Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 16



Nói xong nhanh chóng buông tay ra, Trình Hiểu Cát sửng sốt,sau đó chậm rãi nói “Đây là thành quả nỗ lực của em, không có cô, em vẫn là chính em.”

Thẩm Dực hờ hững lắc đầu, “Em mặc kệ, dù sao chức quán quân này này của em thì cô Trình có một nửa công lao, cô Trình, em mời cô ăn cơm, coi như chúc mừng em chiến thắng.”

“Không được, em trai cô bị bệnh, bây giờ cô phải chạy đến bệnh viện gấp, hôm khác đi.” Trình Hiểu Cát nói xong liền vội vàng chạy xe rời đi.

Thẩm Dực nhìn bóng dáng cô rời đi, khi được quán quân rất vui vẻ, nhưng đột nhiên lại không vui vẻ như vậy.

Trình Hiểu Cát đến bệnh viện, trực tiếp tìm Lục Nhất Phương.

“Em trai tôi thế nào?” Trình Hiểu Cát vừa thấy Lục Nhất Phương liền dò hỏi tình huống em trai.

“Em trai em không có việc gì, bắp chân em trai em bị rách hơi to, vốn dĩ cầm máu thì không có việc gì, nhưng em trai em bị vấn đề về đông máu, dẫn tới máu chảy không ngừng. Sau khi truyền máu khẩn cấp, đã thoát khỏi nguy hiểm, hiện tại không có việc gì.”Lục Nhất Phương giải thích kỹ càng tỉ mỉ bệnh tình của Trình Hiểu Diệp.

Trình Hiểu Cát sau khi nghe xong, thở nhẹ một hơi, “Vậy là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”

Lục Nhất Phương đổ ly nước ấm cho cô, Trình Hiểu Cát nhận lấy nắm ở trong tay sưởi ấm, “Lục Nhất Phương, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.”

“Không cần cảm ơn, bệnh viện có người quen còn không phải là dùng như vậy sao.”Lục Nhất Phương luôn là nghiêm túc lôi chuyện cũ.

Trình Hiểu Cát cười mỉa: “Vậy không phải nhờ phúc của anh sao, bệnh viện có người quen nên dễ bề làm việc.”

Trình Hiểu Cát một bộ chân chó chọc cười anh, anh búng vào trán Trình Hiểu Cát một cái, “Anh còn nhiều chỗ tốt để sử dụng hơn.”

Lúc này y tá Văn đúng lúc đi qua, thấy hai người thân mật như vậy, “Tiểu Cát, em lại bị bệnh?”

Trình Hiểu Cát xấu hổ sờ sờ đầu, “Lần này không phải em, là em trai em.”

“Vậy là tốt rồi, khỏe mạnh là tốt, xong thuận tiện đến gặp bác sĩ Lục?”Y tá Văn vẫn thích hỏi thăm ân cần.

“À… Xem như đi.”

“Vậy, hai người nói chuyện đi, chị đnag bận” Y tá Văn hộ có hỏa nhãn kim tinh, biết là đang quấy rầy hai người.

“Được ạ, lần sau gặp lại.” Trình Hiểu Cát nói.

Lục Nhất Phương cũng gật gật đầu.

“Trình Hiểu Cát, trong đầu em có hố hả, nên muốn bị bệnh? Tốt nhất đừng bao giờ cùng bác sĩ, y tá gặp lại.” Lục Nhất Phương chờ y tá Văn đi rồi mới cười nhạo nói.

“Lục Nhất Phương, anh đây là muốn khéo léo chia tay với tôi sao?” Trình Hiểu Cát mơ hồ nói.

“Khụ khụ!” Lục Nhất Phương ho nhẹ hai tiếng, quả nhiên ở cùng người có chỉ số thông minh thấp, thì bản thân cũng bị kéo xuống theo “Em trai em ở phòng 302, anh dẫn em đến.”

“Được.” Nói lên em trai, Trình Hiểu Cát cũng không có lại bắt lấy anh không bỏ.

“Ba em là nhóm máu gì?” Lục Nhất Phương đột nhiên hỏi.

Trình Hiểu Cát tuy rằng nghi ngờ, nhưng vẫn là thành thật trả lời: “Cả nhà tôi đều nhóm máu O.”

Thấy Lục Nhất Phương không nói chuyện, Trình Hiểu Cát lại bổ sung nói: “Tôi nói là mẹ ruột của tôi.”

Lục Nhất Phương gật gật đầu, tỏ vẻ nghe được.

“Làm sao vậy? Đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Không có việc gì, chỉ là nhớ tới hỏi một chút.”

Trình Hiểu Cát không có nghĩ nhiều,Lục Nhất Phương nói, hỏi cái này chút cũng không kỳ quái. Tới phòng bệnh, chỉ có Trình Phó Vũ ở phòng bệnh cùng Trình Hiểu Diệp, Trình Hiểu Diệp đang ngủ, Trình Phó Vũ dựa ngồi ở ghế trên đang ngủ gật.

“Ba, con tới.” Trình Hiểu Cát đi vào nhẹ giọng gọi Trình Phó Vũ dậy.

“Tiểu Cát, sao bây giờ con mới đến.” Trình Phó Vũ lau mặt, nói.

“Hôm nay con đưa sinh viên đi thi đấu, không thể đến đây được, sau khi xong con liền chạy đến đây.” Trình Hiểu Cát nói: “Em trai thế nào?”

“Không có việc gì, may có Nhất Phương.” Trình Phó Vũ lúc ấy vừa đến thấy Lục Nhất Phương liền nhận ra anh.

“Chú khách sáo rồi ạ.” Lục Nhất Phương khiêm tốn, “Chú, Tiểu Cát, hai người trò chuyện, lúc nữa con lại đến.”

“Được, anh bận thì đi đi, không cần anh ở đây đâu.” Trình Hiểu Cát phất tay nói.

“Tiểu Cát, Nhất Phương giúp việc lớn cho nhà chúng ta như vậy, con phải lễ phép với Nhất Phương chứ.” Trình Phó Vũ không quen nhìn thái độ tùy ý của Trình Hiểu Cát, lên tiếng nói.

“Dạ! Dạ! Bác sĩ Lục, cảm ơn anh đã giúp đỡ nhà chúng tôi, anh bận việc thì đi đi.” Trình Hiểu Cát cắn răng, mỉm cười nói.

“Chú, cháu cùng Tiểu Cát quen biết nhiều năm, không cần khách sao như vậy.” Lục Nhất Phương nhịn cười, giúp cô nói vài lời, lúc này mới rời đi.

“Trẻ tuổi thật tốt, Tiểu Cát, con phải nắm chắc cơ hội, ba vừa đi hỏi thăm, Nhất Phương vẫn còn độc thân.” Trình Phó Vũ đối với Lục Nhất Phương rất vừa lòng, hận không thể nhận làm con trai.

Mặt Trình Hiểu Cát mất tự nhiên, “Ba, ba chỉ hỏi được chút chuyện, chuyện này,trong lòng con hiểu rõ.”

“Trong lòng con hiểu rõ?Con cũng không nghĩ con đã bao nhiêu tuổi. 26! Không nhỏ.” Trình Phó Vũ nhắc tới đến chuyện này, liền có vô số điều muốn trách mắng Trình Hiểu Cát.

“Ba, dì Tần đâu?Sao không nhìn thấy dì?” Trình Hiểu Cát không muốn nghe ba cô nhắc mãi.

“Bà ấy đi mua ít đồ dùng hàng ngày cho Hiểu Diệp, đi một lúc rồi, chắc là sắp quay lại.”

Vừa nhắc đến xong đã thấy Tần Uyển Nhàn cầm theo bao lớn bao nhỏ quay về. Thấy Trình Hiểu Cát, bà ta cất giọng chua loét nói: “Tiểu Cát tới rồi?”

“Dì Tần.” Trình Hiểu Cát tiến lên đi cầm lấy túi đồ trong tay bà ta.

Ba người thảo luận bệnh tình Trình Hiểu Diệp trong chốc lát sau, Tần Uyển Nhàn đột nhiên hỏi: “Tiểu Cát, con cùng bác sĩ Lục là chuyện như thế nào? Dì nghe tiểu Nhu nói, con ở chung với bác sĩ Lục?”

Trình Phó Vũ nghe xong đang muốn khen ngợi Trình Hiểu Cát, đáng tiếc Trình Hiểu Cát mở miệng càng nhanh, “Dì Tần, đừng nghe tiểu Nhu nói bậy, con cùng bác sĩ Lục từ nhỏ cùng nhau lớn lên, con coi anh ấy là anh trai, huống hồ chúng con hiện tại cũng là hàng xóm, ngẫu nhiên lui tới ăn bữa cơm, không tính kỳ quái.”

*****