Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 46



Trình Hiểu Cát trầm mặc một chút, nói: “Dù sao cô ấy vẫn còn nhỏ, cháu cũng không muốn huỷ hoại nửa đời sau của cô ấy.”

Cảnh sát Trương nhìn cô, nói: “Đương sự hiểu lời cháu nói, chắc sẽ không bị kết án nặng,sẽ không bị hủy hoại đâu.”

Trình Hiểu Cát lúc này mới yên tâm chút, “Cảm ơn cảnh sát Trương, gây phiền cho chú rồi ạ.”

Lúc cô đi ra khỏi Cục Cảnh Sát, Tần Uyển Nhàn ở phía sau cô vừa chửi vừa mắng, cô cũng không để ý đến bà ta nữa, kệ bà ta mắng thôi.

Lục Nhất Phương gọi điện thoại lại đây, hỏi tình huống của cô, Trình Hiểu Cát đem tình huống nói một chút.

Anh nói: “Không cần cảm thấy tự trách, đây là trừng phạt phải chịu, là cô ta phạm sai, cùng với em không có quan hệ, biết không?”

Trong lòng Trình Hiểu Cát ấm áp, “Dạ em biết, em về nhà trước chờ anh.”

“Được.” Lục Nhất Phương tắt điện thoại, phát hiện Thẩm Diệc Hàm đứng ở phía sau anh, anh lạnh mặt bỏ qua cô ta.

Thẩm Diệc Hàm ở phía sau hỏi: “Là Tiểu Cát gọi sao? Tin vịt trên mạng đã tìm được hung thủ rồi sao?”

Ánh mắt Lục Nhất Phương sắc bén nhìn chằm chằm cô ta một cái, nhìn đến mức khiến trong lòng cô ta hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi: “Anh nhìn em như vậy ta làm gì? Việc này em không có liên quan mà.”

“Tốt nhất là cùng với cô không quan hệ.” Lục Nhất Phương lạnh lùng nói: “Lần này không cùng với cô so đo, nếu bị tôi phát hiện còn có lần sau, vậy đừng trách tôi.”

Sau khi Lục Nhất Phương đi xa, sắc mặt Thẩm Diệc Hàm tái nhợt, trời lạnh như vậy nhưng sau lưng cô ta đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đảo mắt đã đến cuối năm, sinh viên được nghỉ đông, Trình Hiểu Cát cũng bắt đầu nghỉ phép. Nhưng Nhất Phương lại làm việc liên tục một tuần, trong khoảng thời gian này, trong khoảng thời gian này là mùa dịch cúm cao, toàn bộ bệnh viện đều chật ních bệnh nhân. Hôm nay là ngày nghỉ của Lục Nhất Phương, Trình Hiểu Cát đau lòng anh vất vả, chạy xe đến bệnh viện đón anh.

Trình Hiểu Cát vừa đến cửa phòng cấp cứu, liền thấy trước cửa vây đầy người, trong ba tầng ngoài ba tầng, không thể chen vào. Phía trên có căng một biểu ngữ màu đen, phía trên viết mấy chữ màu trắng to, “Bệnh viện vô lương tâm, trả mạng cho con tôi!”

Trong đám người ồn ào cãi cọ, Trình Hiểu Cát đẩy tầng tầng đám người, cuối cùng cũng chen vào được, nhìn thấy mười mấy người đàn ông sắc mặt trầm trọng tạo thành một vòng tròn, bên cạnh đặt một cái cáng, bên trong hẳn là một người nằm, chăn che lại toàn bộ, ở giữa có hai bà già và một bé gái.

Trong đó một bà già ngồi dưới đất khóc thét, “Con dâu đáng thương, ngày hôm qua tới bệnh viện, một người khỏe mạnh,vừa vào bệnh viện uống tí thuốc, giờ một xác hai mạng! A! Trời xanh! Người có mắt không tròng! Tại sao không lấy mạng những bác sĩ độc ác kia đi, cố tình lại lấy mạng con dâu ngoan của chúng tôi!” Bà già bên cạnh kia là mẹ đẻ của người chết, bà đờ đẫn ngồi dưới đất, trầm mặc không nói lời nào, chỉ là vẫn luôn lau nước mắt, càng khiến người ta đồng tình. Còn có bé gái tầm ba tuổi, ngồi ở bên cạnh cáng, khóc lớn đòi mẹ, thê thảm như thế, làm những cô gái mà thậm chí cả đàn ông cũng lén lau nước mắt.

Quần chúng vây xem, sôi nổi đồng tình.

Người qua đường Giáp: “Quá đáng thương, một xác hai mạng, cũng không biết bệnh viện này làm như thế nào, không có y đức như vậy!”

Người qua đường Ất: “Tôi đã sớm nói bác sĩ bệnh viện này quá trẻ, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện, nhìn đi, tôi không có nói sai đi!”

Người qua đường Bính: “Không rõ ràng lắm tiền căn hậu quả, chưa khám nghiệm tử thi,thì chưa chứng minh được đây là sự cố hay cố tình, tôi không dám mù quáng tin bất kỳ ai, cuối cùng đầu năm nay, Hazz…… Khó mà nói.”

Một người tự nhận là mẹ chồng của người chết, nghe đám người nghị luận, vẫn luôn không ngừng nghỉ khóc thét, “Đáng thương cháu trai mới có sáu tháng của tôi, chỉ có cúm nhẹ một cái mà bây giờ lại nhận lại mạng của cả hai là sao, cái bệnh viện này không có lương tâm,người bình thường cảm cúm một tý đã bị những người này điều trị hại chết.”

Lúc này, phó viện trưởng Kỷ Hiến dẫn theo Lục Nhất Phương. Sắc mặt Lục Nhất Phương thật sự không tốt. Những bác sĩ y tá khác cũng theo sau. Đầu tiên nâng hai bà kia dậy, hai bà kia chết sống ngồi dưới đất, không chịu đứng lên, Kỷ Hiến ngồi xổm xuống,cao giọng nói, “Bà đứng lên trước đi, vào bên trong rồi nói, bên ngoài lạnh lẽo, nhiều người khó nói chuyện.”

Bà già liếc mắt một cái, lại khóc thét nói: “Tôi không vào, chúng tôi chỉ là những người áo vải bình dân, trứng chọi đá, đi vào không phải bị mấy người ăn tươi nuốt sống sao?”

Đám người vây xem cũng ồn ào: “Đúng vậy,giải quyết như thế nào, giải quyết trước mặt mọi người làm sao, lén lút cái gì!”

Mọi người đều gật đầu phụ họa.

Kỷ Hiến đứng lên, ý bảo quần chúng yên tĩnh lại, “Tôi biết mọi người quan tâm chuyện này, chuyện này còn cần phải tra rõ, nếu thật sự do bệnh viện sai lầm, dẫn tới sự cố trong chữa bệnh, mời mọi người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không thoái thác bất kỳ trách nhiệm gì! Mời mọi người giải tán, được không?”. ngôn tình ngược

Quần chúng vẫn chưa lui, “Ai biết mấy người sau lưng bắt nạt một nhà già trẻ như thế nào?”

“Đúng, đúng, cứ giải quyết trước mặt mọi người đi!”

Bà già kia gặp được nhóm người đều giúp đỡ bà ta, tiếng khóc lại lớn chút, càng thêm thê thảm.Mắt bà ta chuyển động, nhìn thấy Lục Nhất Phương, tức khắc lao đến nhéo mạnh vào anh, hướng tới quần chúng vây xem khóc lớn nói: “Chính là người này đã hại chết con dâu cùng cháu trai của tôi! Mọi người xem,người trẻ tuổi như vậy, lông tóc còn chưa mọc đủ đâu! Để nó ra chữa bệnh, không biết sau lưng hại chết bao nhiêu người!”

“Đúng vậy, quá vô trách nhiệm, nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, thật quá trẻ để cho khám bệnh, quá trò đùa!” Quần chúng vây xem sôi nổi phụ họa.

Trình Hiểu Cát vốn bị chen trong đám người, thấy vậy, lập tức tiến lên, lớn tiếng nói: “Mọi người đừng nghe bà này nói bậy, bác sĩ Lục chỉ là nhìn tuổi trẻ nhưng anh ấy học Harvard tốt nghiệp viện nghiên cứu sinh y học, y thuật tuyệt đối không có vấn đề, hiện tại tình huống đều không rõ ràng,chỉ nghe lời từ một phía, phải điều tra rõ ràng chân tướng đã, mời mọi người tỉnh táo duy trì lý trí!”

Có lẽ Trình Hiểu Cát không rõ, nhưng cô tin tưởng Lục Nhất Phương,nhưng người khác không như vậy. Đại đa số mọi người chỉ nguyện ý tin tưởng vào điều mình nhìn thấy, và sẵn sàng đồng tình với kẻ yếu, lời cô giải thích không có bất kỳ tác dụng, thậm chí chọc giận những người đó.