Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 36



Trong đầu vẫn luôn có âm thanh nhắc nhở Trình Hiểu Cát “Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, chuyện không phải như mày tưởng tượng, bên cạnh còn ngồi cùng những người khác, có lẽ chỉ là ăn một bữa cơm bình thường thôi chăng?”

Trình Hiểu Cát móc di động ra, nhắn tin cho Lục Nhất Phương, “ Hiện tại anh đang ở đâu?”

“Ở bệnh viện.”

Trình Hiểu Cát chết lặng đi ra khỏi trung tâm mua sắm, bên ngoài gió lạnh lướt qua cô khiến đầu cô tỉnh táo hơn chút, nhìn xe chạy ngoài đường như nước chảy, trên đường người đến người đi người, trong nháy mắt, lòng cô vừa mới mọc ra màu xanh tươi tốt, giờ đổi thành một mảnh hoang vu.

Cô mơ màng hồ đồ về đến nhà, tắt máy, nặng nề đi ngủ.

Khi Trình Hiểu Cát lần thứ hai nhắn tin hỏi anh “Ở chỗ nào”, Lục Nhất Phương theo bản năng hướng tới tủ kính, vẫn lựa chọn không nói cho cô.

Ngay lúc anh đang thất thần, viện trưởng Thẩm vui vẻ hớn hở nói: “Chúng ta toàn người lớn tuổi ở chỗ này, những người trẻ tuổi này không được thoải mái, lão Kỷ, chúng ta vẫn là không nên ở chỗ này làm người ta ghét đi. Ha ha ha.”

Được gọi là lão Kỷ chính là phó viện trưởng bệnh viện thành phố C, đều là người thành tinh rồi, nghe được viện trưởng Thẩm nói như vậy, nào còn có chỗ không rõ? Ông ấy cũng cười ha hả trả lời: “Đúng vậy, chúng ta đi chơi thú vui của người già.”

Viện trưởng Thẩm lại cười đối với Lục Nhất Phương cùng Thẩm Diệc Hàm nói: “Nhất Phương, Diệc Hàm, hai đứa cứ vui vẻ tâm sự, về sau chính là đồng nghiệp rồi.”

Lục Nhất Phương gật đầu: “Dạ, viện trưởng.”

Thẩm Diệc Hàm còn lại là hờn dỗi nói: “Ba! Ba mau cùng chú Kỷ đi chơi đi.”

“Ha ha ha, ông già ông nhìn xem, nhìn xem, com gái hướng khuỷu tay ra ngoài kìa.” Viện trưởng Thẩm lại cười chọc phó viện trưởng Kỷ.

“Lão Thẩm, ông cũng đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, ông nhìn xem tiểu tử thối nhà tôi, nơi nào có thể so sánh cùng Diệc Hàm?”

Phó viện trưởng Kỷ nói xong, hai người đều “Ha ha” cười ha hả, “Đi thôi, đi thôi, không ở lại làm kỳ đà nữa.”

Hai người nói xong, cầm áo khoác liền đi, Lục Nhất Phương cùng Thẩm Diệc Hàm đều là đứng lên tiễn bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ đi xa, hai người trầm mặc một trận, Lục Nhất Phương mở miệng nói trước: “Nếu không chuyện có gì, tôi cũng đi trước.”

Thẩm Diệc Hàm cắn môi, khẩn cầu nhìn anh, “Ăn xong rồi đi, coi như chiêu đãi bạn cũ và đồng nghiệp mới, được không?”

Nhìn Thẩm Diệc Hàm ăn nói khép nép như thế, Lục Nhất Phương càng cảm thấy bản thân không nên ở lại, không thể cho người ta bất kì hy vọng gì cả.

Anh lạnh lùng nói: “Về sau mọi người đều là đồng nghiệp, không thể thiếu liên hoan, hôm nay miễn đi.”

Nói xong, kéo ra ghế, nhìn cũng không nhìn cô ta, xoay người rời đi.

Thẩm Diệc Hàm đuổi theo, chắn ở trước mặt anh, không cam lòng hỏi: “ Đến cuối cùng em có điểm nào không tốt, sao anh chướng mắt em như vậy?”

Lục Nhất Phương đã có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Tránh ra.”

Thẩm Diệc Hàm ngửa đầu, phẫn nộ nói: “Lục Nhất Phương, anh có tin hay không! Em có thể làm cho anh ở tất cả bệnh viện thành phố C không dám nhận anh vào làm!”

Lục Nhất Phương nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, “Tùy. Nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu lần thứ hai cô lại dùng âm mưu gì nữa, tôi sẽ thù mới hận cũ cùng tính với cô!”

Sắc mặt Thẩm Diệc Hàm trắng bệch, vẫn chắn ở trước mặt anh, khăng khăng không cho anh đi, Lục Nhất Phương lạnh mặt từ bên cạnh đi qua người cô ta.

Thẩm Diệc Hàm tái nhợt ngồi xổm trên mặt đất, người qua đường đều đưa ánh mắt đồng tình khiến cô ta càng thêm xấu hổ khó chịu.

Thật buồn cười, biết được sau khi anh về nước, cô ta cũng lập tức đuổi theo, còn anh đến một ánh mắt cũng không cho cô ta!

Nghĩ đến đây,ánh mắt Thẩm Diệc Hàm sắc bén lên, bảy năm trước, cô ta có thể khiến Lục Nhất Phương cùng cô ta xuất ngoại, bảy năm sau, cô ta cũng có thể bắt anh cùng cô ta kết hôn!

Lục Nhất Phương đi ra trung tâm mua sắm thì anh nhắn tin cho Trình Hiểu Cát, nửa ngày không thấy cô trả lời. Lại gọi điện thoại, phát hiện cô tắt máy, tức khắc trong lòng luống cuống, lập tức lái xe chạy về nhà.

Về đến nhà, đầu tiên anh đi gõ cửa nhà Trình Hiểu Cát, một bên gọi điện thoại một bên gõ cửa, điện thoại vẫn luôn nhắc nhở của tổng đài, gõ nửa ngày, bên trong cũng không động tĩnh.

Lục Nhất Phương an ủi chính mình, có lẽ, là cô không cầm điện thoại!

Trình Hiểu Cát đứng ở phía sau cửa, nghe Lục Nhất Phương gõ cửa, một chút âm thanh cũng không có phát ra, cô trượt theo cánh cửa rồi ngồi trên mặt đất, che lại mặt, không cho bản thân khóc thành tiếng.

Bảy năm trước, cô học năm nhất cao trung, Lục Nhất Phương năm ba. Khi đó, Trình Hiểu Cát cùng Thẩm Diệc Hàm vẫn là chị em tốt không có gì giấu nhau. Trình Hiểu Cát có tâm sự, đều nói cho Thẩm Diệc Hàm biết.

Khi cô quyết định muốn đi theo đuổi Lục Nhất Phương, thì Thẩm Diệc Hàm là người đầu tiên cô chia sẻ. Thẩm Diệc Hàm lúc ấy vì cô vui vẻ, cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ tình cảm của mình.

Trình Hiểu Cát: “Diệc Hàm, cậu nói xem, nên tỏ tình như thế nào mới được?”

Thẩm Diệc Hàm suy nghĩ một lát, “Cứ trực tiếp nói cho anh ấy, cậu thích anh ây, không phải đàn ông đều thần kinh thô sao? Cậu không nói thẳng, bọn họ không thể hiểu được đâu.”

Trình Hiểu Cát cảm thấy Thẩm Diệc Hàm nói thấy cũng đúng, đầu óc Lục Nhất Phương cũng không sử dụng tốt cho lắm, không nói thẳng, rất có khả năng anh nghe không rõ. Cô vì buổi tỏ tình đó mà diễn tập không biết bao nhiêu lần. Thẩm Diệc Hàm cũng vẫn luôn ở bên cạnh cổ vũ cho cô.

Cô nhớ rõ ngày đó đặc biệt nóng, oi bức đến mức một làn gió cũng không có, cô gọi điện thoại hẹn Lục Nhất Phương ra một tiệm bánh ngọt nhỏ, Lục Nhất Phương đồng ý đến.

Nhưng không đợi Trình Hiểu Cát đem lời nói nói ra, Lục Nhất Phương lại mở miệng trước.

Lục Nhất Phương: “Anh muốn xuất ngoại.”

Trình Hiểu Cát tuy rằng rất khiếp sợ, nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh, “Vậy anh khi nào trở về, em……”

Lục Nhất Phương đánh gãy lời cô: “Tạm thời không biết, Thẩm Diệc Hàm đi cùng anh.”

Trình Hiểu Cát sửng sốt, ngờ nghệch hỏi: “Thẩm Diệc Hàm đi cùng anh, là…… Là có ý gì?”

Lục Nhất Phương nhìn cô thật sâu, môi lúc đóng lúc mở nói: “Chính là Thẩm Diệc Hàm cùng anh xuất ngoại.”

Trình Hiểu Cát giống như bị sét đánh giữa trời quang, nửa ngày không tỉnh lại được, cuối cùng khô khan nói một câu: “Hai người đi cùng nhau, thật tốt, thật tốt.”

********