Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 14



Trình Hiểu Cát bị hỏi nhưng không biết giải thích thế nào, nhưng vẫn ăn ngay nói thật, “Không phải, đó chính là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”

Thẩm Dực nghe xong, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Em cũng không có ý gì khác, chỉ là tò mò, chưa từng gặp qua người khác phái cùng cô ăn cơm.”

Trình Hiểu Cát trừng cậu một cái, giả vờ nghiêm khắc nói: “Hay lắm, hôm nay phạt em chạy năm vòng!”

“ Dạ! Sếp!” Thẩm Dực khách khí chào cô một cái, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Trình Hiểu Cát nhìn bóng dáng thanh xuân dào dạt, cười lắc lắc đầu, tuổi trẻ thật tốt, bị phạt còn vui vẻ như vậy.

Mãi đến lúc tan học, ba của Trình Hiểu Cát gọi điện cho cô.Cô hít một hơi thật sâu,sau đó thở ra rồi mới ấn nghe

“Ba.”

“Tiểu Cát, đang bận sao?” Trình Phó Vũ bình thường giống như người lớn nói chuyện phiếm hàng ngày.

“Con đang chuẩn bị đi tan học. Tìm con có chuyện gì sao?” Trình Hiểu Cát muốn nhanh kết thúc cuộc đối thoại này.

Đối phương chần chờ một chút, nói: “Tiểu Cát, dì Tần nói với ba, con không muốn để Tần Nhu ở cùng chỗ với con sao?”

Đến rồi! Trình Hiểu Cát liền biết là vì chuyện này mới gọi, cô cố nén sự không vui vẻ, chậm rãi nói: “Ba, phòng của con bé, ở hai người là không có khả năng, huống hồ, này phòng này là mẹ để lại cho con, con sẽ không để bất luận kẻ nào cướp đi nó từ trong tay con!”

“Tiểu Cát, nó làm em gái con mà có gì khó xử đâu? Chỉ cần ở lại một lúc, không thành vấn đề đúng không?” Trình Phó Vũ nói nhẹ nhàng.

“Ba, chuyện này không thể thương lượng, nếu ba nhất định muốn ép con, con sẽ đến nói với ông nội!” Trình Hiểu Cát uy hiếp.

Ông nội Trình từ trước đến nay luôn yêu chiều Trình Hiểu Cát, là người luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, nếu cô thật sự đi cáo trạng, việc này thật sự đúng là không biết ai mắng ai.

Huống hồ ông nội Trình đã tuổi lớn, không chịu nổi dày vò, Trình Phó Vũ cũng là hiểu rõ đạo lý này, nhưng lại nhịn không được Tần Uyển Nhàn từng ngày ở bên tai nhắc mãi, thật là tiến thoái lưỡng nan.

“Tiểu Cát, con có thể thông cảm một chút cho ba được không? Em trai còn nhỏ, trong nhà lúc nào cũng ồn ào như vậy cũng không phải cách!” Trình Phó Vũ thấy không được,càng hạ giọng.

“Ba, ba có nghĩ tới con không? Mẹ qua đời không đến ba năm, ba đã cưới người khác, còn sinh con trai, ba vô cùng vui vẻ, nhưng lúc đó con ở đâu? Con từ đây không có mẹ, hiện tại ba muốn lấy đi món quà kỉ niệm của mẹ cho con sao?” Trình Hiểu Cát nói nói có chút nghẹn ngào, rất tủi thân.

Đầu bên kia điện thoại,Trình Phó Vũ cũng nhớ tới những ngày tháng ở cùng người vợ đã mất, cũng không đành lòng, ông làm như vậy quả thật có chút quá đáng, Trình Hiểu Cát cũng là con ông đã từng ôm ở lòng bàn tay vô cùng yêu thương, bản thân sao có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy?

“Tiểu Cát, con đừng khóc, ba không ép, không muốn thì không muốn.” Trình Phó Vũ có chút áy náy, “Con đi làm việc đi, ba tắt máy đây.”

“Dạ, con chào ba, ba nhớ chú ý sức khỏe.”

Sau khi Trình Hiểu Cát tắt điện thoại, cảm xúc rất thấp. Ba tuổi lớn, lại già còn có con, càng ngày càng mơ hồ, sau này chỉ có thể vất vả hơn nữa, chỉ là hy vọng Tần Uyển Nhàn kia không được quá phận!

Trình Hiểu Cát đặt điện thoại xuống, chạy vòng quanh đường đua, chạy thật nhanh. Cô muốn dùng tốc độ cùng mồ hôi, chạy trốn những phiền muộn đó trong lòng.

Cũng không biết chạy bao nhiêu vòng thì thì trời cũng đã tối, Trình Hiểu Cát mới dừng lại bước chân, thở hổn hển, chậm rãi đi lại để thả lỏng thả lỏng. Cô phát hiện phía trước cách đó không xa một người đang đứng, mặc sơ mi trắng, quần tây màu đen, khiến người ta khó có thể làm ngơ.

Cô đi qua đi nhìn thấy, thật đúng là Lục Nhất Phương.

“Khéo ghê, anh cũng tới chỗ này chạy bộ sao?” Trình Hiểu Cát đi đến trước mặt anh hỏi anh.

“Không khéo, anh đặc biệt đến đây để tìm em.” Lục Nhất Phương nhìn Trình Hiểu Cát cả người đầy mồ hôi,tóc bết dính dính vào da đầu, cau mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Từ sau sự kiện bồn cầu, Trình Hiểu Cát đoán Lục Nhất Phương từ khi đi học y, liền trở nên sạch sẽ thái quá. Cho nên cô cố ý đem đầu dúi vào cánh tay Lục Nhất Phương.

Lục Nhất Phương hình như biết cô đang suy nghĩ cái gì, lập tức lấy tay ấn lên vai cô, ngăn cản cô, toàn thân đều kháng cự.

“Ha ha ha ha!” Trình Hiểu Cát “Ha ha” cười to, “Lục Nhất Phương, anh cũng biết sợ cơ đấy! Tôi càng muốn cọ mồ hôi vào người anh!”

Nói xong Trình Hiểu Cát nhảy loạn lên muốn cọ lên trên người anh, Lục Nhất Phương dựa vào ưu thế chiều cao, trước sau dùng tay chống bả vai cô, không cho cô tới gần, Trình Hiểu Cát không đạt mục đích không bỏ qua, một hai phải cọ được thì mới vừa lòng.

Lục Nhất Phương bất đắc dĩ đem cô ôm vào trong ngực, trầm giọng nói: “Như vậy đã vừa lòng chưa?”

Trình Hiểu Cát bị ôm ở trong ngực, nghe được tiếng tim đập của Lục Nhất Phương, lúc này mới phản ứng lại, tức khắc một tay đem anh đẩy ra, sau đó chạy đi.

Lục Nhất Phương nhìn vòng tay trống rỗng của anh, áo sơ mi còn lưu lại ít mồ hôi của cô, hơi hơi ngơ ngẩn, sau đó bước nhanh đuổi kịp cô.

“Ăn cơm tối chưa?” Lục Nhất Phương hỏi cô.

“Chưa ăn, đang chuẩn bị đi nhà ăn.” Trình Hiểu Cát còn đắm chìm trong một màn vừa mới kia, hiện tại không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Lục Nhất Phương, ánh mắt mơ hồ nói.

“Vừa lúc, anh cũng chưa ăn, cùng nhau đi ăn đi.” Lục Nhất Phương nhìn chung quanh bốn phía một chút, “Vừa lúc, ăn xong cùng anh đi dạo đi, anh còn chưa nhìn kĩ nơi đây.”

“Được.” Trước Lục Nhất Phương, Trình Hiểu Cát luôn nói không nên lời từ chối.

Hai người tớinhà ăn, lại đụng phải Thẩm Dực, Trình Hiểu Cát chỉ muốn tàng hình. Quả nhiên, Thẩm Dực lại gọi cô qua đó ngồi, Trình Hiểu Cát cười vẫy vẫy tay, chỉ chỉ Lục Nhất Phương, sau đó đi xếp hàng lấy cơm.

Đến phiên Lục Nhất Phương, tay cô lấy đồ ăn cũng không bị run, mỗi muỗng đầy muốn tràn hết ra cả ngoài. Nội tâm Trình Hiểu Cát giận dữ, cái thế giới này quá xem trọng mặt mũi, quá không công bằng!

Sau khi tìm được vị trí ngồi xuống, vẻ mặt Trình Hiểu Cát bực mình,Lục Nhất Phương hỏi: “Em làm sao vậy? Tức giận?”

“Cô thấy anh, tay cũng không bị run, nhìn xem quá là chênh lệch!” Trình Hiểu Cát bẹp miệng, chỉ vào đĩa thức ăn.

“Khả năng cô cho em là nữ sinh?” Lục Nhất Phương không cho là đúng, nhưng lại đem đĩa thức ăn của anh chia cho cô không ít.

*****