Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!

Chương 65: Phải buông tay sao?



Khúc Ưu Ưu rời khỏi nhà hàng với tâm trạng bực bội, cô ta trực tiếp trở về chung cư Vũ Điều. Trong phòng tắm, dù cho có xả nước lạnh như thế nào vẫn không thể nguôi được cơn giận, nhìn ngắm chính mình trong gương, nghĩ lại hành động Thư Di dứt khoát hất ly rượu vang vào mặt cô ta, cô ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

“Hạ Thư Di, đừng tưởng rằng cô có Cận Thiếu Phong chống lưng, cô có thể trở về cuộc sống giàu sang trước kia…”

“Để tôi chống mắt lên xem, cô và Trạch Hiên có thể hạnh phúc được bao lâu”

_______________

Thư Di đứng trên toa tàu điện ngầm đi đến bệnh viện mà tâm trí cứ bay lơ lửng đi đâu, càng nghĩ lại càng sầu, cô thở dài. Tối qua dự định cho Trạch Hiên và Tâm Dao gặp nhau vậy mà đến chiều lại nhận được tin nhắn của anh nhắn rằng bên bệnh viện Quân Y gọi điện tới nói Lâm lão đang trong tình trạng nguy cấp cần anh đến đó một chuyến. Là bác sĩ thì không thể làm lơ được mà người này lại là Lâm lão gia, ông nội của Lâm Hướng Nam thì lại càng không thể từ chối.

Có lẽ Trạch Hiên và Tâm Dao không có duyên gặp nhau rồi! Cũng không biết vào lần tới có còn cơ hội nữa không…

Và cũng vì bệnh tình của Lâm lão chuyển biến xấu và công việc bận rộn ở Hoa Khang mà từ buổi trưa ngày hôm đó tới bây giờ đã mấy ngày rồi Thư Di không có gặp Sở Trạch Hiên. Hai người thời gian rảnh chỉ có thể nhắn tin hoặc gọi điện qua lại mà thôi.

*Bệnh viện Hoa Khang

Sở Trạch Hiên kiểm tra xong tình hình của bệnh nhân, bước ra khỏi phòng vừa hay điện thoại vang lên tiếng tin nhắn. Không biết bên kia Thư Di nhắn cái gì mà suốt dọc đường đi anh chỉ chăm chú vào điện thoại, gương mặt cũng bừng sáng, cười tủm tỉm mà không để ý đến ai cả. Gần đó, y tá trưởng và các hộ sĩ lại được một phen bàn tán.

“Y tá trưởng, tôi càng ngày càng cảm thấy bác sĩ Sở gần đây rất tươi tỉnh luôn đó”

Y tá trưởng gật đầu đồng tình. Bọn họ nhìn bóng lưng Sở Trạch Hiên đi xa lại càng bàn tán sôi nổi hơn.

“Chẳng lẽ bác sĩ Sở thật sự đã bị tình yêu quật ngã rồi à?”

“Chuyện lạ đó nha”

“…”

Mà Sở Trạch Hiên lại không hề phát giác các ý tá đang chăm chú nhìn anh, sôi nổi lấy anh ra làm chủ đề buôn chuyện. Lúc này, anh chỉ chăm chăm gửi tin nhắn tới Thư Di.

“Đợi tôi vài ngày nữa rảnh rỗi, sẽ cùng em ăn cơm, sẽ không khiến em béo phì nên em cứ yên tâm”

Thư Di bên này nhận được tin nhắn thì cũng tủm tỉm cười, ngây ngất đến độ mặt hồng nhuận lên. Đúng lúc này, trong văn phòng, các bác sĩ cũng nhìn về phía cô mà bàn luận.

“Hình như bác sĩ Hạ đang yêu đương à?”

“Tôi cũng nghĩ vậy, cô ấy thường xuyên ôm di động ngồi một góc cười cười như vậy cả ngày…”

“Theo kinh nghiệm tình trường dày dặn của tôi, nhìn biểu hiện của cô ấy, chắc chắn là bị con quỷ tình yêu nhập rồi”

“Cũng phải thôi, bác sĩ Hạ xinh đẹp, giỏi giang như vậy không có người yêu mới là điều lạ đó”

“…”

Lúc sau, đột nhiên Thư Di nhớ tới lần gặp mặt hụt giữa Tâm Dao và Sở Trạch Hiên lại càng thấy áy náy, nhân tiện đang nhắn tin với anh, cô liền thăm dò.

“Trạch Hiên, anh có thích có con không?”

Sở Trạch Hiên nhìn tin nhắn của Thư Di, khoé miệng không tự chủ được mà nâng lên thành một nụ cười tươi, anh dựa người vào một bên cửa sổ gần đó, ngẫm nghĩ một chút rồi nhắn lại.

“Sao? Em muốn sinh cho tôi một đứa à?”

“Anh đoán xem!“

Anh chậm rãi buông tay, tầm mắt nhìn ra phía bên ngoài qua lớp kính trong suốt, miệng vẫn cười tươi như hoa nở mùa xuân, nhắn lại.

“Vậy để tôi xem xét làm bụng em bự”

“Này… anh đừng manh động nha. Chúng ta mới chỉ xác định thôi mà…”

Nhìn tin nhắn hồi đáp mà nụ cười trên môi anh càng ngày càng sâu. Anh chợt nhớ tới Cố Ngạn cũng chạc tuổi anh, chỉ là anh sinh sớm hơn Cố Ngạn 1 tháng vậy mà hắn cùng Tinh Tuyết đã có nhóc con Tiểu Kiệt, còn anh thì vẫn đang thử yêu đương. Có lẽ anh cần cố gắng hơn rồi!

Thư Di buổi tối hôm ấy sau khi kể chuyện trước khi đi ngủ cho Tâm Dao nghe, lúc sau, Tâm Dao thắc mắc.

“Mẹ, con phát hiện hình như mấy hôm nay mẹ đều tới đón con tan học a!”

“Làm sao vậy? Con không thích à?”

“Không phải mẹ nên đi hẹn hò sao? Hay là mẹ lại thất tình rồi?”

“Thất cái đầu con đó, trong đầu con toàn suy nghĩ cái gì vậy hả? Mấy ngày nay, chú kia có chút việc bận cho nên mẹ và chú ấy đều không có thời gian gặp nhau đó”

“Thôi được rồi, mau ngủ đi nào”

“Vâng ạ. Mẹ ngủ ngon”

“Ngủ ngon, bảo bối”

Khi Thư Di vừa mới tắt điện, bước ra khỏi phòng, Tâm Dao lại mở to đôi mắt thì thầm một mình.

“Mấy hôm nay cũng đều không nhìn thấy Phong thúc thúc, chẳng lẽ chú ấy cũng bận sao?”

Cô bé thở dài một hơi, sau đó cũng nhắm mắt lại, chốc lát đã ngủ rồi. Thư Di đi từ từ ra ban công, không gian yên tĩnh, thân thể cô hứng từng đợt gió lạnh vào người khiến bả vai run nhẹ. Suy nghĩ của cô có chút đình trệ, ánh mắt nhìn thẳng vào không trung dần mất đi tiêu cự. Liệu rằng lần sau cô có thể trực tiếp đưa Sở Trạch Hiên đi đón Tâm Dao được không nhỉ?

______________

Ngày hôm sau

Thư Di đang ngồi thơ thẩn trong phòng làm việc, những tin nhắn, những cuộc gọi giữa cô và Sở Trạch Hiên đang ngày càng dày lên, khoé miệng lúc nào cũng tủm tỉm cười, cô thật mong chờ đến ngày anh và Tâm Dao hội ngộ.

Đúng lúc này, văn phòng bị một bác sĩ đẩy cửa vào, người đó giao công việc cho cô xong xuôi mới đi ra ngoài.

“Bác sĩ Hạ, ngày mai bác sĩ Lưu xin nghỉ, buổi sáng cô có thể đến thế chỗ anh ấy được không?”

“Được chứ, không thành vấn đề”

Giờ tan tầm lại đến, Thư Di đang thu dọn tài liệu để đi đón Tâm Dao thì ngay lúc ấy điện thoại di động lại vang lên. Thấy người gọi là Cận Thiếu Phong, cô chần chừ một lúc lâu rồi mới bắt máy.

“A Phong?”

“Anh đang ở dưới cổng bệnh viện, chúng ta cùng đi đón Tâm Dao đi…”

Thư Di ra khỏi phòng làm việc, vốn muốn từ chối nhưng lại cảm thấy mình như vậy có hơi quá đáng nên lại thôi.

Ra đến xe, Thư Di tò mò hỏi.

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh đi công việc ngang qua đây, thấy đến giờ tan tầm, sẵn tiện đón em luôn. Hơn nữa, mấy ngày nay anh không có gặp Tâm Dao, thấy rất nhớ con bé”

Thư Di rũ mắt, cười nói.

“Em vốn định mang Tâm Dao đi thư viện, mà anh lại đến đây, để dịp khác vậy”

Cận Thiếu Phong nhìn Thư Di cười cười như vậy, anh ta cảm giác giống như cô đã trở về là con người hoạt bát trước đây! Nhưng mà là vì ai? Vì Sở Trạch Hiên ư?

Thư Di cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Cận Thiếu Phong, cô vốn tiếp tục định cười nói với anh ta như bình thường nhưng lại bắt gặp ánh mắt ấy khiến tâm tình có một chút quẫn bách. Cô âm thầm cười khổ, trực tiếp làm lơ hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa xe. Cận Thiếu Phong thu hết mọi cử chỉ trốn tránh của cô vào mắt, anh ta thở dài, cũng không nói gì nữa.

Thư Di xuống xe đứng đợi ở cổng nhà trẻ, Tâm Dao vừa ra tới liền thấy ngay bên đường là xe của Cận Thiếu Phong, đôi mắt liền sáng rực.

“Mẹ, hôm nay chúng ta sẽ ăn tối cùng Phong thúc thúc sao ạ?”

Thư Di không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi dắt Tâm Dao hướng đến xe của Cận Thiếu Phong đang chờ. Đúng lúc ấy, phía đằng xa có một ống kính vẫn đang nhắm đến ba người. Bức ảnh được chụp rất rõ nét, hiện rõ ràng hình ảnh bóng lưng Thư Di dắt tay Tâm Dao đến bên cạnh xe của Cận Thiếu Phong. Sau khi đã yên vị, chiếc xe bắt đầu chạy về phía trung tâm thành phố.

Sở Trạch Hiên vừa mới phẫu thuật xong, trở về phòng làm việc dự định nhắn tin hỏi han Thư Di một chút bỗng nhiên phát hiện ra có một tin nhắn từ người lạ. Anh tò mò, mở ra xem, nội dung tin nhắn chính là bức ảnh khi nãy và tất nhiên không có lời nhắn nào cả. Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, người khác có lẽ sẽ không nhận ra người phụ nữ kia là ai nhưng riêng anh chỉ cần liếc mắt qua là đã biết đó chính là Thư Di.

Anh nhíu mày nhìn kĩ, thấy Thư Di dắt tay một đứa trẻ lên xe của Cận Thiếu Phong, anh lại hướng mắt về phía bóng lưng của đứa bé kia, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác không nói thành lời. Cái đêm ở Nam Hải, cô cùng anh triền miên, anh đã biết đó không phải lần đầu của cô, nhưng thật không ngờ đến hôm nay lại nhận được tin nhắn này khiến anh khó lòng mà tin được. Thì ra cô đã có con rồi?!

Lúc sau, anh lại rơi vào trầm tư. Nếu quan hệ giữa Thư Di và Cận Thiếu Phong thật sự đã đến mức này vậy sao ngày đó ờ nhà hàng, anh dắt cô đi khỏi, vì sao Cận Thiếu Phong không chặn lại?

Suy nghĩ ấy cũng chỉ trong chốc lát lại tan biến thay vào đó là anh cảm nhận được hô hấp đang dần trở nên khó khăn. Trái tim Sở Trạch Hiên bỗng cảm thấy co chặt lại, cảm giác khó chịu xâm lấn tâm trí anh. Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, khoé miệng nở một nụ cười tự giễu.

Thư Di, chẳng lẽ đi tới bước đường này mà tôi lại phải buông tay em sao?

_____________

Chap này mình sửa đi sửa lại nhiều lần vẫn thấy hơi lấn cấn. Khó chịu thật:))))

Spoil một tý tẹo là chap sau anh Hiên sẽ được diện kiến con gái 😂