Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy

Chương 62



Buổi chiều Lục Tĩnh Hy tranh thủ xem bệnh án nhanh một chút, cộng thêm việc chiều nay cô không có ca phẫu thuật nên cũng có thể tan tầm sớm, chỉ khổ ông anh Mộ Tử Hiên đang phải nếm trải cảm giác trực ngày đêm ở bệnh viện vì quá nhiều ca phẫu thuật như cô lúc mới vào làm lại.

Nhìn lên đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đúng 5h chiều, Lục Tĩnh Hy tháo chiếc áo blouse trắng ra, cầm túi xách ra về. Để ý sẽ thấy đồng phục đi làm của Tĩnh Hy thường là áo thun quần jean, hoặc áo len cổ lọ cùng với quần jean chả bao giờ ăn mặc cầu kỳ như người khác.

Từ xa đã thấy chiếc Range Rover đậu sẵn để đợi cô, Lục Tĩnh Hy tiến đến Mạc Vũ Thần ngồi trong xe ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

Anh nghiên người thắt dây an toàn lại cho cô, tiện thể còn hôn lên môi cô một cái.

“ Lưu manh ” cô nhẹ giọng nhìn anh mà mắng.

Vẻ mặt anh lại trông vô cùng bình thản mà trả lời cô “ Anh không chỉ lưu manh thôi đâu, em có muốn thử không? ”.

“ Đến siêu thị ” Lục Tĩnh Hy quay ngoắt sang chổ khác, cô mà nói với anh nữa chắc cô tức chết mất.

Mạc Vũ Thần bật cười lái xe đến siêu thị.

Vì đề phòng bị nhận ra nên cả hai người đều đeo khẩu trang để vào bên trong mua đồ, với vóc dáng của anh đi đến đâu gái liếc mắt đến đó khiến cô khó chịu vô cùng nha.

Cô liếc mắt nhìn anh, Mạc Vũ Thần nhún vai bất lực, anh còn không thèm liếc nhìn bọn họ chỉ chăm chăm đẩy xe cho cô lựa đồ.

Lục Tĩnh Hy mất một lúc mới mua xong đồ, trái lại với sự mệt mỏi của cô Mạc Vũ Thần lại vô cùng tràn đầy năng lượng, cảm giác cùng cô mua đồ về nấu cơm tối thật sự rất hạnh phúc đó.

Đi đến thanh toán thì đột nhiên nhìn thấy quả táo to đỏ xinh đẹp kia, bước chân khự lại. Cô đứng nhìn nó mãi trong lòng cảm thấy phức tạp.

“ Em muốn ăn táo sao? Anh lấy cho em nhé? ” Mạc Vũ Thần thấy cô nhìn mãi không có ý đi chuyển, anh liền nghĩ cô muốn ăn nên đành lay lay tay cô hỏi.

Lục Tĩnh Hy lắc đầu “ Không phải! Đột nhiên em nhớ ra em có một người bạn rất thích ăn táo đỏ ” thậm chí là một tên cuồng táo đỏ luôn kìa, anh ta còn có thể ăn táo thay cơm đấy.

Nếu A Toàn thấy được chổ táo này chắc chắn không ngần ngại mà dùng hết tiền lương của mình mà mua nó đem về nhà, lúc đó cậu ta chắc chắn bị Tôn Cẩn và An Uyển tẩn cho một trận vì phun phí.

Cô cất bước rời đi đến quầy thanh toán.

Mạc Vũ Thần liền ngẩm nghĩ lại, anh điều tra được cô chỉ có vài người bạn mà Mai Hoàng Yến, Lâm Tiểu Nhi, Từ Minh chẳng lẽ còn có người anh không biết sao?

Lục Tĩnh Hy từ lúc nhìn thấy quả táo đỏ cho đến lúc ngồi vào trong xe, cô cứ như người mất hồn, không chịu nói chuyện khiến Mạc Vũ Thần đột nhiên có chút khó chịu.

“ Người bạn đó quan trọng lắm à? ”

Cô chậm rãi nhìn anh gật đầu “ Lúc trước chỉ cần buồn gặp anh ấy, anh ấy sẽ chọc cho em cười ” A Toàn rất tốt bụng, lại còn chu đáo nữa, bọn họ ai ai cũng đều yêu thương cô. Nhưng cái gì cũng có lí do, không phải đột nhiên mà bọn họ lại yêu thương cưng chiều cô như người ta trong nhà.

Đùng~~

Tiếng nổi lớn trong vang lên trong đầu anh, người bạn của cô đó là nam giới sao? Lại còn chọc cho cô cười? Mạc Vũ Thần tông giọng thấp xuống không còn vui vẻ nữa “ Người bạn đó là nam giới? Em còn qua lại với cậu ta không? ” anh thật sự rất tò mò, ngoài Từ Minh ra thì cô còn ai bạn là nam chứ?

“ Hả? Đúng rồi anh ấy là nam giới mà, đã mấy năm rồi chưa gặp lại ” Lục Tĩnh Hy nghe giọng anh thay đổi liền giật mình hoang mang nói.

“ Anh sắc mặt nghiêm trọng thế làm gì? Anh ghen sao? ” Cô nhìn anh ánh mắt tò mò mà dò xét trạng thái trên mặt của anh.

Mạc Vũ Thần vẻ mặt này? Là anh đang ghen sao? Nhìn thú vị thật đó nha.

Anh như bị nói trúng tim đen liền im bặt khó chịu lái xe trong im lặng, chết thật là con trai rồi mà còn gặp cô trước cả anh. Rốt cuộc người đó ai chứ, nhưng mà Tĩnh Hy cũng nói đã mấy năm rồi không gặp lại rồi nhỉ?

Lục Tĩnh Hy chỉ biết cười thầm khi nhìn anh vẻ mặt không ngừng đổi sắc vì ăn phải giấm cua, anh bảo anh tò mò hỏi làm gì chứ, cô chỉ là bình thản trả lời không nghĩ với bạn cô mà anh cũng như vậy.

Về đến nhà thấy anh vẫn không chịu nói chuyện, cô liền xuống nước đeo theo anh mà năn nỉ “ Tiểu Thần! Em với anh ấy là bạn thật mà, anh đừng bày ra vẻ mặt đó nữa ” anh như vậy mà khó dỗ thật đó.

Mạc Vũ Thần mở cửa nhà, không trả lời cô đi vào bên trong mà bỏ cô ở bên ngoài tự đi vào “ Tiểu Thần! Có phải anh nghi ngờ em không? ” đột nhiên cô đứng yên nói vọng tới.

Giọng cô nhỏ vô cùng.

Anh quay đầu nhìn cô, sắc mặt không thay đổi. Lục Tĩnh Hy nhìn thẳng vào mắt anh rồi cô chỉ biết cười nhạo bản thân, lách sáng một bên để đi vào bên trong.

Cô dừng bước quay đầu nhìn anh “ Anh nghĩ em là loại người đó sao? ”.

Ánh mắt thất vọng của cô bắt đầu khiến anh hốt hoảng, buông túi thức ăn xuống mà tiến đến gần kéo cô ôm vào lòng “ Anh không có! Anh chỉ tiếc bản thân không thể gặp em sớm hơn một chút ” ánh mắt này nó như một nổi ám ảnh đối với anh.

Thấy cô im lặng không nói, anh liền nâng mặt cô lên, trán kề trán, giọng nói dịu dàng mà nói với cô “ HyHy! Anh sai rồi, anh không cố ý. Thật đó em đừng giận ”

Lục Tĩnh Hy bật cười đẩy anh ra “ Đùa anh đấy, nấu cơm thôi em đói rồi ” cô nói xong liền đi thẳng vào bên trong bếp lấy từng món ra để rửa.

Có anh là đứng bất động ở đó hoang mang không hiểu chuyện gì. Vậy cô có giận không? Hay là cô hết giận anh rồi, hồi nãy nhìn mặt cô còn khó coi vậy mà? Sao bây giờ lại thế này rồi.