Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 48



“Ba! Con mặc kệ, ba không thể khai trừ anh ấy!” Thẩm Diệc Hàm ôm cánh tay chú Thẩm, cố ý tùy hứng làm nũng.

“Diệc Hàm, bệnh viện cũng không phải một mình ba quản, con cũng lớn, nên hiểu chuyện. Ba nhìn tiểu tử họ Lục kia căn bản là đối với con không có tình cảm, con còn đuổi theo mông người ta làm gì? Con gái của ba không sợ mất mặt sao!”

Chú Thẩm nói ra những lời này rất nghiêm túc, Thẩm Diệc Hàm từ nhỏ đến lớn, chú cũng chưa từng nói nặng lời, hôm nay lại bởi vì Lục Nhất Phương phá giới, trong lòng chú càng không thích anh.

“Ba!” Thẩm Diệc Hàm không thuận theo, kiên quyết nói, “Ba nói bậy! Nhất Phương rất tốt với con!”

Thấy con gái bảo bối còn vì người đàn ông khác khác nói chuyện, chú Thẩm thúc cũng có chút tức, “Được, chỉ cần con có thể để cho tiểu tử kia cưới con, làm ba vợ, ba khẳng định có thể bảo vệ nó.”

“Cảm ơn ba!” Thẩm Diệc Hàm nghe được lời này, tức khắc yên tâm, rất vui vẻ, “Anh ấy sẽ cưới con.”

Cô ta nói xong, bước nhẹ nhàng đi ra khỏi văn phòng. Chú Thẩm thúc, “Con gái ngốc này, bao giờ mới nhìn thấy hiện thực đây.”

Trình Hiểu Cát cùng Lục Nhất Phương về nhà, cảm xúc của anh vẫn rất suy sút.

Trình Hiểu Cát lo lắng hỏi: “ Nhất Phương, anh không cần lo lắng, y thuật của anh khẳng định là không thành vấn đề.”

Lục Nhất Phương lắc đầu, nói: “Anh không có lo lắng cái này. Lòng anh có suy đoán, nếu anh đoán đúng thì đời này sẽ không yên tâm.”

“Suy đoán gì?”

“Hiện tại anh không thể nói, chờ kết quả khám nghiệm đã, sẽ biết suy đoán của anh là thật hay giả.” Lục Nhất Phương cũng không có nói.

Trình Hiểu Cát đi qua ôm lấy anh, an ủi nói: “Không có việc gì, mọi việc có em ở đây nè.”

“Ừ.”

“Anh lúc ấy vì sao đột nhiên quyết định muốn đi học bác sĩ?” Trình Hiểu Cát nói sang chuyện khác, cùng anh nói chuyện phiếm.

Ánh mắt Lục Nhất Phương đi về xa xưa, sau một lúc lâu mới trả lời: “Em còn nhớ lúc em cao trung, có đi thi đấu, bị gãy chân không?”

Trình Hiểu Cát cũng nhớ, cao trung năm ấy, cô đại diện trường học đi tham gia thi đấu, bởi vì sân nơi này có vấn đề, khiến chân bị gãy, “Đương nhiên nhớ rõ, lần đó sau khi bị thương, em còn tưởng rằng em không bao giờ có thể nhảy xa được.”

“Chính là lần đó.” Lục Nhất Phương chậm rãi nói: “Từ khi em biết được, em có khả năng không bao giờ có thể nhảy cao được, cả ngày em rầu rĩ không vui, nhốt bản thân ở trong phòng.”

Trình Hiểu Cát xấu hổ gãi gãi đầu,nhếch mép cười nói: “Kỳ thật em cũng không phải rất đau lòng, bởi vì chân bị thương, không thể đi lại, nên ở nhà xem tiểu thuyết, cả ngày nằm, sắc mặt không tốt cũng là bình thường…… Đi?”

“……” Lục Nhất Phương nghẹn lại, “Anh lúc ấy còn đặc biệt lo lắng ý chí tinh thần của em sa sút, từ đây mất đi ý chí chiến đấu! Không nghĩ tới.”

“Em làm sao có thể không gượng dậy nổi?” Trình Hiểu Cát cười nói: “Việc này với việc học bác sĩ có quan hệ sao?”

“Anh muốn chữa chân của em khôi phục, muốn cho em vui vẻ lại lần nữa, muốn cho em tiếp tục nhảy xa, nên mới lựa chọn đi học bác sĩ.” Lục Nhất Phương nhìn cô thật sâu nhàn nhạt nói.

Trình Hiểu Cát sửng sốt, một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần lại, cô ôm lấy Lục Nhất Phương, không biết nói cái gì, chỉ là nước mắt không chịu khống chế lăn ra.

Lục Nhất Phương cảm giác được ướt át, đem cô từ trên lưng bế lên, thấy cô nước mũi nước mắt hề hề, một bên Lục Nhất Phương giúp cô lau nước mắt, một bên khó hiểu hỏi: “Sao vậy, khóc cái gì? Sau đó, anh cũng thật sự yêu cái nghề này, anh tìm được giá trị của anh, làm anh rất có cảm giác thành tựu.”

Trình Hiểu Cát mang theo khóc nức nở, “Em không biết, lúc ấy anh đã thích em, mà chúng ta lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy.”

“Không có việc gì.” Lục Nhất Phương nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nói: “Hiện tại chúng ta không phải đã ở bên nhau sao? Ngoan, không khóc.”

Cô thút tha thút thít nức nở gật gật đầu, nói: “Về sau chúng ta mãi ở bên nhau. Bất kì kẻ nào cũng không thể chia rẽ.”

“Được.”

“Ngoéo tay.” Trình Hiểu Cát vươn ngón út, đây là bọn họ khi còn nhỏ,là động tác khi đạt được thỏa thuận, chỉ cần ngoéo tay thì bọn họ sẽ không thay đổi.

Lục Nhất Phương vươn ngón út, móc vào, dùng ngón tay cái đóng dấu, Trình Hiểu Cát mới yên tâm.

“Được rồi, không được đổi ý!” Trình Hiểu Cát vui vẻ nói, “Vài ngày rồi anh không có nghỉ ngơi, đi vào ngủ một lát, em ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn chờ anh tỉnh, vừa vặn có thể nấu cơm.”

Lục Nhất Phương gật đầu, đem khăn quàng cổ gỡ xuống, quấn ở trên cổ cô, “Vậy em về sớm một chút.”

“Dạ!” Nói xong, liền ra cửa.

Trình Hiểu Cát mới ra cửa không lâu, Lục Nhất Phương nhận được điện thoại của Thẩm Diệc Hàm.

Thẩm Diệc Hàm cẩn thận hỏi: “ Nhất Phương, anh có khỏe không?”

Lục Nhất Phương không có trả lời, mà hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“ Nhất Phương, anh đừng lo lắng, em xin ba của em rồi, ba em sẽ không làm khó dễ anh.” Thẩm Diệc Hàm tranh công nói: “Ba em nói, chỉ cần anh cùng em kết hôn, ba sẽ giúp anh.”

“Hừ.” Lục Nhất Phương hừ nhẹ một tiếng, âm thanh lại lạnh vài phần: “Cô trở về nói cho ba cô, tôi không cần trợ giúp.”

Nói xong, liền tắt điện thoại.

“Này? Này?” Thẩm Diệc Hàm còn muốn nói nữa, di động không thấy tiếng gì nữa.

Thẩm Diệc Hàm ở văn phòng đi tới đi lui,lại bấm gọi, “Tiểu Cát, là mình.”

“Mày gọi điện thoại tới làm gì?” Trình Hiểu Cát tức giận hỏi.

“Có tiện không? Mình cùng cậu nói chút chuyện của Nhất Phương.”

“Không có tiện.” Trình Hiểu Cát cũng tắt điện thoại.

Thẩm Diệc Hàm khó thở, nhẫn nhịn, lại gọi qua, “Chẳng lẽ cậu không muốn vì anh làm chút chuyện sao?”

Trình Hiểu Cát hỏi: “Mày có ý gì?”

*****