Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!

Chương 14: Cảm ơn anh lại một lần nữa đẩy tôi vào tình huống khó xử



Thư Di đứng chôn chân tại chỗ nhìn về phía Sở Trạch Hiên, ngay từ lúc nãy cô đã có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh phát tán ra từ người anh mà chính cô cũng không biết tại sao.

Cô bối rối nhìn anh, lẽ ra vừa nãy cô không nên xưng là “Mẹ”, ai mà biết được anh lại bất thình lình xuất hiện ở đây cơ chứ, nhưng có vẻ cho dù đã bị nghe thấy thì Sở Trạch Hiên hẳn cũng không đoán ra điều gì. Cho nên cô nhất định phải bình tĩnh lại mặc kệ anh đi.

Cứ thế cô bước từng bước nhẹ nhàng đi qua người anh, vốn tưởng rằng đã thoát nạn nào ngờ Sở Trạch Hiên lại nói vọng lại với giọng điệu mỉa mai.

“Đời tư của cô cũng phong phú muôn màu muôn vẻ quá đấy”

Thư Di nghe thấy thì liền quay lại nhếch môi đáp trả anh.

“Sao nào? Tôi không theo đuổi được anh, chẳng lẽ còn phải vì anh mà thủ tiết cả đời sao?”

“Tôi chưa từng kết hôn, cũng chưa từng có bạn trai, cuộc sống của tôi như thế nào anh không cần bận tâm. Anh quan tâm như vậy, ai không biết còn tưởng anh thích tôi đó!”

“Tôi thích cô? Hạ Thư Di, bệnh hoang tưởng của cô ngày càng nặng rồi đấy”

“Tôi bị hoang tưởng? Anh là ai mà có quyền chất vấn tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng ta đâu có liên quan gì đến nhau, cũng đâu có quan hệ thân thiết gì đúng không?”

Sở Trạch Hiên nghe Thư Di mạnh miệng như vậy cũng không biết nói gì vì căn bản những điều cô nói hoàn toàn là sự thật. Anh vốn không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô, nhưng thấy cô cười tươi hạnh phúc như vậy sao anh lại cảm thấy đau lòng chứ?

Thư Di đứng đối diện nhìn ra biểu cảm lúng túng của Sở Trạch Hiên, không ngờ lại có một ngày mà anh bị cô nói đến mức không thể nào đáp trả được. Haa… nhân tiện đây bỡn cợt anh một chút chắc sẽ thú vị lắm đây.

Nghĩ là làm, Thư Di không nhanh không chậm liền đối mắt với Sở Trạch Hiên mà khích bác.

“Nếu anh đã một lòng muốn biết vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh”

“Lúc nãy, tôi đang nói chuyện với một người rất quan trọng. Anh không thể nào biết tôi yêu người ấy đến nhường nào đâu, tôi muốn trao cho người ấy tất cả những điều tuyệt vời nhất trên thế giới này. Đến cả tôi còn không ngờ tình yêu mà tôi dành cho người ấy còn lớn hơn cả dành cho anh” Thư Di nhắm mắt nhớ lại tựa như đang nhớ lại những kí ức cũ mà thâm tình nói.

“Là vậy sao?” Sở Trạch Hiên đột nhiên thấy tức giận khi nghe cô nhắc về “người ấy”.

“Đương nhiên. Sao tự dưng anh lại cau có vậy, anh thất vọng vì tôi với anh giờ chỉ còn hai chứ ‘từng yêu’ thôi à?”

“Không ngờ anh lại ‘ngố’ đến vậy đấy” Thư Di bụm miệng cười khoái chí.

“Ngố”? Sở Trạch Hiên lại có thêm một biệt danh mới ư? Hết “người đàn ông trung niên không ai ưa” của Viên Viên, giờ đây lại bị người con gái trước kia từng theo đuổi đặt thêm một cái tên nữa là “ngố”. Anh đường đường là một bác sĩ giỏi nhất nhì thành phố A này, đầu đội trời chân đạp dất, vừa đẹp trai lại còn giàu có mà giờ lại bị cô gái này nói là “ngố” ư? Thật sự không thể chấp nhận được mà.

Sát khí từ người anh toả ra ngùn ngụt, anh tức giận liền nói: “Hạ Thư Di, cô đúng là biết chọc tức người khác đấy.”

Thư Di lại xem như không có chuyện gì xảy ra, xua xua tay nói một câu rồi xoay người muốn rời khỏi, không muốn dông dài với anh thêm nữa.

“Như nhau cả thôi, tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách với nhau thì hơn”

Nhưng điều bất ngờ là Thư Di còn chưa đi được hai bước chân đã bị Sở Trạch Hiên nắm chặt tay kéo giật ngược lại phía sau thuận thế áp sát cô vào bức tường gần đó. Thư Di vẫn như chưa hề biết sắp xảy ra chuyện gì vẫn gân cổ lên mắng anh.

“Sở Trạch Hiên, anh bị điên rồi hả?”

Nhưng cho đến khi cô nhận thức được sự việc thì tư thế mà Sở Trạch Hiên và cô đang đứng có chút mờ ám, gương mặt anh tuấn của anh và cô gần nhau trong gang tấc, chỉ còn cách nhau 3cm nữa thôi là có thể chạm môi. Trong khi Thư Di ngại ngùng vì cái tư thế quái đản này thì Sở Trạch Hiên lại đang nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng nước của cô, thật sự anh đang rất tức giận vì những lời nói khích bác của cô, anh rất muốn nuốt chửng nó vào bụng để có thể ngăn lại những lời nói ngang bướng của cô.

Không nghĩ nhiều, Sở Trạch Hiên liền ngay lập tức cúi xuống ngậm chặt đôi môi đỏ mọng đó của Thư Di, cô rất bất ngờ trước hành động này của anh, cô vội vàng “Ưm” lên một tiếng thuận thế hé môi một chút để có thể mắng chửi anh nhưng anh nào có cho cô cơ hội đấy, liền đưa tay chế trụ gáy cô khiến nụ hôn lại càng thêm sâu, môi lưỡi quấn quýt, hoà quyện vào với nhau. Lưỡi anh khuấy đảo bên trong khoang miệng thơm tho của cô, anh dường như muốn hút hết tất thảy những gì ngọt ngào nhất trong miệng cô vào bụng mình vậy đấy.

Thư Di thì sao? Rõ ràng lí trí gào thét cô rằng nên đẩy anh ra nhưng sâu trong thâm tâm cô lại không muốn làm như vậy. Đã thế cô còn chống tay lên ngực anh mà đáp trả nhiệt tình nữa chứ. Rốt cuộc là cô bị làm sao vậy?

Sau đó, nụ hôn chợt kết thúc khi cả anh và cô đều nghe thấy tiếng nói xì xào vọng ra từ phía đằng xa của những người đi cùng đoàn trong chuyến hội thảo lần này.

“Trời ơi, cái gì kia?”

Thư Di và Trạch Hiên vẫn giữ nguyên tư thế thân mật giống vừa nãy trầm lặng lắng nghe lời bàn tán kia. Sở Trạch Hiên bỗng dưng ngượng ngùng nghĩ lại, anh đã hôn Thư Di vì tức giận, thậm chí… lúc bị nhìn thấy anh lại không nỡ đẩy cô ra mà cứ tiếp tục dây dưa mãi không dứt như vậy.

Lúc sau, Thư Di vì quá ngượng mà mắt đảo qua chỗ khác, lấy tay miết mạnh đôi môi mình như kiểu muốn xoá đi vết tích mà Sở Trạch Hiên để lại vậy rồi buông lời châm biếm.

“Sở Trạch Hiên… cảm ơn anh lại một lần nữa đẩy tôi vào tình huống khó xử”

Anh cũng chẳng vừa, cứ tưởng sẽ vì câu nói đó mà bỏ đi ai ngờ anh lại đáp lại gọn lỏn.

“Nếu đã là lời cảm ơn thì tôi cũng không ngại giúp cô thêm lần nữa”

Nói là phải đi đôi với hành động, Sở Trạch Hiên sau đó một tay ôm eo kéo cả người cô áp sát vào người mình, một tay giữ chặt gáy cô lại lần nữa áp môi bạc mỏng của mình xuống đôi môi hồng hào kia mà quấn quýt khiến Thư Di nhất thời bất động không thể làm gì chỉ biết trố mắt lên nhìn gương mặt anh phóng đại ngay trước mặt mình.