[Bác Quân Nhất Tiêu] Liêu Thu

Chương 1: Liêu Thu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió thu ở Vương thành mang theo ánh vàng, cũng nhuộm ánh mặt trời thành ý vàng thờ ơ, chiếu vào mũ giáp Vũ Lâm Quân, giống như dính keo. Tiểu thái giám mặc một thân áo gấm mãng bào, nắm tay đi trên đường gạch đá, không hề để ý ánh mặt trời chiếu vào làn da bột mì của y, tựa như được ném vào hồ nước, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Y bước vào điện Nghị Sự, trong điện có Từ thái phó và Lưu tướng quân đang ngồi, y hành lễ rồi ngồi vào ghế thủ hạ cạnh Lưu tướng quân. Trong điện lớn như vậy, ba người đều không nói gì, tuy rằng một tháng trước, ba người bọn họ vẫn còn đồng lòng ủng hộ lập đương kim Bảo vương gia làm Nhiếp Chính Vương.

Chức quan của tiểu thái giám cũng không nhỏ, là thái giám chưởng ấn tứ phẩm của Tư Lễ Giám. Tuy nhìn y trẻ tuổi nhưng đã hai mươi sáu rồi, chẳng qua mắt to môi hồng, cười rộ lên có một cặp răng thỏ, khiến y non nớt hơn vài tuổi. Y cũng không cười nhiều, lúc này nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi vừa đi ra khỏi cửa, người mặc trường bào màu đen cổ tròn, trên bổ tử thêu kỳ lân, mắt tiểu thái giám sáng rực lên, ba người đứng lên, hành lễ nói: "Bảo vương gia."

(Bổ tử 补子: là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên.)



Bảo vương gia gọi ba người đến, vốn là vì thương nghị việc quốc yến. Hoàng đế đã bị bệnh hai tháng, chỉ sợ bệnh thêm mấy ngày nữa sẽ không còn, hoàng đế đáng thương mới mười sáu, chiến tích còn chưa làm thành, ngay cả hậu cung cũng chỉ có một vị phi tử. May mà vị phi tử này đã mang long chủng, đợi ngày người sinh ra sẽ là tân hoàng. Nhưng mà bây giờ trong triều không đầu, thần tâm tan rã, người người cảm thấy bất an.

Bảo vương gia nói: "Trong cung nên làm một buổi quần thần yến, vừa lúc gặp Trung Thu, hoàng đế bị bệnh lâu như vậy, tuy ta chỉ đại diện tạm thời nhưng cũng không muốn nhìn lòng người trong triều phân tán."

Ba người liên tục nói phải.

Bảo vương gia dứt lời, ánh mắt lành lạnh liếc nhìn tiểu thái giám một cái, ánh nến trong điện sáng trưng, phác hoạ chóp mũi xinh đẹp của tiểu thái giám thêm phong tình đặc biệt, tiểu thái giám chớp chớp mắt, đôi mắt sáng lên như tham lam hút hết ánh nến. Bảo vương gia thưởng thức tay áo, đứng lên nói: "Cứ như vậy đi, thông báo người của Thượng Thiện Giám một chút."

Ba người đi đến cửa điện, Bảo vương gia nói: "Tiêu công công, ở lại một chút."

Tiểu thái giám dừng chân, hành lễ với thái phó và tướng quân, quay người lại nói: "Bảo vương gia."

Bảo vương gia vẫn ngồi trên ghế gỗ tử đàn, khuôn mặt hắn trắng nõn, xương cằm sắc bén, trong ánh mắt hẹp dài mang theo áp bức. Tiểu thái giám không tự giác nhũn chân, khom người đến gần một bước.

Bảo vương gia nói: "Khát."

Trong điện không có người hầu hạ, tiểu thái giám biết lời này của Bảo vương gia là nói với mình. Y cúi đầu rót nước trà vào trong ly của Bảo vương gia. Bảo vương gia nhìn y, nói: "Sợ ta à?"

Tiểu thái giám nuốt nước miếng một cái, giương mắt nhìn thoáng qua hắn cực nhanh, nói: "Bảo vương gia, mời uống."

Bảo vương gia cầm ly trà, còn chưa vào miệng thì toàn bộ nước trà nóng đã đổ xuống áo bào của hắn, tiểu thái giám hoảng sợ, vươn bàn tay ngọc bích muốn phất đi, lại nghĩ như vậy không hợp quy củ, bàn tay đang vươn ra lại đột ngột rút về.

Bảo vương gia bộp một tiếng, ném ly lên mặt bàn: "Ngươi thật to gan? Rót trà đầy như vậy, muốn cho ai uống? Hay là nói... Ngươi vốn không muốn châm trà cho bổn vương?"

Tiểu thái giám quỳ xuống, phía dưới là thảm lông dê mềm mại tiến cống, y nói: "Nô tài biết sai rồi." Âm thanh mềm mại nhưng thân hình lại tuyệt không ti cung, chiếc cổ xinh đẹp vẫn thẳng, dường như một bàn tay là có thể bóp qua.

(Ti cung 卑躬: khom lưng một cách thấp hèn, ti tiện.)

Bảo vương gia đứng dậy, cách tiểu thái giám rất gần, gần đến mức tiểu thái giám suýt chút nữa dán vào mặt trụy tử bạch ngọc điêu khắc tùng lộc treo bên hông Bảo vương gia.

Bảo vương gia cúi người xuống nói: "Vua ngốc bù nhìn kia sắp mất mạng rồi, ta xem còn ai có thể bảo vệ ngươi."

Tiểu thái giám mở to mắt.

Một thế hệ con cháu hoàng thất mỏng manh này, Thái Hậu dùng sức dẹp nghị luận của mọi người để nâng đứa con ngốc của mình ngồi lên long ỷ. Nàng không tin người hoàng thất, ngược lại bắt đầu dùng Nội Thư Đường, bồi dưỡng một nhóm nhân tài từ các hoạn quan để phụ tá mình. Tiểu thái giám chính là đi ra từ nhóm này, với vị trí thi đứng thứ nhất trong Nội Thư Đường, y trở thành thư đồng bên cạnh hoàng đế, hoàng đế rất thích y, y làm người khiêm tốn, tâm tư đơn giản, Thái Hậu cũng đặc biệt xem trọng y, phong y làm thái giám chưởng ấn của Tư Lễ Giám, ở bên cạnh Thái Hậu phê duyệt công văn tấu chương.

(Nội Thư Đường 内书堂: là một cơ sở đọc và dạy chữ cho các hoạn quan trong triều đại nhà Minh.)

Một thái giám mà lại bắt đầu can thiệp triều chính, một số triều thần phản đối, lên án mạnh mẽ, phẫn nộ xúc động nhưng đều bị Thái Hậu đè xuống. Trong triều đình bắt đầu có người nghị luận sau lưng nói là lấy sắc hầu người, sắc này ám chỉ ai, không ai có thể nói chắc, dù sao người gặp qua tiểu thái giám đều không thể không cắn răng mà khen một câu: Sinh ra dung mạo mị hoặc, giống như con tiểu hồ ly.

Bảo vương gia là tiểu thúc thúc của vua ngốc, nhưng chỉ lớn hơn hắn ta bốn tuổi, năm nay vừa mới hai mươi. Hắn tâm tư rất nặng, hỉ nộ không lộ, lúc tiên hoàng còn sống, đã đi theo ra ngoài giúp nạn lụt một lần, trở về tiên hoàng liền khen hắn có lòng trắc ẩn, lòng mang thiên hạ.

Lòng mang thiên hạ cũng vô dụng, bây giờ thiên hạ này đã bị người khác chơi trong lòng bàn tay.

Tiểu thái giám gặp qua Bảo vương gia vài lần, y có thể cảm nhận được sự khinh thường của Bảo vương gia đối với mình mấy phần. Nhưng mà thật lâu trước kia, Bảo vương gia từng giúp y, y nhớ kỹ phần ân tình này. Cho nên lúc Từ thái phó bọn họ đến tìm y, y hầu như không hề do dự mà đồng ý ngay: Bất kể nói như thế nào, vương triều lúc này cần một người tâm phúc, nếu người tâm phúc này là Bảo vương gia thì y thấy cũng ổn.

Tiểu thái giám đi ra từ điện Nghị Sự, vừa mới quỳ nhưng trên áo gấm mãng bào lại không dính một hạt bụi, trường bào này do vua ngốc đặc biệt ban thưởng, y đi trong vương cung, ánh mặt trời ngày thu chiếu vào người y, thân ảnh của y phủ bóng trên nền gạch đá, giống như một vũng nước bẩn.

Y nghĩ thầm: Nếu mình là Vương gia đương triều, thấy vương triều chảy huyết mạch của mình bị người ngoài bá chiếm, còn bắt đầu dùng thái giám bất nam bất nữ phụ tá, mình cũng sẽ rất tức giận đi. Y cảm thấy mình có thể hiểu được Bảo vương gia.

- ------

Quần thần yến ngày đó, Nhiếp Chính Vương phá cách mời thái giám nhập tọa. Tiểu thái giám vẫn mặc áo gấm mãng bào như cũ, đội mũ Tam Sơn trên đỉnh đầu, tuy y là hoạn quan nhưng đứng trong đủ loại quan lại, thân ảnh lại cao ngất, có phong cách riêng.

Bởi vì thời tiết tốt nên yến hội được dời đến Ngự Hoa Viên, Ngự Hoa Viên treo đèn lồng rực rỡ, trăng tròn trên đỉnh đầu, xua tan thu ý thê lương không ít. Giữa yến hội là ca vũ không ngừng, đàn sáo kèn huyên náo phi thường. Nhiếp Chính Vương vô cùng hào hứng, nâng ly dạ quang, rượu đục trong ly uống hết lượt này đến lượt khác. Tiểu thái giám ngồi thẳng dựa về phía sau, trước kia trong yến hội luôn có người đến nịnh bợ y, còn lúc này, một mình y ngồi cùng trăng tròn trên bầu trời, tự rót tự uống, y nghĩ thầm: Sau trận yến này, mình còn có thể gặp lại một vòng trăng tròn này không?

(Ly dạ quang hoặc dạ quang bôi 夜光杯.)



Trong lúc ngẩn ngơ, y uống không ít rượu, hạ thân bất giác mắc tiểu. Bởi vì thân thể tàn khuyết nên y không nhịn tiểu nổi. Thấy yến hội sắp kết thúc nên liền chào hỏi Nhiếp Chính Vương nói muốn rời khỏi, Nhiếp Chính Vương nhìn y một cái, nói: "Uống với ta một ly, uống xong ly này rồi đi."

Tiểu thái giám cảm thấy hẳn là Bảo vương gia hơi say, tuy không thấy vẻ say rượu nhưng ánh mắt nhìn mình lại nhu hòa rất nhiều, trên mặt còn mang theo ý cười thả lỏng, rơi vào trên mặt mình, hơi hơi nổi lên nhiệt ý. Tiểu thái giám đáp vâng.

Nhưng mà tiểu tiện là chuyện quan trọng hạng nhất, tiểu thái giám gấp rút ôm bụng rời chỗ.

Khi trở về, yến hội đã bắt đầu tan cuộc. Y đi trên con đường mòn trong rừng cây nhỏ, hẻo lánh một chút. Đi được nửa đường, phía sau có người gọi: "Tiểu thái giám!" Xen lẫn tiếng cười đùa của vài người. Lỗ tai y giật giật, trong ánh mắt mang theo tia hờn giận, nhưng mà lúc quay người lại, chớp chớp mắt, cơn giận kia đã bị gió thổi đi rồi. Vốn là mấy tiểu hài tử nhà Vương gia tụ chung một chỗ, mười mấy tuổi, ngay cả tước vị cũng chưa được phong, đang chơi đùa trong cung.

Tiểu thái giám gật đầu muốn đi, một người đi đến bắt được tay áo của y: "Ngươi thật xinh đẹp, thật sự là hoạn quan sao? Chẳng lẽ là nữ giả nam trang a?"

Tiểu thái giám nhìn chằm chằm cái tay bắt lấy mình kia hồi lâu, ngẩng đầu lên, cười cười: "Tiểu vương gia, buông tay trước đi."

Có lẽ tiểu hài tử kia đã uống rượu, lá gan lớn không ít: "Sao? Không được nắm sao?"

Tiểu thái giám muốn tránh, không ngờ lại bị đẩy ngã vào bụi cỏ thấp bé bên cạnh một phát, tim y đập bịch bịch kinh hoàng, y té ngã vào bụi cây mềm mại.

Tiểu hài tử ngã lên người y, trên cao nhìn xuống y: "Một tên hoạn quan, để ta nắm tay thì sao chứ?"

Tiểu thái giám mím môi chán nản: Cũng phải, mạng còn không biết khi nào không còn, còn để ý một bàn tay sao. Y nâng nửa người lên một chút, bất chấp mà muốn đẩy tiểu vương gia ra khỏi người mình, lại nghe thấy một người nói: "Làm càn!"

Tiểu hài tử không tránh, nhanh chóng bò ra, nói: "Tiểu thúc thúc."

Bảo vương gia nói: "Ngày thường phụ thân ngươi dạy ngươi làm người như vậy sao? Ngươi thật to gan! Ở trong vương cung mà dám như vậy, vậy ở bên ngoài không phải càng vô pháp vô thiên hay sao?"

Tiểu hài tử kia mím môi một cái, âm thanh mang theo khóc nức nở: "Con... con có lẽ uống say rồi... Xin tiểu thúc thúc tha cho con lần này đi!"

Bảo vương gia liếc mắt nhìn tiểu thái giám, tiểu thái giám đã đứng dậy, thân hình vẫn thanh thanh lãnh lãnh như cũ, phảng phất như là người vừa đến vây xem. Bảo vương gia nhịn không được nhíu mi: "Lần này không tha cho ngươi được. Ngươi tự đi thỉnh tội với phụ thân ngươi đi."

Tiểu hài tử khóc hu hu, Bảo vương gia nói: "Thế nào? Muốn ta đi mời phụ thân ngươi đến sao?"

- -------

Rừng cây nhỏ chỉ còn lại Bảo vương gia và tiểu thái giám, ánh trăng bị nhánh cây chia cắt, tiểu thái giám xoay người phủi trường bào sau lưng mình, tay áo to rộng rơi vào phía sau y, Bảo vương gia mắt sắc phát hiện, mỗi lần phủi từng cái, áo ngoài liền như ẩn như hiện phác họa ra cái mông của y, thật lẳng lơ a.

Bảo vương gia mềm giọng: "Ngươi không sao chứ?"

Âm thanh của tiểu thái giám nho nhỏ: "Không sao."

Bảo vương gia nói: "Lát nữa ta đi lột da của nó đến xin lỗi ngươi."

Tiểu thái giám nở nụ cười, ngược lại kích thích ra một chút nước mắt: "Bảo vương gia, ngài nói quá lời." Âm thanh phía sau đều phát run.

Bảo vương gia nghĩ nghĩ, lấy từ trong tay áo ra một cây trâm ngọc Kim Lũy Ti Thanh, đưa qua nói: "Ta thấy trâm này rất thanh tú, rất hợp với ngươi."

Tiểu thái giám dừng khóc, yêu kiều nhìn Bảo vương gia. Bảo vương gia vóc người cao to, gió thổi qua ống tay áo to rộng của hắn, lại khiến người ta nhìn ra sự an toàn độc nhất.

Tiểu thái giám ngơ ngác, không biết người này có còn là Bảo vương gia nói năng lãnh khốc kia không, có lẽ ánh trăng đêm nay biến đổi, đến an ủi lòng người.

Bảo vương gia đi về phía trước một bước, rượu khiến hắn hơi lâng lâng, hắn cảm thấy chuyện kế tiếp mình muốn làm, không khác gì vị tiểu vương gia không đàng hoàng lúc nãy kia.

Hắn nói: "Ta có một điện nghỉ dưỡng ở trong cung, chi bằng ngươi đi sửa sang lại một chút?"

Lúc nãy té ngã trong bụi cỏ, xước mặt mình, ngay cả mũ cũng bị hất văng, bây giờ mình nhất định rất chật vật. Tiểu thái giám không muốn để người ta nhìn ra mình chật vật, liền dựa bóng đêm đi theo phía sau Bảo vương gia.

Bảo vương gia chu đáo phất cung nữ hầu hạ đi, hắn uống trà trong phòng, tiểu thái giám vấn tóc trước gương đồng.

Bảo vương gia rót cho y một ly, nói: "Uống nước đi."

Tiểu thái giám ngoan ngoãn uống một ly, Bảo vương gia nhìn y, lại rót một ly: "Thêm một ly nữa?"

Tiểu thái giám liếc mắt nhìn Bảo vương gia, không nói gì mà uống hết, y thầm nghĩ có lẽ trà này là Bảo vương gia an ủi mình.

Y soi soi trước gương đồng, trên mặt còn khá tốt, chỉ bị trầy da một chút, qua vài ngày thì tốt rồi. Y yên tâm lại, hơi bất chấp tất cả nói: "Bảo vương gia, ngài sẽ xử lý Tư Lễ Giám thế nào?"

Bảo vương gia nói: "Không xử lý."

Tiểu thái giám kinh ngạc mở to mắt: "Thật sao?"

Bảo vương gia nói: "À không, còn chưa báo đáp ơn các ngươi đề cử ta làm Nhiếp Chính Vương."

Tiểu thái giám cảm thấy lời này hơi tuỳ tiện thế nào, cúi thấp đầu không đáp.

Y dựa vào bàn một lúc, đứng dậy nói: "Bảo vương gia, nô tài cáo lui trước."

Bảo vương gia nhấc nhấc một bên lông mày, khóe miệng hiện lên ý cười, nhưng chỉ nhếch một bên khóe miệng nên nhìn có chút tà khí: "Không vội."

Chỉ một câu này mà tiểu thái giám đã cảm thấy toàn thân khô nóng, giống như thả một tảng đá nóng vào bụng dưới. Tiểu thái giám kinh hoàng che bụng lại, khí nóng bốc hơi đến đuôi mắt, đuôi mắt y đọng nước, ửng hồng, miệng không tự giác mở ra, đầu lưỡi quay cuồng, lộ ra vài tiếng thở gấp tinh tế.

Bảo vương gia vẫn ngồi, nghi hoặc nói: "Công công làm sao vậy?"

Tiểu thái giám cũng không biết mình làm sao nữa, hiện giờ là cuối thu, cảm giác khô nóng này đến từ đâu. Trên mặt y treo mồ hôi, trong miệng chảy nước bọt, y hoảng sợ nói: "Nô tài... Nô tài muốn đi tiểu..."

Bảo vương gia để ly xuống, nói: "Tiểu tại đây đi."

Hắn lấy một thùng tiểu cho nữ nhân dùng từ trong ngăn tủ ra, nói: "Ngay tại đây đi."

Tiểu thái giám mềm nhũn quỳ trên mặt đất, khóe mắt treo nước mắt trân châu, vài sợi tóc mái dính vào thái dương, thật sự vội vàng đáng thương.

Bảo vương gia ngồi xổm xuống, lông mày hơi co lại: "Rất gấp phải không?"

Tiểu thái giám cọ lòng bàn tay đầy mồ hôi xuống thảm lông, y lắc đầu, trong miệng lại nói không ra lời.

Bảo vương gia quan tâm vén tóc ướt bên thái dương của y ra, ôn nhu nói: "Ta xoay người sang chỗ khác, không nhìn ngươi, được không?"

Bảo vương gia quay người đi, tiểu thái giám hoảng loạn cởi lưng quần, y mềm chân ngồi trên thùng tiểu, bụng dưới chua xót nhưng chỉ nhỏ được vài giọt đáng thương.

Với nỗ lực đi tiểu này, tiểu thái giám nghĩ rằng có lẽ mình đã bị bỏ thuốc rồi, là hai ly trà kia của Vương gia sao? Y để mông trần ngồi trên thùng gỗ đi tiểu, chảy mồ hôi nóng và nước mắt, không biết làm sao.

Bảo vương gia đưa một chiếc khăn trắng qua: "Muốn lau không?"

Tiểu thái giám ngẩng mặt lên, thấy Bảo vương gia không biết khi nào đã xoay người lại, đi đến trước mặt mình. Bây giờ y lại bình tĩnh một chút, đôi tay khép chân lại, nói: "Bảo vương gia, ngươi muốn thế nào?"

Bảo vương gia cười cười: "Ta không muốn thế nào cả, bây giờ ngươi tiểu xong rồi, có phải muốn lau không?"

Tiểu thái giám hít mũi, hung dữ nói: "Ta là thái giám a! Ngươi muốn thế nào?" Nói xong, rơi xuống hai giọt nước mắt. Cái khăn vốn để lau hạ thân cho tiểu thái giám này lại được dùng để lau mặt y, Bảo vương gia nói: "Khóc cái gì? Có sao đâu, đã là thái giám rồi còn sợ gì a?"

Tiểu thái giám bị Bảo vương gia xuyên qua dưới nách, nửa ôm đứng lên. Bảo vương gia ái muội liếc mắt nhìn nước tiểu trong thùng, đưa lời bình: "Gấp như vậy, cũng không tiểu bao nhiêu a."

Tiểu thái giám bị hắn nửa ôm, lại bắt đầu thở gấp tinh tế, cả người khô nóng khó chịu. Y luôn luôn sợ nóng, giờ phút này khẽ nhếch miệng: "Ta muốn... cởi y phục..." Hốc mắt của tiểu thái giám bao nước mắt, không nhìn rõ đai vàng trên eo, cởi nửa ngày, trên người lại gấp đến độ khô nóng thêm. Y ngước mắt lên, oán trách nói: "Ngươi không thể giúp ta cởi sao?"

Bảo vương gia nhìn y với ánh mắt nóng bỏng, nghe lời này xong, toét miệng cười: "Ngươi nói một câu không phải xong rồi sao?"

Bảo vương gia cởi áo ngoài cho y, bởi vì phía dưới bị váy che nên Tiểu thái giám còn không ý thức được mình chưa mặc quần. Y bị Bảo vương gia đẩy lên giường, lông mi dính nước mắt, khiến Bảo vương gia nhớ đến con nai rừng mình săn được trong cuộc săn bắn mùa thu, lông mi run rẩy, giấu đôi mắt linh hoạt kỳ ảo, vừa mỹ lệ vừa e sợ.

Bảo vương gia nói: "Ngươi thật đẹp."

Tiểu thái giám đầu óc ngất đi, không nghe được. Y sờ soạng cởi dây buộc cho mình, y biết đêm nay mình chạy không thoát, đã chạy không thoát thì cũng chỉ xin Bảo vương gia nhẹ nhàng, đừng quá thô bạo.

Y giương mắt nhìn Bảo vương gia, Bảo vương gia cách rất gần, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, đôi mắt lại nhìn chằm chằm mình, giống như muốn ăn thịt người. Y nhớ đến rất nhiều năm về trước, lúc mình vừa mới tiến cung, làm việc vẩy nước quét nhà ở Trực Điện Giám.

Có một lần, người khác trêu chọc y, lén giấu giày của y đi, y tìm rất lâu vẫn không tìm thấy, cuối cùng đành phải để chân trần đi ra ngoài vẩy nước quét nhà. Mùa đông ở vương thành rất lạnh, chỉ chốc lát mà chân y đã đông lạnh mất tri giác.

Có người đi ngang qua, y liền khép tay dựa vào ven tường chờ người đi. Lúc này, nghe thấy một người nói: "Sao ngươi không mang giày?"

Tiểu thái giám ngước mắt lên, thấy trang phục của người này hẳn là hoàng tử trong cung, khoảng mười tuổi, giải thích nói: "Nô tài... Nô tài bị người trộm giày."

"Vậy sao?" Tiểu hoàng tử nghĩ nghĩ, "Vậy ngươi mang của ta đi, dù sao ta cũng không việc gì, lát nữa để người ôm ta về."

Tiểu thái giám hoảng sợ lắc đầu, quỳ xuống. Tiểu hoàng tử khổ não nói: "Không được sao? Vậy ngươi mang vớ của ta đi, trời lạnh như vậy, chân trần làm việc sao được?"

Tiểu hoàng tử cởi vớ của mình đưa qua: "Mang đi, không sao đâu."

Tiểu thái giám rũ người, tay run run nhận lấy.

Tiểu hoàng tử bị hoạn quan bên cạnh ôm vào trong ngực, nói: "Ngươi thật xinh đẹp, ngươi làm việc ở đâu?"

Hoạn quan đi theo bên cạnh hắn nói: "Ai da, ngài ít nói đi." Rồi ôm hắn nhanh chóng đi xa.

Tiểu thái giám cầm đôi vớ kia, giống như bắt được một cọng rơm ấm áp.

Tiểu thái giám chớp chớp mắt, tiểu hoàng tử được người ôm vào ngực trong trí nhớ đã trưởng thành rồi, trưởng thành thành Vương gia ít nói ít cười bây giờ. Lồng ngực của y giống như có một cái lò sưởi, một hành động ấm lòng của Bảo vương gia rất nhiều năm về trước, thế mà vẫn luôn cháy đến hôm nay.

Tiểu thái giám thở gấp nói: "Bảo vương gia... Ta khó chịu... Bụng dưới xót quá... Ngài thương thương ta đi......"

Bảo vương gia nhịn vất vả, hắn ngửi hơi thở của tiểu thái giám, trân trân trọng trọng. Hắn nói: "Ngươi có hận ta không?"

Tiểu thái giám lắc đầu, y vùi trong hồi ức mùa đông năm ấy, nóng bỏng như lửa.

"Vậy ngươi có nguyện ý không?"

Tiểu thái giám thân thể tàn khuyết, cơ thể y run rẩy, không biết mình còn có thể cho Bảo vương gia cái gì. Y không đáp, Bảo vương gia đơn giản cho là y đồng ý.

Tiểu thái giám bị lột y phục, y kẹp chân, bụng dưới ê ẩm, y lại muốn đi tiểu rồi. Bảo vương gia ở phía trên gặm miệng y, mút miệng y đến hồng hồng. Bảo vương gia thích nhân trung sâu của y, môi có vẻ đặc biệt cong cong, còn có một nốt ruồi đen nho nhỏ dưới môi, thật sắc tình, sao dáng dấp lại đẹp như vậy chứ. Lưỡi của Bảo vương gia liếm đi liếm lại nốt ruồi, khiến tiểu thái giám khó nhịn rên rỉ ra tiếng.

Bảo vương gia nếm được ngon ngọt, chen vào giữa hai chân tiểu thái giám, hôn một đường từ cổ thon dài đi xuống. Ngay cả đầu v* của tiểu thái giám cũng đặc biệt sắc tình, quầng vú lớn đến mức giống như đã sinh con. Mỗi lần Bảo vương gia liếm qua một cái, đầu v* liền cứng một phần. Hắn dùng răng nanh nhai nhẹ, giống như tiểu hài tử ăn kẹo vậy, nước bọt chảy hơn một nửa bộ ngực của tiểu thái giám.

Tiểu thái giám khóc nức nở, phía dưới vẫn muốn kẹp chân như cũ, bị Bảo vương gia phát hiện. Dường như Bảo vương gia phát hiện ra bí mật gì đó: "Phía dưới... Phía dưới cho ta xem."

Tiểu thái giám muốn che lại, khó chịu khóc lóc nói: "Đừng nhìn! Xấu muốn chết!"

Bảo vương gia an ủi nói: "Đi tiểu đã cho ta nhìn rồi, nhìn phía dưới thì sao chứ? Không sao, ta sẽ thương nó."

Tiểu thái giám khóc hức hức, y chưa từng cho ai nhìn chỗ này, lúc nãy đi tiểu xong cũng chưa lau, không chừng còn có mùi.

Bảo vương gia lại nhìn tham lam, bẻ đùi tiểu thái giám ra một phát. Tiểu thái giám hét lên một tiếng, che mặt lại khóc không ngừng. Khóc đến mức Bảo vương gia đành phải cúi người hôn y, vừa hôn vừa an ủi nói: "Ta thương nó còn không kịp, sao lại ghét bỏ? Ngươi đừng sợ."

Tiểu thái giám cau mày, không thể tin hỏi: "Thật sao?"

Bảo vương gia nóng lòng chứng minh gì đó, cúi người vọt xuống phía dưới y, hơi thở nóng bỏng phả vào vết sẹo lâu năm, tiểu thái giám xấu hổ lại muốn kẹp chân, lại cảm nhận được một chỗ ấm áp ướt át bao bọc y.

Y nhịn không được kẹp chặt chân, kẹp đầu Bảo vương gia cao cao tại thượng vào bắp đùi chưa từng thấy ánh sáng của mình, cũng không biết là khước từ hay nghênh hợp. Mặt lưỡi thô ráp của Bảo vương gia liếm qua chỗ kia, mang theo một cơn co thắt đầu quả tim. Từ nhỏ y đã chán ghét chỗ kia, vật bất nam bất nữ, lại được người ngậm vào trong miệng, tiểu thái giám cảm thấy thẹn nên thét chói tai khóc lớn, bắp đùi vẫn kẹp chặt đầu Bảo vương gia, y nói: "Ta muốn... đi tiểu! Đủ rồi hu hu hu..."

Tiểu thái giám đáng thương, xấu hổ khiến y khóc đỏ mắt, trên mặt chảy đầy mồ hôi và nước mắt, thật sự ủy khuất vô cùng.

Chỗ kia của tiểu thái giám không có thịt gì, chỉ có một vết sẹo và một niệu đạo nho nhỏ, lại khiến Bảo vương gia như hóa điên, liếm như thế nào mút như thế nào cũng không đủ, yêu như thế nào cũng không đủ.

Bảo vương gia giống như say rượu, trên môi bị nước bọt dính ướt nhẹp, hắn cúi người vùi vào cổ tiểu thái giám: "Thương ngươi như thế nào cũng không đủ, ngươi xứng đáng." Tiểu thái giám dường như bị mất thứ gì đó, hai tay vòng ôm Bảo vương gia, hai chân cũng quấn lấy hắn, nói: "Ngài tha cho ta đi..."

Bảo vương gia lau khô mặt cho y, giống như dỗ tiểu hài tử: "Ta rất thích chỗ kia của ngươi, tựa như thích ngươi vậy."

Tiểu thái giám chớp chớp mắt: "Ngài thích ta cái gì a?"

"Cái gì cũng thích." Bảo vương gia lấy từ đầu giường ra một hộp mỡ cao, "Bây giờ đến lượt ngươi thương ta được không?"

Bảo vương gia thấm mỡ cao trên ngón tay, xoay một vòng phía sau y rồi đi vào. Tiểu thái giám nhìn hắn, hỏi: "Ngài bắt đầu từ khi nào?" Lúc này y không dám nói từ "thích".

Bảo vương gia nghĩ nghĩ: "Lâu lắm, mỗi lần ta gặp ngươi đều muốn xé đồ ngươi, sờ mông ngươi."

Tiểu thái giám xấu hổ che mặt lại: "Vậy vì sao mỗi lần ngài thấy ta đều dữ như vậy?"

Bảo vương gia nói: "Nếu ta không dữ với ngươi một chút, thật sự sợ mình sẽ làm gì đó với ngươi ngay tại chỗ. Hơn nữa, ngươi càng sợ ta, ta càng thích. Ngươi biết không? Ta nhìn bộ dáng tất cung tất kính của ngươi đối với người khác, có mấy phần thật lòng đâu? Lúc đối mặt với ta, lại sợ hãi thật, lúc nãy ngươi bị nhãi ranh kia đè dưới người, có phải hận không thể tát nó một cái không?"

Tiểu thái giám chưa từng đoán được hắn lại nói thẳng thừng như vậy, y vừa chịu đựng ngón tay của hắn ra vào, vừa nói: "Tát hắn ta một cái thì không đến nổi......"

"Nhưng ngươi thật sự tức giận a, trên mặt còn phải giả vờ, ta nói đúng không?"

Tiểu thái giám nuốt nước miếng một cái, không đáp.

Bảo vương gia lấy ngón tay ra, đổi thành một vật khác: "Ngươi đừng sợ, ta không lớn."

Chân của tiểu thái giám bị đặt lên vai Bảo vương gia, Bảo vương gia đỡ dương v*t, cẩn thận đâm vào. Tiểu thái giám khẩn trương căng chân, cảm nhận vật kia căng chặt hậu đình của mình, y hơi lo lắng nói: "Ngươi đừng căng hỏng ta."

Bảo vương gia hôn y một cái: "Ngươi đừng sợ, ta thật sự không lớn."

Tiểu thái giám không hiểu lớn nhỏ là gì, ngay cả cây dương v*t kia y cũng không dám nhìn, chỉ căng thẳng mím môi. Bảo vương gia sảng khoái híp mắt: "Bên trong ngươi thật chặt thật nóng."

Y không có khoái cảm gì, thấy Bảo vương gia sảng khoái, trong lòng mình cũng vui sướng theo. Bảo vương gia kéo tay y: "Ngươi đến sờ sờ, vào hết rồi."

Ngón tay của tiểu thái giám vừa mới chạm vào chỗ đó của hắn, liền giống như bị phỏng mà rút về. Bảo vương gia cười y: "Đều đã vào rồi, còn sợ cái gì?" Lại kéo tay y sờ sờ, tiểu thái giám sờ đến một đám lông mu cứng ngắc, y liếc mắt nhìn Bảo vương gia, hơi ngượng ngùng mà sờ cây kia của hắn, vuốt cũng không có cảm giác gì, ấm ấm, hình trụ, bên trong còn giật giật, tay y nhỏ, có lẽ một bàn tay nắm không hết, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Đây xem là nhỏ sao?"

Bảo vương gia nghe xong, dương v*t đâm bên trong nhảy nhảy, khiến hai người bọn họ cũng giật nảy mình. Bảo vương gia lại cầm tay y sờ trứng của mình, hơi mềm, tiểu thái giám nuốt nước miếng một cái, nói: "Không sờ nữa."

Bảo vương gia nôn nóng cúi người xuống, hôn ngực y, âm thanh ủy ủy khuất khuất: "Ngươi... thương thương ta đi."

Tiểu thái giám không biết phải làm sao thương hắn, đành phải ra sức mở chân, nói: "Ngươi tới."

Bảo vương gia được lệnh, chậm rãi mài trong động của y, giống như đang đợi tiểu thái giám thích ứng. Chờ mài lỏng, bàn tay to nắm chặt eo tiểu thái giám, hông giã vào điên cuồng giống như đói cực kỳ, giã cho giường kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.

Tiểu thái giám mở to mắt, chỉ cảm thấy bên trong vừa trướng vừa xót, không có cảm giác gì khác, y nhìn người trên thân mình thở phì phò, phía dưới liều mạng ra sức, trong lòng lại có chút khoái cảm: Cơ thể tàn phá này của mình vẫn có người thích.

Y len lén ôm Bảo vương gia, dán mặt lên cơ thể hắn, giống như giao cả trái tim ra.

Bảo vương gia mài bên trong một trận, bên trong lại ướt át thêm, hắn nhìn người dưới thân, mở to đôi mắt, dường như khá buồn chán, hơi không cam lòng hỏi: "Có sướng không?"

Tiểu thái giám mím môi cười cười: "Có một chút. Ngươi sướng không?"

Bảo vương gia dúi đầu vào cổ y hít vào một hơi: "Sung sướng muốn điên rồi."

Bảo vương gia bắn tinh một lần, nói chuyện vài câu với tiểu thái giám, lại cứng rồi. Bảo vương gia si mê quấn lấy miệng y, lưỡi liếm qua hàm trên mẫn cảm của y, Dường như Tiểu thái giám chịu không nổi, đỉnh đỉnh hông. Cái đỉnh này khiến hai người đều kêu rên ra tiếng. Thịt ruột sâu bên trong của tiểu thái giám lại co rút, kẹp Bảo vương gia khiến hắn suýt chút nữa bắn ra. Bảo vương gia hỏi: "Sướng sao?"

Tiểu thái giám đỏ mặt, mím môi không nói lời nào. Bảo vương gia xấu xa giã vào chỗ lúc nãy, càng giã nước chảy càng nhiều. Tiểu thái giám chịu không nổi nên nâng mông lên vặn vẹo theo, phía dưới xoắn càng chặt. Bảo vương gia vẫn luôn nhìn y, nhịn không được cười: "Sướng thì kêu lên, cũng không phải chuyện khó gì."

Tiểu thái giám chỉ nâng mắt lên, khóe mắt rũ dưới đôi mắt, lộ ra một ít tròng trắng, bên trong đựng đầy nước, có vẻ càng ngây thơ. Bảo vương gia hôn cặp mắt kia như hiến tế, liếm lông mi y như chó nhỏ, tiểu thái giám rầu rĩ kêu một tiếng.

Bảo vương gia đâm vào chỗ kia không ngừng, tiểu thái giám đong đưa cái mông tròn trịa, đuôi mắt hồng hồng, y lại muốn khóc, y bị đóng trên giường, bị Bảo vương gia phát cuồng đỉnh lộng, y ngửa đầu, hai chân quấn chặt hắn, bên trong co rút mạnh mẽ, y nhịn không được kêu lên: "Vương gia! Ta muốn tiểu! Ta chịu không nổi!"

Bảo vương gia vẫn giã, nói: "Ngươi chỉ lo tiểu, tiểu đi, ta dọn cho ngươi."

Tiểu thái giám không chịu, vừa khóc vừa kêu, mông lắc trái lắc phải. Bảo vương gia thấy y kích động như thế, phía dưới lại thật sự tè ra quần, một vũng nho nhỏ, đáng yêu kỳ lạ.

Tiểu thái giám tiểu một chút, ngửi thấy mùi nước tiểu liền liều mạng khóc lớn: "Ta đã nói muốn tiểu, ngươi còn không thả ta xuống đi tiểu! Còn cắm ta!"

Bảo vương gia đau lòng mút hôn y: "Tiểu thái giám, ngươi là sướng đến mức đi tiểu a."

Tiểu thái giám lau nước mắt: "Ngươi tránh ra, ta thay khăn trải giường đã."

Bảo vương gia đâm sâu thêm mấy chục cái, lại rót đầy bên trong. Tiểu thái giám nâng nâng mông lên theo, bên trong nhận tràn đầy.

Bảo vương gia hoãn khí: "Không sao, ta rửa cho ngươi trước, để bên trong sẽ hỏng."

Tiểu thái giám vội vã cuống cuồng: "Vậy rửa trước đi."

Tiểu thái giám không dám để người đi vào, Bảo vương gia cầm chậu rửa mặt ra bên ngoài lấy nước ấm, lau người cho y trước. Tiểu thái giám liếc mắt nhìn hắn, bò dậy nói muốn tự lau.

Bảo vương gia nói: "Tự lau, vậy là còn muốn bị ta cắm à."

Tiểu thái giám kẹp kẹp mông: "Vẫn là ngươi lau đi."

Chậu rửa mặt nho nhỏ không tiện rửa phía dưới, tiểu thái giám đặt mông ngồi vào chậu rửa mặt, một mảnh trắng bóng, thật là phong cảnh đẹp. Y dựa lưng vào Bảo vương gia, Bảo vương gia móc bên trong, dẫn ra không ít tinh dịch.

Tiểu thái giám liếc mắt nhìn: "Đây là vật của ngươi ra sao?"

Bảo vương gia nói: "Đúng vậy, lần sau lại cho ngươi, có muốn không?"

Tiểu thái giám mím môi, thần thái ngây thơ vô cùng. Bảo vương gia ôm y, lại nhịn không được hôn nửa ngày.

Hắn nhớ đến có một lần, bên bờ hồ Phương Phi nhìn thấy vua ngốc kia, hoàng đế ngắt một cành hoa đưa đến trước mặt y. Tiểu thái giám đang đọc một quyển sách, y ngẩng đầu từ trong sách, đôi mắt của y vốn đã rất dài, khóe mắt rũ xuống, đuôi mắt lại hất lên, lông mi yếu ớt che đậy, chóp mũi cao xinh đẹp, thần thái cực kỳ lạnh nhạt. Y giương mắt liếc nhìn hoàng đế, lại híp mắt nở nụ cười, bộ dáng lạnh nhạt kia tựa như sợi tóc trong gió, thoáng cái đã bị thổi bay đi.

Bảo vương gia mãi mãi không quên được y lúc ấy, càng cao lãnh hắn càng phải kéo y xuống, khiến y khóc kêu bất an, khiến hai mắt của y mê ly, khiến y cũng giống mình, phải điên cuồng vì một người.

- Hoàn -

🍁🦁🐰🍁

Thể loại này rất đặc biệt và mình cực thích, có điều dài quá hơn 7k từ nên ngâm tới giờ mới edit ó 🥲 Còn hình bìa chọn cái xem ra khá hợp nhất thôi chứ không có pic nào y hệt được 🥲

Các đồng râm đừng ngạc nhiên, mình biến thái đó giờ nên hay thích mấy thể loại lạ, cả incest đấy 😂

Fic này đáng yêu dã man, bạn tác giả này (viết fic Tiểu Trang đó) toàn viết kiểu dễ thương vậy nên mình ưng lắm mà giờ rest rồi, rest chứ không phải thoát fan nha nên tiếc ghê 🥲

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!