Bác Sĩ Tạ, Trong Bụng Tôi Có Đèn Mổ Của Anh

Chương 8: Cách tán trai



Ngày tháng ở bệnh viện quả thật là thời gian tuyệt nhất trong cuộc đời của Văn Gia Hi. Mỗi ngày cô có thể đi theo bác sĩ Tạ kiểm tra phòng… Khi Tạ Kiều Thời mang theo nhóm bác sĩ thực tập đến kiểm tra phòng trong khu nằm viện, cô mặc đồng phục bệnh nhân đi lon ton theo sau lưng đội ngũ của Tạ Kiều Thời.

Ban đầu Tạ Kiều Thời còn khuyên nhủ cô, sau này giống như nhận ra cô bé này dầu muối không chịu ăn, mềm cứng không ăn, cho nên cũng không muốn phí công sức, mặc cô thích làm sao vui vẻ là được.

“Bác sĩ Tạ, buổi sáng tốt lành nha!” Văn Gia Hi chờ Tạ Kiều Thời tới kiểm tra phòng, theo thường lệ sau khi kiểm tra xong Tạ Kiều Thời lại khuyên nhủ như mọi ngày.

Vẻ mặt Văn Gia Hi luôn là: “Bảo bảo nghe không hiểu”, khi Tạ Kiều Thời và các bác sĩ rời đi thì cô cũng theo chân bọn họ ra khỏi phòng bệnh.

Cô tự mình đắm chìm trong bộ dạng tốt đẹp bác sĩ Tạ, có tiếng ồn mơ hồ truyền tới từ cầu thang thoát hiểm, cô càng đến gần thì càng nghe rõ hơn.

Từ nhỏ Văn Gia Hi hiếu kỳ rất nặng, chuyện gì cũng thích đi theo xem náo nhiệt. Cô theo tiếng nhìn lại, có vài người từ cửa thang máy bên kia vọt ra. Cô liếc mắt đảo qua, đúng lúc nhìn thấy bên trong có người, trên tay còn cầm cây gậy bóng chày!

Trời ơi…

Tim của Văn Gia Hi lập tức vọt lên tới cổ họng. Cô theo bản năng nhìn về hướng của Tạ Kiều Thời, lập tức nhìn thấy bọn họ sắp quẹo vào phòng bệnh. Lúc quay đầu lại, phát hiện đám người kia đã lôi “gậy” soàn soạt về hướng bác sĩ Tạ!

Thoáng chốc, đầu óc Văn Gia Hi trống rỗng. Cô hoàn toàn không có thời gian để đánh giá tình thế trước mắt, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, lúc này bác sĩ Tạ có tám phần đã đụng phải rắc rối lớn.

“Trời ơi, bác sĩ Tạ của mình…” Văn Gia Hi vô thức lặp lại trong miệng, theo phản xạ có điều kiện giống như một bước đã vọt nhanh tới đôi bác sĩ kia, trực tiếp lao vào phía sau của Tạ Kiều Thời, dang hai tay ra ôm anh cứng ngắc.

Tạ Kiều Thời khi suýt vì cú bổ nhào này của cô mà ngã. Anh ổn định thân hình, lập tức xoay người lại đỡ cô, vừa cúi đầu thì thấy cô đang nhắm chặt hai mắt biểu cảm như quyết không sợ chết.

Ngũ quan của cô thống khổ vặn vẹo thành một đoàn, trong miệng còn gào to: “Có chuyện gì cứ kiếm tôi a a a a.”

Ở đây người đều cố nén cười. Chuyện nữ bệnh nhân này thích bác sĩ Tạ toàn bệnh viện gần như không ai không biết. Đặc biệt là mấy người bác sĩ thực tập đi theo bác sĩ Tạ, mỗi ngày đều thấy cô dùng mười tám chiêu thức tán trai.

Nhưng chuyện hôm nay xảy ra, làm bọn họ cảm thấy hơi khó hiểu.

“Bạn nhỏ, tỉnh tỉnh.” Tạ Kiều Thời hết cách vỗ vỗ đầu cô, ánh mắt nhàn nhạt mà đảo qua xung quanh, trong lòng sáng tỏ.

Mà Văn Gia Hi đợi hồi lâu cũng cảm nhận được cảm giác bị đánh bằng gậy bóng chày, cô cảm thấy có chút khó hiểu với tình trạng hiện tại rồi mở mắt. Lúc này phát hiện bản thân không có chuyện gì cả, lại còn nằm trong ngực bác sĩ Tạ hồi lâu.

Gì? Không đúng rồi!

Văn Gia Hi đột nhiên quay đầu lại, thấy gã đàn ông trung niên cầm gậy bóng chày lớn biểu cảm hoảng sợ trên mặt gã còn nhiều hơn cô. Cô phẫn hận nhìn chằm chằm gậy bóng chày trong tay gã, bỗng nhiên tỉnh ngộ, có khi nào chuyện này không giống với cô tưởng tượng.

Đối phương giống như là cảm nhận được ánh mắt hung hăng của cô, chịu không nối nuốt miếng nước miếng: “Con trai tôi.” Gã chỉ chỉ vào phòng bệnh. “Muốn ăn sinh nhật, tôi mang quà đến cho nó…”

Nội tâm Văn Gia Hi lúc này muốn hộc máu!

Làm sao bây giờ? Mất hết mặt mũi trước mặt nam thần rồi? Làm rùm beng lên rồi còn bổ nhào vào ngực nam thần làm sao bây giờ? Online chờ, rất cấp bách!

Ơ? Ở trong lòng ngực của nam thần …

“Ha ha ha ha ha.” Văn Gia Hi lặng lẽ sờ lên eo của bác sĩ Tạ. “Cái kia, ngày hôm nay trời không tệ ha. Em, em có chút choáng, à, đúng vậy, choáng váng.”

Vừa dứt lời, cô liền ngả đầu vào lòng ngực của Tạ Kiều Thời. Mặc dù mười mấy đôi mắt ở đây đều nhìn ra được là cô đang giả bộ, nhưng mà nếu cô không đứng dậy thì không ai có thể kéo cô ra nha.