Bậc Thầy Chia Tay

Chương 73: Nước sông không phạm nước giếng



Nhân lúc Lý Tuyền vẫn chưa ra, tôi nói qua cho Uy Tử những tư liệu mà tôi tra được, có lẽ vào thời điểm Lý Tuyền học lớp mười, cũng chính là lúc mười sáu tuổi, bị kẻ thù tìm đến nhà, bố bị đánh chết, còn mẹ bị cưỡиɠ ɦϊếp trước mặt Lý Tuyền.

Đây là lúc điều tra chuyện công xưởng bất hợp pháp trước kia, Lý Tuyền muốn cứu Nhân Nhân mà phải nói.

Ngoài ra, còn nhiều chuyện chị ấy không nói ra là, từ đó trở đi, chị ấy vì trốn tránh kẻ thù gia đình, cũng vì muốn để mẹ rời khỏi nơi đau thương đó, liền chuyển tới nơi khác, tôi không còn nhìn thấy chị ấy nữa, cho tới cuối cùng chị ấy tìm đến tôi, nói là cùng nhau làm ăn.

“Anh Địch, ý của anh là, chị Tuyền, chị ấy…chỉ là muốn mượn danh nghĩa làm ăn, để báo thù?”

Tôi gật đâu: “Tôi thấy có lẽ là vậy, cậu xem, bắt đầu từ sau chuyện USB đó, những người những chuyện mà chúng ta gặp phải đều liên quan đến ma túy, mà bố của Lý Tuyền bị kẻ thù tìm đến nhà, nguyên nhân có lẽ cũng là vì thuốc phiện, chuyện này tôi vẫn chưa kiểm chứng được.”

Uy Tử không nói gì một hồi lâu, tôi quay đầu nhìn cậu ấy một cái, hiếm thấy sắc mặt lại nghiêm chỉnh như vậy.

“Ha, sợ rồi à, tôi vẫn luôn tưởng rằng cậu biết hết rồi, cùng cô gái đó chơi tôi cơ đấy.”

“Đệt, nếu tôi biết sớm hơn đã tìm Lý Tuyền nói rõ chuyện này rồi! Đm, chuyện lớn như vậy, ai chơi vào được chứ, chê mệnh dài quá à.”

“Vậy chuyện gần đây của Triệu Phong đó, chắc cũng không phải là người mà chị Tuyền muốn điều tra đấy chứ, đệt, người đó chúng ta thật sự không dây vào nổi…”

Uy Tử đang định thổ huyết, đèn phòng cấp cứu liền tắt, y tá đẩy xe cứu thương ra.

Mẹ Lý Tuyền chạy lên trước: “Tuyền Nhi, Tuyền Nhi? Tuyền Nhi của mẹ, con sao rồi!”

Bà vừa khóc vừa gọi, giống như một đứa trẻ, lúc nãy lấy nhiều máu như vậy, lẽ ra không nên quá kích động, tôi nháy mắt với Uy Tử, ra hiệu cậu ấy tạm thời im miệng, sau đó nhanh chóng qua ôm bà ấy lại.

“Bác à, đừng kích động, Lý Tuyền không sao, bác như vậy, chị ấy không thể nghỉ ngơi tốt được.”

Tôi nhẹ giọng dỗ bà, cứ dỗ cứ dỗ Lý Tuyền cũng dần dần nhắm mắt lại, chị ấy nhìn tôi và mẹ chị ấy một cái, rồi nhắm mắt lại rất nhanh, giống như không muốn đối mặt.

Tôi cũng không vạch trần chị ấy, trực tiếp ngẩng đầu hỏi y tá: “Y tá, chị ấy không sao chứ?”

Y tá vẫn bày ra vẻ mặt uể oải lạnh lùng ấy: “Không có gì đáng ngại, nhưng vết thương vừa mới khâu xong, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới được xuất viện.”

Tôi vội vàng gật đầu, đưa mẹ Lý Tuyền và chị ấy vào phòng bệnh.

Giờ Lý Tuyền như vậy, luôn phải có người ở bên chăm sóc, tôi nghĩ một hồi, bảo Uy Tử xuống lầu mua ít đồ ăn, bị dày vò lâu như vậy, mọi người chắc cũng đói rồi, ăn tạm bợ một bữa đã.

Uy Tử ra khỏi phòng bệnh, mẹ Lý Tuyền cứ ngồi bên cạnh giường nắm chặt tay Lý Tuyền, rưng rưng nước mắt.

“Uy Tử đi rồi, không có ai truy hỏi chị nữa, có thể mở mắt rồi.” Tôi nhẹ giọng nói một câu, nhìn lông mi Lý Tuyền khẽ động cuối cùng cũng mở mắt rồi.

Quá hiểu tính cách người phụ nữ này, Uy Tử là người khó mà giấu được, chị ấy sợ Uy Tử truy hỏi, cũng không biết giải thích với cậu ấy thế nào.

Lý Tuyền nghiêng đầu, nhẹ nhàng giơ tay lên, lông mày khẽ nhíu lại, chắc là đụng đến vết thương rồi.

“Mẹ…” Chị ấy nhẹ giọng gọi một tiếng, nước mắt tràn trong hốc mắt, nhưng không hề rơi xuống.

“Tuyền Nhi, Tuyền Nhi nhà chúng ta vẫn xinh đẹp như vậy, bạn trai con qua đón mẹ, cậu ấy đưa mẹ tới thăm con.” Bà vừa nói vừa nắm lấy tay tôi ra sức lắc.

“Cậu ấy còn đánh ngất cô giúp việc mới đó, con biết không, giúp việc đó lúc nào cũng ức hiếp mẹ…”

Mẹ Lý Tuyền nói như một đứa trẻ, lại bắt đầu thút tha thút thít khóc.

Lý Tuyền không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đã điểm bạc của mẹ mình, muốn an ủi bà.

“Ngô Địch, cậu biết được bao nhiêu rồi?” Chị ấy vẫn không nhìn tôi, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi, đôi môi trắng bệch, mặt không chút sức sống.

Nghĩ một hồi: “Còn rất nhiều chuyện mà tôi không biết, cần chị nói với tôi, sau đó tôi sẽ xem xét xem có lội vào vũng nước đục của chị không.”

Tôi nói một cách tự nhiên, rồi lại nhìn Lý Tuyền cười.

“Quả nhiên, đây mới là Ngô Địch mà tôi biết, tôi không nói cho cậu biết, là vì sợ sau khi cậu biết chân tướng sẽ trốn đi thật xa, chứ không hề vì lo lắng cho cậu, so với cậu, thì tôi còn lo cho Uy Tử hơn.”

Chậc chậc, câu này nói một cách khiến người ta tổn thương, nhưng nghĩ lại tôi đúng là một thằng khốn ham sống sợ chết.

“Ồ, nhưng giờ tôi đã biết rồi, dù không biết bản thân có thể có tác dụng gì, nhưng, nếu chị đã tìm tôi tham gia vào ván cờ này, chắc là vẫn hy vọng tôi có thể tiếp tục đứng ở vị trí chị cần chứ.”

Nụ cười trên mặt Lý Tuyền dần dập tắt, không thể không thừa nhận bộ dạng yếu ớt nhợt nhạt của chị ấy, cười lên vẫn khiến người ta muốn hung hăng hôn lên một phen.

“Không, Ngô Địch, cậu đã thoát khỏi sự không chế của tôi từ lâu rồi, nhưng tôi sẽ không nói tất cả mọi chuyện cho cậu, cũng hy vọng cậu đừng dính vào chuyện của tôi, quan hệ hợp tác của chúng ta chấm dứt rồi.”

Lý Tuyền giống như là đã dùng hết tất cả sức lực sau khi nói xong câu nói này, trực tiếp trở mình, quay lưng lại với tôi.

Tôi nhìn bóng lưng cố chấp của chị ấy, không biết nên nói gì mới được.

Khó khăn lắm mới nắm được điểm yếu của chị ấy muốn chị ấy nhượng bộ chút, nhưng sao lại thành ra gậy ông đập lưng ông rồi.

Lúc này mẹ của Lý Tuyền kề sát lên lưng Lý Tuyền, giống như muốn ngủ cùng chị ấy vậy.

Tôi thở dài: “Lý Tuyền, nếu chị đã nói vậy tôi cũng không ép buộc, cảm ơn sự chăm sóc và giúp đỡ của chị nhiều năm qua, nếu đã đồng ý với Ân Cầm, tiếp theo chuyện của Triệu Phong này tôi vẫn phải tiếp tục điều tra, còn có ảnh hưởng đến chuyện chị muốn làm không, thì tôi không quan tâm nổi.”

Bóng lưng đó vẫn không hề nhúc nhích.

“Ngoài ra, hôm nay là vì tính mạng của chị mới đưa mẹ chị tới, hy vọng chị không để bụng, còn chung cư mà mẹ chị ở, bảo vệ không đáng tin cậy, có chút tiền đã bị mua chuộc rồi, giúp việc thì càng phải đổi, được rồi, vậy thôi, sau này mọi người nước sông không phạm nước giếng.”

Nói xong tôi rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc lại đụng phải Uy Tử đang cầm một túi đồ đứng ở cửa.

“Sao vậy, Anh Địch, sao lại ra ngoài rồi?”

“Đem đồ vào trong đi, tôi đã nói rõ với Lý Tuyền rồi, sau này việc ai người ấy lo, cậu theo ai, tự cậu quyết định.”

Nói xong tôi liền rời đi, nếu đã quyết định nhận chuyện của Triệu Phong, thì mau chóng liên lạc với Đường Tiếu Tiếu, tiện thể giọng thăm dò một chút, hỏi xem người phụ nữ xông vào phòng sách của Triệu Phong rốt cuộc là ai, thân thủ còn lợi hại hơn cả Lý Tuyền, lén lút vào là muốn làm gì.

Dù miệng nói mặc kệ Lý Tuyền, nhưng lúc cô gái này thật sự xảy ra chuyện, tôi vẫn khó mà tiếp nhận được.

Nhiều năm như vậy, một mình chị ấy hứng chịu áp lực, cũng không dễ dàng gì.

“Ha, sự đồng cảm nực cười, Ngô Địch, mày vẫn nên gột rửa tâm hồn của mình đi.” Đứng trước gương nhà vệ sinh chỉnh sửa lại đầu tóc một chút, quay đầu liền gọi điện cho Đường Tiếu Tiếu.

————————- <!-- Thích ứng vuông -->