Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 859: Đây là một sự bất đắc dĩ



Quả nhiên, hai tay người đàn ông lật mở cuốn sổ ra, thận trọng nhìn từng câu từng chữ, mỗi một câu trong đó cứ như có một con dao đang cứa ở trong lòng!

Mỗi một câu, giống như có một cây kim đâm vào trong lòng bàn tay!

Rất đau!

...

...

Trần Thương bất lực thở dài, nhiên không có ý định đi an ủi, quan tâm bọn họ, bây giờ còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải xử lý.

Mà Nhạc Nhạc và Tiểu Yến có chút sợ hãi nhìn người con gái!

Một lúc sau, bác sĩ ICU Trịnh Vĩnh Quân đến, Trần Thương bắt đầu bàn giao lại công việc cho ông, người đàn ông 40 tuổi nhìn thấy như vậy, tức giận đến không thế nào không mắng một tiếng:

- Đồ súc sinh!

Con bé vẫn còn nhỏ, vậy mà kẻ nào có thể xuống tay tàn nhẫn đến như vậy!

Khắp người chỉ trừ có khuôn mặt và trên cánh tay là không có vết thương, còn ngoài ra đẳng sau lớp quần áo đều có vết thương.

Dưới màn hình, các triệu chứng nguy hiểm có thể từng thời từng khắc mà xuất hiện, đêm nay khẳng định phải thức suốt đêm.

Cấp cứu, xưa nay chưa bao giờ dừng lại!

Vừa vặn truyền hết nước biển, một lần nữa kiểm tra creatine kinase (CK) gấp.

Mượn chuyện này, Trình Vĩnh Quân đưa người bệnh vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, ở đó các thiết bị máy móc đều được chuẩn bị sẵn sàng.

Đêm nay, đối với đám người nhà kia là một đêm ác mộng!

Đối với Trần Thương mà nói, những việc này. không phải là chưa từng gặp qua

Ngay cả hội chứng tiêu cơ vân, Trăn Thương cũng từng thấy qua rồi.

Uống thuốc ngủ tự sát, Trần Thương cũng đã gặp và xử lý qua.

Nhưng mà...

Việc bạo lực gia đình!

Bạo lực gia định nghiêm trọng như vậy, Trần Thương là lần đầu thấy qua.

Mỗi lần nhớ lại những dòng chữ được ghi chép bên trong cuốn sổ là bản thân liền tức giận, trong đầu tái hiện lại những hình ảnh tội ác tày trời, Trần Thương cảm thấy kẻ phạm tội kia căn phải nhận hình phạt thích đáng.

Nhưng dù sao, anh cũng chỉ là một bác sĩ chứ không phải quan toà.

Dù cho tên tội phạm kia có nằm trên bàn phẫu thuật, anh phải làm bổn phận của người bác sĩ, tận tâm tận lực chữa trị cho anh ta.

Giờ khắc này, Trần Thương cảm giác được, với tư cách một người bác sĩ điều khó khăn nhất, có lẽ không phải là kỹ thuật hay trình độ.

Mà là nhìn thấy thắng trầm của cuộc sống, nhưng lại không thể hành sự theo cảm tính của mình.

Đây là một sự bất đắc dĩ.

Có lẽ....

Nếu trời có tình trời cũng già.

Con đường đúng đản trên thế gian rất thăng trầm.

Giây phút này, Trần Thương đã hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc của câu nói này.

Trong đó, có vài lần tim cô gái đột ngột ngừng đập, cũng may cấp cứu kịp thời mới sống sót được.

Trần Thương nhìn trên máy đếm nhịp tìm nhảy lên đường cong, hình như đây chính là tâm hồn yếu ớt của cô bé này.

Trần Thương cảm giác vào giờ phút này, cô bé so với mình nhỏ hơn một tuổi đang nằm trên giường này đây, tựa như một con thỏ với linh hồn bị nhốt lại, không thể chịu tra tấn thêm một khắc nào nữa, cô đang trốn tránh, vì lý do đó... hiện tại cô vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc sau nhận được cuộc điện thoại cấp cứu, Trần Thương cùng Trịnh Vĩnh Quân rời đi trở lại phòng cấp. cứu.

Lúc này, cấp cứu có thêm một người bệnh mới đến

Trần Thương lại bắt đầu công việc bận rộn.

Đêm nay, Trần Thương đặc biệt sợ mình sẽ rảnh rỗi

Bởi vì khi mỗi khi anh rảnh rỗi, anh sẽ nhịn không được mà nghĩ đến chuyện kia.

Người nhà của cô bé kia vẫn còn lo lắng chờ đợi ở trong đại sảnh, người đàn ông trung niên tỉnh thần sa sút tựa người ở trên tường, hai chân bất lực không thể chống đỡ, trượt xuống ngồi xổm dưới đất, sau đó ngồi thắng lại đem hai chân dang ra và tựa đầu vào bờ tường lạnh lẽo.

Trong mắt ông thể hiện sự liên nghị, có lẽ ông đã quyết tâm: Con mình không thể chết được!

Thiếu niên mười bảy tuổi đang khóc tựa như đứa bé ba tuổi, cậu nhóc vò đầu bức tóc, còn người phụ nữ thì trầm mặc ít nói, không biết phải làm sao.

Một cảnh sát đã rời đi, một người khác thì nhìn cậu thiếu niên, như sợ cậu ta xúc động sẽ làm ra cái loại hành động không đáng có.

....

....

Trần Thương đợi ở phòng chăm sóc đặc biệt tới 5 giờ.