Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Chương 1: Hẹn Hò



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

01. Hẹn Hò

◎ "Không phải hâm mộ, bác sĩ Giang, duyên số của cậu vẫn ở tương lai ấy." ◎

///

Bệnh viện Tế Hoa trực thuộc Đại học Y khoa A.

Vẫn chưa đến 8 giờ, mà ánh nắng đầu hè đã sáng đến chói mắt, chiếu vào từ cửa sổ trong suốt khiến cho hành lang không nhiễm một hạt bụi trở nên mát mẻ sạch sẽ.

Hai nhóm bác sĩ điều trị chính, bác sĩ nội trú, đào tạo sinh[1] và nghiên cứu sinh chia nhau đứng hai bên hành lang, mùi nước khử trùng nhàn nhạt rõ rệt vô cùng.

[1] 規培生 = standardised training = Quy bồi sinh là sinh viên mới tốt nghiệp y khoa được “đào tạo tiêu chuẩn hóa” tại bệnh viện trước khi họ trở thành bác sĩ nội trú; bác sỹ thực tập.

Trong văn phòng bác sĩ số 2, Giang Tự đặt ly trà xuống, khoác lên chiếc áo blouse trắng được đặt trên lưng ghế, cầm xấp tài liệu dày cộp trên chiếc bàn ngăn nắp gọn gàng. Trước ngực đeo huy hiệu bác sĩ phó trưởng khoa, trong túi kẹp ba cây viết xanh đỏ đen.

Ở chiếc bàn cách xa anh nhất, Thẩm Phương Dục uống vội hai hớp cà phê, chiếc folder màu xanh biển bị kẹp dưới nách. Hắn vừa nhanh chóng cài nút áo blouse, vừa ngựa quen đường cũ chôm cây viết đen trong túi áo của bác sĩ điều trị bàn bên cạnh, "Cảm ơn hén người anh em!"

“Ơ ——”



Đồng nghiệp vô tội bị hại không cách nào dùng đôi tay Nhĩ Khang vẫy gọi Thẩm Phương Dục về được. Giang Tự khẽ cúi đầu, nhìn về phía Thẩn Phương Dục cố gắng chen đến trước mặt anh, cầm tay nắm cửa: "..."

"Ngại ghê, bác sĩ Giang, đi trước một bước nhó." Khuôn mặt tuấn tú cười đến hệt du côn, hắn cà lơ phất phơ kéo cửa ra, búng tay với một hàng sinh viên đứng bên trái: "Đi thôi."



Đứng đầu bên phải là bác sĩ nội trú Vu Tang, lúc hắn quay đi cậu bèn đánh cái chào thân thiện quốc tế với hắn. Quần áo chỉn chu tất thảy Giang Tự mới mở cửa bước ra, anh đẩy mắt kính trên mũi, bước đi như gió, vừa đi vừa giơ folder chạm vào sinh viên đi cuối: "Sau này nếu còn ai đến cả cài nút áo blouse cũng sai, thì cút đến tổ Thẩm Phương Dục cho tôi."

Cậu sinh viên đó mới chợt phát hiện mình cài lộn cút áo.

Là một bệnh viện giảng dạy nổi tiếng gần xa, bệnh viện Tế Hoa trực thuộc Đại học Y khoa A có số lượng bệnh nhân đông đảo, đội ngũ bác sĩ đa dạng. Khoa phụ sản chủ yếu được hợp thành từ nhiều tổ điều trị, tạo thành cấu hình Kim Tự Tháp giảng dạy do trưởng khoa / phó trưởng khoa dẫn đầu, tiếp đến là bác sĩ điều trị, bác sĩ nội trú, đào tạo sinh và nghiên cứu sinh đi theo học tập.

Như vậy, việc kiểm tra phòng hằng ngày sẽ do bác sĩ điều trị và bác sĩ nội trú phụ trách, trưởng khoa và phó trưởng khoa sẽ dẫn nhóm sinh viên đi kiểm tra phòng, giảng dạy[2] hai lần mỗi tuần. Nhưng Giang Tự và Thẩm Phương Dục là bác sĩ trẻ tuổi vừa mới nhậm chức không lâu, chừng như cách ngày cả hai sẽ dẫn sinh viên đi kiểm tra một lần.

[2] 教学大查房 giống cái hình này nè:



Cả hai cùng tốt nghiệp ngành Y học Lâm sàng trường Đại học Y khoa A, học hết tám năm từ cử nhân lên đến tiến sĩ chuyên ngành. Từ năm nhất đã quần nhau giữa hạng nhất và hạng nhì, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây lấn át gió đông. Trong lúc học tiến sĩ, cả hai cùng vào bệnh viện Tế Hoa trực thuộc Đại học Y khoa A, sau khi kết thúc một vòng oan gia ngõ hẹp nữa thì bước vào khoa phụ sản, cùng nhận trưởng khoa giáo sư Thôi của khoa phụ sản làm thầy.

Giáo sư Thôi là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền từ, đồng thời cũng là Phó viện trưởng của bệnh viện Tế Hoa, lý lịch khủng, y thuật cao siêu. Ban đầu khi Giang Tự và Thẩm Phương Dục biết mình thế mà chung thầy với đối phương, từng cùng nhau xông thẳng vào phòng làm việc của giáo sư Thôi.

Giang Tự: "Có em không có cậu ta, có cậu ta không có em."

Thẩm Phương Dục: "Dù cho em có chết đói, dù cho có nhảy xuống từ đây, em cũng không làm việc chung với Giang Tự!"

Nhưng giáo sư Thôi chỉ cười híp mắt nhìn hai người, cầm bình nắp giữ nhiệt dịu dàng nhẹ nhàng nói: "Đã nhập vào hệ thống cả rồi, không thể sửa lại được. Đàn ông con trai có thù gì mà không giải quyết được chứ, lùi một bước biển rộng trời cao. Nào, bắt tay cái nhỉ?"

Đương nhiên Giang Tự và Thẩm Phương Dục không bắt tay rồi, hai người liếc nhau, hừ lạnh một cái rồi giũ áo bỏ đi.

Thế là những ngày về sau, giáo sư Thôi vui vui vẻ vẻ nhìn hai đứa oan gia mất ăn mất ngủ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Như thể vĩnh viễn không biết mệt là gì mà tranh nhau xin phẫu thuật với bà, hoặc mỗi đứa sẽ ôm một xấp tài liệu thật dày đi vào buổi phân tích ca bệnh, đấu khẩu đến hận không thể khiến cho đối phương không còn gì để nói.

Tháng này Giang Tự nộp bài luận văn lên, thì nhất định tháng sau Thẩm Phương Dục sẽ liên lạc bà sửa bản thảo. Người ta là ánh trăng không ngủ tôi không ngủ, còn hai tên này là đối phương không ngủ tôi đây cũng chả thèm ngủ.

Làm việc liên tục ngày đêm không ngủ đã thành chuyện thường, đồng tác giả là giáo sư Thôi đây cầm tiền thưởng đến mỏi tay, sau khi hưởng thụ cảm giác được học sinh "kéo lên hương", bà vui vẻ dùng ánh mắt nham hiểm của người chiến thắng lớn nhất nhìn hai người, rồi thốt nên một câu: "Thanh niên có cạnh tranh, mới có động lực đấy."

Cuối cùng dưới sự tranh đua cường độ cao "mày không lụm tao vô hòm thì tao lụm mày xuống mồ" thì cùng năm, hai người được bổ nhiệm chức phó trưởng khoa. Từ đó mỗi người phụ trách một việc, trở thành hai Bảo Đao trẻ tuổi mà sắc bén của khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa.

Nhưng sự nghiệp thăng tiến vượt bậc vẫn không thay đổi được cục diện như nước với lửa của hai người. Hễ có chuyện là phải tranh cao thấp đã trở thành tu hành hằng ngày của hai vị bác sĩ, ví dụ như lúc kiểm tra phòng ai là người ra khỏi văn phòng trước, lại ví dụ như ——

"Giang Tự cậu quá đáng quá rồi đấy nhé!" Thẩm Phương Dục nhìn lịch trực do y tá trưởng sắp xếp, "Đầu đài thứ ba tuần sau đã là của cậu, vậy mà cậu còn chiếm nhiều vị trí như vậy. Muốn buổi sáng làm hết sáu đài phẫu thuật đó hả? Nhảy cầu cũng không cách nào nhảy như cậu, cậu đây là định để tôi tối nay không tan làm phải không?"

Phòng mổ bệnh viện có hạn, bình thường ca có độ khó cao sẽ được sắp xếp làm đầu tiên, cũng chính là đầu đài. Tình huống của đầu đài thường được sắp xếp theo tuần tự, tranh cãi không lớn.

Sau đầu đài là tiếp đài, lúc này sẽ dựa vào lý lịch và quan hệ với y tá trưởng để giành.

Ai cũng không muốn hơn nửa đêm còn phải làm phẫu thuật ở bệnh viện, bởi vậy đài giải phẫu vẫn luôn là trận địa giành giật của các bác sĩ. Bình thường Giang Tự và Thẩm Phương Dục đối xử với người khác đều là biết tiến biết lui, khiêm tốn nhường nhịn lẫn nhau. Chỉ khi hai tên này đối đầu nhau, mới hận không thể giành giật đến trời đất tối sầm.

"Tôi nhảy cầu thì sao, tốc độ tôi nhanh." Vốn Giang Tự chẳng nhìn hắn, cúi đầu ký tên lên bảng lịch trực, tròng kính mỏng phản xạ ánh sáng lạnh lẽo trên hành lang.

Bình thường một ca phẫu thuật không phải chỉ một bác sĩ hoàn thành, mà bác sĩ chính chỉ hoàn thành phần mấu chốt, chuẩn bị da trước khi mổ và khâu sau hoàn thành sẽ giao cho bác sĩ có tuổi nghề nhỏ hơn làm.

Bệnh viện Tế Hoa nhiều bệnh nhân, bác sĩ mổ chính phải phẫu thuật quá nhiều, thành ra làm xong phần mấu chốt phải chạy liền tới phòng tiếp theo là chuyện rất đỗi bình thuờng, vì thế được gọi là nhảy cầu.

"Bốp" một tiếng, Thẩm Phương Dục đặt tấm thẻ thẩm mỹ viện lên bàn, mềm giọng nói với y tá trưởng: "Chị Trương~~, chị xem Giang Tự kia kìa, cậu ấy ngang ngược quá chừng, xin chị thương xót em, sắp xếp lại lần nữa đi mò."

Hắn trông đẹp trai, miệng lại ngọt, biết làm nũng biết dỗ người, đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp, nói là phong lưu phóng khoáng cũng chẳng quá. Dù phải chịu đủ sự tàn phá do thức đêm, cặp mắt kia vẫn sáng đến chói lòa, đúng là khuôn mặt mà các cô gái thích nhất.

"Chị Trương, mẹ em hay đến tiệm salon này nè, ổn áp lắm. Chị đẹp sẵn rồi, nếu lại đi chăm sóc đôi chút thì nhất định có thể trẻ lại 10 tuổi."

Chẳng người phụ nữ nào không thích người khác khen mình xinh đẹp. Y tá trưởng Trương Phương được hắn dỗ đến mở cờ trong bụng, nhưng trong túi bà vẫn còn thẻ mua hàng Giang Tự cho, chốc lát bà thấy hơi xấu hổ nhìn hai vị bác sĩ cay mắt nhau[3], hòa giải nói: "Bác sĩ Giang, không mấy cậu nhường chút đi nhé?"

[3] 不对付 Bất đối phó là một từ ngữ xuất phát từ phía bắc TQ, nó có nghĩa như "không cách nào hòa thuận với nhau" "không thích nhau",...

Thật ra thường ngày hai người họ không tranh đài dữ dội đến vậy, cũng chẳng biết thứ ba tuần sau có chuyện gì quan trọng, mà hai người đều muốn nhanh hoàn thành ca mổ như thể muốn vội đi đầu thai.

Giang Tự lạnh lùng liếc Thẩm Phương Dục, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Giang Tự," Thẩm Phương Dục vươn tay giữ chặt bút anh, "Lần sau cậu với Chung Lam phẫu thuật chung, tôi tuyệt đối sẽ không đến phá đám."

Chung Lam là bác sĩ điều trị chính cùng khoa, xem như là đàn em của hai người, cũng là một trong những ngòi nổ khiến cho mối quan hệ của Giang Tự và Thẩm Phương Dục càng thêm xấu đi —— hai người họ đều đang theo đuổi Chung Lam.

Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, vẫn chưa kể đến hai người vốn chả ưa gì nhau. Mỗi lần Chung Lam làm trợ thủ cho Giang Tự, chỉ cần Thẩm Phương Dục không bận đến mức không đi được, thì nhất định hắn sẽ đến phòng phẫu thuật của Giang Tự lắc lư hai vòng làm cay mắt anh.

Có bác sĩ thích tám chuyện khi làm phẫu thuật, thậm chí có cả bác sĩ mở nhạc trong phòng phẫu thuật. Thẩm Phương Dục nói nhiều lại rất hề hước, khác với lúc Giang Tự làm phẫu thuật rất im lặng ngột ngạt. Chung Lam rất thích hắn đến làm sôi nổi bầu không khí.

Ánh mắt Giang Tự chuyển từ chiếc bút bị giữ chặt lên khuôn mặt khiến người ta khó chịu kia của Thẩm Phương Dục, "Thành giao."

//

Thứ ba, Giang Tự ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử treo trên tường.

Tốt quá, hôm nay được tan làm đúng giờ rồi.

Anh uống vài hớp hết Coca trợ lý đưa rồi ném vào thùng rác, đi đến phòng thay đồ thay quần áo thường. Hôm nay anh cố ý đem theo quần tây đen, áo sơ mi trắng đã ủi, cài cúc áo đến tận trên cùng, thắt cà vạt xong, thì thấy bóng dáng bất hòa nào đó bỗng nhiên xuất hiện.

"Úi chà bác sĩ Giang, nay diện đồ trang trọng dzữ hen?" Thẩm Phương Dục mặc chiếc áo sơ mi lụa ba màu đen trắng xanh kẻ sọc, cởi hai cúc áo trên, vạt áo sơ mi như có như không nhét vào quần, tóc trên trán vén lên, nom vẻ cực kỳ chói mắt.

Ánh mắt hắn lẳng lơ kéo cà vạt Giang Tự, "Đi chi vậy?"

Giang Tự kéo cà vạt về, nhìn gương sửa sang lại lần nữa, vẻ mặt viết đầy "kệ hắn."

Thẩm Phương Dục khoanh tay dựa vào tường, vừa nhìn anh đeo cà vạt vừa hỏi: "Biết vì sao hôm đó tôi giành đài với cậu không?"

Giang Tự chẳng quan tâm Thẩm Phương Dục muốn làm gì chút nào, anh chỉ biết anh giành đài là do tối nay Chung Lam hẹn anh ăn cơm, cho nên anh mới cố ý mặc chính trang đến buổi hẹn.

Thẩm Phương Dục đi theo anh ra cửa, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích, "Để cậu với Chung Lam làm phẫu thuật chung thì thế nào, dù sao người cuối cùng em ấy chọn chính là tôi," Hắn nói: "Chả giấu gì cậu, hôm nay Chung Lam hẹn tôi ăn cơm."

À thế à, hèn chi bận đồ như hệt con chim công đang động dục.

Ủa khoan ——

Giang Tự bỗng nhiên một lời khó nói hết nhìn Thẩm Phương Dục, "Cậu mới nói gì?"

"Chung Lam hẹn tôi ăn cơm," Thẩm Phương Dục khoe khoang nói: "Không phải hâm mộ, bác sĩ Giang, duyên số của cậu vẫn ở tương lai ấy."

“...”

Im lặng một chốc, Giang Tự nói: "Em ấy cũng hẹn tôi."

Giương mắt nhìn khuôn mặt khoe mẽ của Thẩm Phương Dục dần trở nên cứng đờ, Giang Tự cười lạnh: "Tự mình đa tình."

"Đậu má," Thẩm Phương Dục ngu người, "Sao em ấy lại hẹn cậu? Em ấy ngắm trúng cậu chỗ nào chứ, mặt chết có thói sạch sẽ hay là tính lãnh đạm?"

"Cậu mới tính lãnh đạm," Giang Tự nói: "Như cậu cắm đuôi mới mở màn hình được[4], ai mù mới ngắm trúng cậu."

[4] 像你插根尾巴就能开屏: Mình không rõ bác sĩ Giang đang giỡn gì nhưng nói chung anh chọc hắn tại hắn bận áo nhiều màu như công vậy đó.

"Hai vị... Đừng ồn." Một giọng nữ dịu dàng cắt ngang tiếng hai người đang cãi nhau, bác sĩ Chung đứng trước chiếc xe việt dã, lúng túng giơ tay ra hiệu cả hai bình tĩnh, "Lên xe thôi."

Hai vị bác sĩ phó trưởng khoa mới vừa đang cãi nhau thoắt cái đã nho nhã lễ độ trở lại, đồng thời còn gật đầu mỉm cười với Chung Lam, " Làm phiền em."

Xe việt dã rất lớn, ghế sau cực kỳ rộng, vậy mà hai vị bác sĩ ngồi đến nước giếng không phạm nước sống, ở giữa có thể nhét thêm ít nhất một người đàn ông bụng bự vạm vỡ. Hai cái đầu rối rít nhìn ra ngoài cửa sổ, hệt như hít một hơi không khí đối phương thở ra cũng có thể lấy mạng bọn họ.

Chung Lam thở dài một hơi.

Cô không hề muốn can thiệp vào ân oán giữa hai người họ, nghĩ đi nghĩ lại, cách từ chối tốt nhất vẫn là trực tiếp thẳng thắn.

Vì thế trong phòng ăn trang trí hoa lệ, Giang Tự và Thẩm Phương Dục thấy một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa cao trông rất gọn gàng và mát mẻ. Cô quen thuộc kéo lấy tay Chung Lam, nói với hai vị bác sĩ: "Nghe nói ở khoa hai vị rất săn sóc Lam Lam chúng tôi, tôi vẫn luôn muốn cảm ơn hai người."

"Không phải cảm ơn, việc tôi nên làm ấy mà." Thẩm Phương Dục tự nhiên mà nghĩ tóc đuôi ngựa là bạn của Chung Lam, cười với cô ta: "Là chúng tôi chăm sóc lẫn nhau."

Giang Tự thản nhiên liếc Thẩm Phương Dục đã nói hết lời của anh, cuối cùng chỉ lễ phép cười với tóc đuôi ngựa, "Chào cô."

Tóc đuôi ngựa thu phản ứng của hai vị bác sĩ vào mắt, cười ẩn ý với Chung Lam, rồi sau đó cô giơ ly rượu lên, "Cho nên với tư cách là bạn gái em ấy, hôm nay tôi đặc biệt mời hai vị ăn bữa cơm xoàng, tán gẫu bày tỏ lòng biết ơn."

Giang Tư, Thẩm Phương Dục: “?”

///

Sầu: Hi, một số từ ngữ (có thể?) là chuyên ngành như đầu đài, tiếp đài mình sẽ giữ nguyên hết nha. Vì bản thân mình không rõ phải thay như nào qua tiếng Việt mới đúng, mình đã thay thử và cảm thấy nó khá lộn xộn ấy, nên có gì sai sót mọi người góp ý nhe. À, chức vị bác sĩ cũng vậy nữa, thấy sai sai chỗ nào là cmt liền hen các bác