Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 110



Cái này gọi là huyễn kỹ.

Bọn người Tiền Lượng xem ra, hành động của Trần Thương chính là huyễn kỹ!

Bởi vì phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa vết cắt nhỏ có rất nhiều hạn chế, viêm ruột thừa sinh mủ lại càng khó khăn, hiện tại, phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa vết cắt nhỏ mới nhất trong cũng không bao gồm viêm ruột thừa sinh mủ.

Chính là bởi vì vết cắt nhỏ không cách nào hoàn toàn giải quyết vấn đề này!

Mà Trần Thương hết lần này tới lần khác sử dụng cái phương pháp phẫu thuật này đối mặt loại phẫu thuật này.

Quá lỗ mãng!

Quá không để ý đến đại cục!

Lúc này, trong lòng Tiền Lượng do dự một chút, quyết định cho người trẻ tuổi ưu tú này một cơ hội, nói:

- Nếu như... Hắn có thể trong lúc này, mở rộng vết cắt, ta cho rằng cũng có thể tha thứ, dù sao... Người trẻ tuổi mà!

Những người khác cũng nhẹ gật đầu.

'Thế nhưng!

Trần Thương không làm như thế.

Ngược lại, hắn bắt đầu di động giường phẫu thuật, chếch gần 30 độ, Trần Thương nhìn thông qua tầm mắt có hạn sáng thực hiện các thao tác phẫu thuật.

Sau đó, lần nữa thay đổi giường phẫu thuật thành 15 độ.

Đồng thời, cầm kẹp trong tay kẹp chặt lấy hệ màng, tay phải nâng màng bụng, ngón áp út tay phải nhấc làn da lên, lập tức, tầm nhìn tăng lớn.

Trần Thương phẫu thuật thực hiện hoàn mỹ! Lúc này, trong văn phòng im ắng!

Tiền Lượng trực tiếp đứng người lên, trừng to mắt, nháy mắt giơ tay phải lên, chỉ vào màn hình, á khẩu không biết nói gì!

Nửa ngày, mới nói đến một câu:

- Cái này... Đây không phải tại huyễn kỹ! Tiểu tử này... Tiểu tử này quả thực là một thiên tài, hắn có thể

cải tiến phẫu thuật ruột thừa vết cắt nhỏ! Ta... Ta tào! Chuyện này sao có thể?

Không chỉ có Tiền Lượng! Mấy người khác cũng: Ta... Ta tào mãi thôi!

Chỉ có hai chữ này nhưng lại sâu sắc biểu đạt sự kinh ngạc của người trong cuộc,quá trình chuyển biến tư duy của người trong cuộc từ nghi ngờ đến kinh ngạc lại đến hai mắt tỏa sáng, huyền nghi mà không mất đi vui vẻ, thêm nữa hai chữ - Ta tào- đặt ở cuối câu, lại thêm cảm khái kết thúc công việc, có thể nói là điểm mắt bút, diệu thủ sinh hoa, ý cảnh sâu xa, hoàn toàn đảo ngược khinh thường đối với hai từ huyễn kỹ lúc trước!

Vậy mà cho người ta cảm giác vô hạn mơ màng! Tất cả mọi người hít sâu một hơi!

Bùi ngùi mãi thôi!

Thật lâu không thể bình phục!

Trước ngực Tiền Lượng không ngừng chập trùng, giống như cái gì đó muốn phá ngực lao ra!

Nửa ngày sau, Tiên Lượng bất đắc dĩ nói:

- Kẻ này đại tài! Miểu thủ hồi xuân, xảo đoạt thiên công! Một phẫu thuật ruột thừa nho nhỏ, lại đạt đến cảnh giới như thế, ta phục!

- Ha ha ha ha! Quá tuyệt, ý nghĩ này, quả thực, tiểu tử này là một nhân tài! Ta thật muốn đào hẳn đi đặt ở bên cạnh tal

Lời này vừa nói! Lập tức ánh mắt mọi người xung quanh sáng lên! Ý kiến hay!

Họ Tiền quả nhiên không có đầu óc, tin tức này còn dám nói, chúng ta đều lặng lẽ vào thôn, bắn súng không thấy sao!

Nhìn ánh mắt đồng liêu hổ lang xung quanh, trong lòng Lưu Tư Tề càng thêm phức tạp, nhìn chăm chằm Trần Thương trên màn hình đang khâu cái bụng, thầm mắng một tiếng: Ngươi mẹ nó không thể điệu thấp một chút à? Chắc chắn phải làm cho mọi người đều biết ngươi trâu bò hả?

Ai...

Giờ thì tốt rồi!

Nhìn từng chủ nhiệm viện trưởng bên cạnh đang nhìn chăm chằm Trần Thương, Lưu Tư Tê thật đau thận.

Gia hỏa này, sợ là khó khăn rồi...

Hai ca phẫu thuật đặt cơ sở, ca phẫu thuật chuyên khoa ý nghĩa đã không lớn.

Nhưng mọi người vẫn nhãn nại đứng nhìn, dù sao. hứng thú của mọi người đối với Trần Thương rất lớn, rất muốn biết tiểu tử này am hiểu nhất là cái gì.

Người bệnh thứ ba là một người bệnh bị dao nhỏ cắt đứt gân bắp thịt, rất đơn giản.

Hơn nữa thực hiện trong phòng phẫu thuật, dựa theo đám người lý giải, Trần Thương chắc chắn sẽ giơ tay chém xuống giải quyết dứt khoát hoàn thành việc khâu.

Đáng tiếc!

Bọn hắn phát hiện Trân Thương nghiêm túc quan sát nửa ngày, sau đó thận trọng bắt đầu vá kín lại.

Trần Thương biết, khâu gân bắp thịt, chắc chắn phải chú ý cẩn thận, chắc chắn không thể chủ quan, khi cấp độ khâu gân bắp thịt của hản đến cấp đại sư, càng nhận thức đến chỗ tốt xấu khi khâu gân bắp thịt, trực tiếp liên quan đến khôi phục sau này.

Lưu Tư Tề nhìn rất nghiêm túc, bởi vì hắn biết trình độ của Trần Thương.

Thế nhưng...

Lần này không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình, tiểu tử này lại tiến bộ!