Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 32



Lục Nhất Phương thỏa mãn cười, chậm rãi nói: “Anh là heo, cho nên…… Anh yêu thầm em.”

Tim Trình Hiểu Cát giống như bị người ta đụng phải một cái, vẫn biết là anh uống say, nhưng vẫn không khống chế không được bản thân mừng như điên.

Cô che ngực, thật cẩn thận hỏi: “Lục Nhất Phương, anh biết tôi là ai sao?”

Lục Nhất Phương nghi ngờ nhìn cô, “Em là Trình Hiểu Cát, anh yêu thầm Trình Hiểu Cát.”

Nói xong, còn nhe răng ra ngu đần cười rộ lên với cô cô.

Ai da, tổn thọ, ngày thường ra vẻ bác sĩ đạo mạo máu lạnh, đột nhiên làm nũng mềm mại đáng yêu đối với cô như vậy, không hề có sức chống cự! Trình Hiểu Cát hít sâu một hơi, sau đó mới thở ra, hỏi: “Anh xác định, anh yêu thầm chính là Trình Hiểu Cát?”

Lục Nhất Phương vẫn ngu đần như cũ gật gật đầu, “Yêu thầm cô ấy đã lâu.”

Trình Hiểu Cát nhấp nhấp môi, nói: “Lục Nhất Phương, đây chính là anh nói, anh cũng đừng có hối hận! Buổi sáng ngày mai nếu anh không nhận, xem tôi xử lý anh như thế nào.”

Giờ này khắc này, Trình Hiểu Cát không bao giờ muốn nghĩ đến những tổn thương phải chịu vì anh, không thèm nghĩ đến Thẩm Diệc Hàm, không thèm nghĩ vì cái gì nhiều năm như vậy bọn họ không gặp, khi gặp lại tình cảm của Lục Nhất Phương đối với cô ta như nào, thay đổi lớn như vậy, cô chỉ biết, nếu anh nói thích cô, vậy, cô sẽ chấp nhận.

Trình Hiểu Cát bình phục một chút cảm xúc bản thân, sau đó nhẹ giọng nói: “Lục Nhất Phương, em cho phép anh được yêu em.”

Lục Nhất Phương mềm mại cute cười một tiếng, “Được.”

“Hiện tại anh có thể trở về ngủ?” Ngày thường cao lãnh cấm dục lãnh, hiện tại lại đáng yêu vô hại như vậy gây hại cho môi trường quá, nếu anh không đi, Trình Hiểu Cát lo lắng cho mình không nhịn được muốn xuống tay với anh.

“Muốn ôm ôm hôn hôn mới trở về ngủ.” Lục Nhất Phương đem hai tay mở ra, đứng yên trước mặt Trình Hiểu Cát.

A! Ai nói anh vô hại hả? Muốn ôm ôm hôn hôn đấy!

Trình Hiểu Cát như bị mê hoặc, đi qua, Lục Nhất Phương đem cô vòng ở trong ngực, còn trên trán cô nhẹ nhàng mut một chút, cô cảm thấy trong lòng trống rỗng một mảnh,cảm thấy mảnh ghép còn thiếu trong lòng đột nhiên tràn đầy, cả mảnh đất cằn cỗi bắt đầu có dấu hiệu của sự sống.

Bọn họ cứ như vậy ôm không biết bao lâu, cuối cùng, Trình Hiểu Cát nhẹ giọng dỗ anh, “Ngoan, mau về phòng ngủ, ngày mai lại gặp.”

Lục Nhất Phương bất an hỏi: “Ngày mai? Vậy em phải đảm bảo ngày mai anh có thể tìm được em, em không được rời đi hay tránh né anh?”

Trình Hiểu Cát gật đầu, đem anh ôm chặt, “Em cũng yêu thầm anh rất nhiều năm,sao em có thể chạy trốn được?”

Nghe được Trình Hiểu Cát trả lời, ánh mắt sáng lên, lại lần nữa xác nhận nói: “Thật sự?”

“Thật sự.”

Lục Nhất Phương lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi ra khỏi phòng, lúc gần đi, anh còn tỏ vẻ đáng thương vô cùng hỏi cô, “Anh có thể ngủ lại đây được không? Anh bảo đảm cái gì cũng không làm!”

“Lăn!” Trình Hiểu Cát xấu hổ muốn chảy máu, một tay đem anh đẩy đến ngoài cửa, cảnh cáo anh, “Lục Nhất Phương, anh đừng quá đáng nhá!”

Lục Nhất Phương thấy Trình Hiểu Cát thật sự cực kỳ cáu, cũng không dám ở lại nữa, chạy nhanh trở về phòng mình. Anh đi rồi, Trình Hiểu Cát khóa kỹ cửa phòng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được, giống như đang nằm mơ.

Ngày hôm sau vừa mới 7 giờ, Lục Nhất Phương đã gọi điện thoại cho cô, anh cũng vừa mới tỉnh, giọng khàn khàn, khiến người ta nghe được muốn nhũn cả người

Lục Nhất Phương: “Trình Hiểu Cát, hiện tại em đang ở chỗ nào?”

Trình Hiểu Cát không thể hiểu được, cô không ngủ được, còn có thể ở chỗ nào? “Lục Nhất Phương anh có tật xấu gì hả! Sáng sớm tinh mơ không ngủ được, gọi điện thoại làm gì?”

Nghe được Trình Hiểu Cát còn ở khách sạn, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Anh gọi hỏi một chút, sợ không thấy em đâu.”

Trình Hiểu Cát nghẹn lời, cô là loại này người động cái liền chơi trò biến mất sao? Tính ra, sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, hiện tại gặp mặt thật sự rất xấu hổ, muốn…… Chuồn mất được không? “Bốp bốp” vả mặt!

Trình Hiểu Cát nâng cao giọng nói, hỏi dò: “Lục Nhất Phương, chuyện tối hôm qua,anh nhớ rõ không?”

Lục Nhất Phương cong cong khóe miệng: “Tối hôm qua? Chuyện gì?”

Quả nhiên, tối hôm qua anh uống say, cái gì cũng không nhớ rõ, Trình Hiểu Cát che giấu thất vọng, cười ha ha, ra vẻ nhẹ nhàng, “Ha ha ha, không có việc gì.”

Lục Nhất Phương nhíu mày,cô gái đáng ghét này, anh biết ngay cô sẽ trốn tránh, “Nếu em nói chính là, em cho phép anh được yêu em, anh đây vẫn nhớ rất rõ.”

“……” Trình Hiểu Cát trầm mặc, rống to: “Lục Nhất Phương! Sáng sớm tinh mơ trêu người ta vui lắm sao?”

Rống xong, “Bụp” cúp điện thoại, ở trên giường quay cuồng lung tung.

Lục Nhất Phương nghe được giọng nói dùng mười phần nội lực của Trình Hiểu Cát, tâm tình khá hơn nhiều, một đêm không chợp mắt, thần kinh căng thẳng,sau khi nghe được giọng của cô, cuối cùng cũng bỏ xuống lo âu bất an trong lòng, còn lại toàn bộ là hưng phấn.

Qua nửa giờ, Lục Nhất Phương tới gõ cửa, “Tiểu Cát, rời giường, đi ăn sáng.”

Trình Hiểu Cát vốn đang còn chút bực mình, nhớ đến tối hôm qua Lục Nhất Phương uống rượu, không có ăn thứ gì, khẳng định sáng nay dạ dày rất khó chịu, liền trả lời: “Chờ em một chút.”

“Được, anh chờ em.” Lục Nhất Phương nghiêng người dựa vào cửa, dẫn tới chú ý của đám người đi qua, trong đó không ít người tối hôm qua cổ vũ cho anh, hướng tới anh làm mặt quỷ, trước sau anh vẫn treo ý cười, nữ sinh nhìn phòng đóng chặt, để lộ ra hai loại cảm xúc ghen ghét cùng hâm mộ.

Rất nhanh, Trình Hiểu Cát chuẩn bị xong, mở cửa, nhìn thấy cặp mắt của Lục Nhất Phương sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cô, cô phải nhịn xúc động muốn xuống đem cửa đóng lại, lại lui về, soi gương, không có chỗ nào không ổn!

Trình Hiểu Cát: “Lục Nhất Phương, thu hồi cái loại ánh mắt này của anh đi.”

Anh xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt của anh đáng khinh vậy sao? Anh cũng muốn đi soi gương, “ Ánh mắt anh làm sao vậy?”

Lục Nhất Phương lại bật chế độ ngây thơ vô tội, Trình Hiểu Cát đầu hàng, “Không sao cả, không sao cả, đi ăn cơm sáng đi.”

Bữa sáng được phục vụ bởi khách sạn rất phong phú, trong đó có nhiều món ăn nhẹ nổi tiếng ở thành phố Z, hai người ăn thật sự rất vừa lòng. Nếu không phải ánh mắt của Lục Nhất Phương lúc nào cũng dán vào cô thì cô càng vừa lòng.

*****