sắp chạy đến nhà rồi mà Đổng Sương vẫn còn đang thao thao bất tuyệt? Đổng Thạc hơi buồn bực.

“Em nói cho anh một bí mật, bí mật này đại khái chỉ có em và chị Phương biết thôi.” Dường như cảm thấy biểu tình kích động của mình có chút không thích hợp, Đổng Sương tận lực khống chế biểu cảm, bày ra tư thế như đang kể chuyện kinh dị: “Dù vẻ ngoài của chị Lư rất hòa nhã dễ gần, nhưng bên trong chị ấy là người rất lạnh nhạt, rất lạnh lùng, thậm chí còn hơi vô tình. Trong ngoài hoàn toàn khác nhau như có hai nhân cách vậy, giống như bánh trôi nước nhân ớt vậy.”

Bánh trôi nước nhân ớt? So sánh kiểu gì vậy…

Còn đa nhân cách… Chẳng lẽ những gì cô ấy nói hôm đó… là thật sao?

“Em nhớ có một chuyện… cách đây không lâu.” Đổng Sương giơ một ngón tay lên, bắt đầu kể chuyện ngày xửa ngày xưa, “Hôm đó là buổi luyện tập của đội điền kinh, một ngày trước đó trời mưa rất lớn, nước đọng vũng rất nhiều, rất nhiều ếch nhái trong hồ nhân tạo bơi theo dòng nước đến sân luyện tập. Lúc nước rút đi, rất nhiều ếch xanh chưa kịp bơi về hồ, nên ngày hôm sau bị phơi dưới ánh nắng có thể lột cả da người kia, nhiều con bị phơi nắng chết, nhiều con thì bị giẫm chết, tội nghiệp lắm luôn.”

“Huấn luyện viên không nhìn nổi nữa, cho nên tạm thời sửa lại nội dung tập luyện, thầy ấy bảo chúng em mang bao tay đi bắt ếch, con nào còn sống thì đưa về hồ nhân tạo, con nào chết thì tìm chỗ chôn ở ven hồ, mỗi lần chỉ được nhặt tối đa hai con, mà hồ nhân tạo cách rất xa sân luyện tập, cho nên liền thành xách vật nặng chạy bộ.” Cô lấy chai nước trên cửa xe rồi uống cạn. “Anh cũng biết đó, nữ sinh của đội điền kinh đều là nữ hán tử, nam sinh thì khỏi cần phải bàn tới nữa, chẳng ai cảm thấy việc này buồn nôn hay gớm ghiếc gì cả. Cho nên việc dọn dẹp này chắc chẳng có ai vắng mặt đâu.”

“Nhưng anh đoán xem, hôm ấy lại có người vắng mặt, lý do là cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy máu. Người vắng mặt không ai khác chính là siêu nhân Lư Linh Vận. Lúc đó bọn em còn cảm thán thì ra thần tiên cũng có thiên địch, dù là siêu nhân thì cũng sợ máu, cuối cùng cũng tìm được cách đối phó với chị ấy rồi. Nhưng vài ngày sau đó, cách lý giải này liền ra chuồng gà.”

“Tại sao vậy?”

“Anh đã từng đến chợ khu đông rồi mà phải không? Mặc dù nhà mình đều là mẹ đi chợ nấu cơm.”

“Ừ.”

“Vài ngày sau sự kiện kia, em gặp chị Lư ở trong chợ.” Dừng một chút, cô cắn môi dưới. “Chị ấy không phải đi mua đồ ăn mà là đang phụ giúp ở một cửa hàng bán cá. Con lớn thì dài bằng cả cánh tay, con nhỏ thì to cỡ một cái bát, khi có khách đến mua, bà chủ phụ trách thu tiền, chị ấy thì phụ trách xử lý con cá. Kỹ thuật dùng dao của chị ấy rất đỉnh, không có một giọt máu bắn ra, tất cả đều nằm gọn trên thớt, sau đó được rửa bằng nước sạch, sạch như mới vậy.”

Trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh.

“Lúc đó em hỏi chị ấy vì sao hôm đó không cùng mọi người đi nhặt ếch.” Đổng Sương xoay người, nghiêm túc nhìn anh trai nhà mình. “Anh đoán chị ấy trả lời thế nào?”

‘Vì nó rất vô nghĩa, đây vốn là thế giới mạnh được yếu thua, chính chúng nó tự bơi đi tìm đường chết, nào có nhiều người tốt bụng giúp chúng thế? Hơn nữa, đưa những con ếch cụt tay cụt chân về lại hồ, chúng nó cũng không thể tự mình tự kiếm ăn, đánh không lại đồng loại, đấu không lại thiên địch, cuối cùng cũng phải chết, chỉ là chết đau đớn hơn thôi, hà tất gì phải thế.’

Hít sâu một hơi: “Có lẽ lúc đó tâm trạng chị ấy không tốt, đó là lần đầu tiên em cảm thấy giọng nói của chị ấy lạnh như băng, nhìn thấy vẻ mặt như được phủ bởi một tầng sương của chị ấy, ánh mắt đó không hề có chút gợn sóng, bên khóe miệng thậm chí còn hơi cong lên, ngậm ý cười nhàn nhạt.”

Còn nói thêm: “Lúc đó em đã nghĩ, có lẽ, đây mới thật sự là Lư Linh Vận.”

“Thế nên đêm hôm đó nhất định là do em gặp ảo giác.” Đúng vậy, nhất định là vậy.

Chị ấy sao có thể đến cứu em chứ? Lại còn dùng cách hi sinh bản thân mình. Sao có thể thế được?

Nghĩ như vậy, có lẽ chỉ để dằn cảm giác tội lỗi và bất an trong lòng xuống vì đã lái xe bỏ chạy. Thôi kệ đi, mặc dù hôm nay chị ấy vắng mặt trong buổi tập luyện, nhưng hôm qua anh trai đã gặp chị ấy, chắc là không có chuyện gì đâu.