Bậc Thầy Làm Rối

Chương 1



Tôi có một chủ nhân, chủ nhân của tôi thích sưu tầm con rối.

Nếu bạn đủ thông minh, hẳn là đã đoán được thân phận của tôi.

Thật ra về bản chất, con người và con rối không khác nhau mấy. Có lẽ bạn không đồng ý với cách nói của tôi, nhưng trên thực tế, dù tôi có trà trộn vào đám người, thì cũng không có ai hoài nghi tôi cả.

Chủ nhân của tôi rất giàu, ngài thừa kế gia tài kếch xù, lãnh địa rộng lớn, khu biệt thự xa hoa cực kỳ chiếm diện tích thành trấn này.

Muốn quản lý và dọn dẹp một ngôi nhà to như vậy đều vô cùng phiền toái, người ngoài cho rằng nhà chúng tôi có vô vàng người làm thuê để sai xử, thực tế ngược lại, người hầu trong đây còn không vượt quá mười người.

Tiêu chí chọn lọc thành viên của gia tộc thập phần khắc nghiệt, cho dù là người hầu cũng không ngoại lệ.

Mặc dù nhân thủ không đủ, nhưng chúng tôi chưa bao giờ chậm trễ bất cứ vị khách nào.

Người đàn ông này đã ngồi từ sáng đến giữa trưa, hắn liên tục nhìn đồng hồ, buồn bực uống hết ly trà này đến ly trà khác.

“Không ai nói cho tôi biết khi nào Mã Cách Liệt mới về à?” Hắn cau mày dò hỏi lần nữa.

Người hầu đứng thành hàng ở bên cạnh, không ai dám tùy tiện đến gần vị khách quý đang cáu gắt.

“Ngài đang nói chủ nhân nhà tôi sao?” Tôi mỉm cười cung kính tiến lên, thay hắn rót thêm trà vào chiếc ly trống trơn trước mặt: “Sa Tây tiên sinh không biết ư? Chủ nhân chúng tôi một tuần thì mất bốn ngày đều ở buổi đấu giá con rối, ngài ấy mê chúng nhất.”

Hắn chờ đến mức nóng hết cả người, nhưng công hàm trong tay nhắc nhở sự vụ quan trọng, hắn không thể dứt khoát rời đi, đành phải xả cơn tức lên đầu kẻ khác. Hắn trừng mắt liếc tôi một cái: 

“Mày là ai?”

“Tôi tên là Càng, là quản gia ở đây.” Tôi nắm tay đặt lên trước ngực, hành lễ với hắn: “Thật vui khi được diện kiến ngài, Sa Tây tiên sinh.”

“Quản gia?” Gương mặt Sa Tây tràn ngập hoài nghi: “Cậu mới tới?”

“Tôi đã phục vụ Mã Cách Liệt thiếu gia hơn mười bảy năm.” Tôi nói.

“Chuyện này không thể nào.” Hắn hừ nhẹ một tiếng. “Tôi thường xuyên đến đây, sao từ trước tới giờ chưa từng thấy quản gia nào trẻ tuổi như cậu?”

“Sự thật là vậy ạ.” Tôi nói: “Cơ mà chủ đề chúng ta thảo luận khá là vô nghĩa. Sa Tây tiên sinh, ngài có muốn uống thêm một ly hồng trà mật ong không?”

“Tôi uống đến mức muốn vỡ bụng luôn rồi, chẳng lẽ mấy người không thể nể mặt tôi mà gọi chủ nhân về hả?” Hắn không vui chất vấn.

“Tiên sinh không biết rồi, chỗ Mã Cách Liệt thiếu gia đến là nơi được các quý tộc quản chế, cho dù thân là gia phó, chúng tôi cũng không có tư cách để vào một nơi cao cấp như vậy. Tôi tin ngài ấy sẽ sớm trở về, nếu ngài cảm thấy chờ đợi quá buồn chán, thì có thể đi dạo ngoại viện?”

Hắn nghe tôi nói thế, hiểu mình không thể thăm dò được gì, càng thêm buồn bực. 

“Mấy ngày trước, chủ nhân nhà tôi đã cẩn thận chọn lựa được vài con ngựa tốt ở trại huấn luyện nuôi ngựa thuộc lãnh địa.” tôi nói: “Nếu Sa Tây tiên sinh là bằng hữu của Mã Cách Liệt thiếu gia, tôi tin ngài ấy nhất định sẽ vui lòng để chúng làm bạn với khách quý, cùng ngài trải qua một buổi chiều tốt đẹp.”

“Cưỡi ngựa?” Sa Tây hơi ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt của hắn mà đoán, có vẻ hắn không phải là không hứng thú với đề nghị của tôi.

“Trại nuôi ngựa của Mã Cách Liệt thiếu gia cách đây rất gần, chắc chắn ngài sẽ thích phong cảnh thơ mộng nơi đó.” Tôi nói.

Thấy lông mày hắn giãn ra, tôi lập tức gọi người hầu mang trang phục cưỡi ngựa mới tinh đến. Cuối cùng cũng tống cổ được tên nóng tính này đến trại nuôi ngựa cách đó một dặm để phơi nắng.

Một phút sau khi hắn đi khuất, xe ngựa của chủ nhân dừng lại ngoài cửa.

“Hoan nghênh ngài trở về, Mã Cách Liệt thiếu gia.” Tôi nói.

“Càng, thật là đáng tiếc, hôm nay ta chẳng thu hoạch được gì.” Ngài nói.

“Nhưng thiếu gia à, nhà chúng ta có nhiều con rối lắm rồi, xin ngài hãy suy xét đến tâm tình của các cô ấy.”

“Con rối cũng biết đố kỵ sao?” Ngài ấy hỏi một cách mỉa mai.

“Con rối và nhân loại giống nhau.” Tôi nói.

“Cậu nghĩ vậy à?” Ngài ấy xoay người lại, tôi cởi áo khoác giúp ngài, giao cho một người hầu đứng bên cạnh. Ngài mỉm cười nhìn vào tôi: “Tiếc là không phải ai cũng đặc biệt như cậu.”

“Thiếu gia có điều gì bất mãn với tôi ư?”

“Cậu biết ta sẽ không bao giờ nói vậy.” Ánh mắt của ngài trở nên ôn nhu, giơ tay lên vuốt phẳng cổ áo của tôi theo thói quen: “Đúng rồi, hôm nay có ai đến tìm ta không?”

“Dạ có, Sa Tây tiên sinh đã đến đại sảnh nhà chính để đưa cho ngài một phần công hàm.” Tôi đặt văn kiện vào tay ngài.

“Người đâu?” Mã Cách Liệt hỏi.

“Chắc là chờ đến mất kiên nhẫn, trước khi ngài về hắn đã đi rồi.” Tôi nói.

“Đúng là một kẻ vô nóng tính vô trách nhiệm.” Chủ nhân của tôi nhíu mày, vào phòng sách đóng cửa lại, tôi nghĩ ngài ấy muốn kiểm tra văn kiện trên tay. Lúc này tốt nhất đừng ai đến làm phiền ngài ấy.

Tôi phân phó người hầu mang cơm tối đặt ở gian ngoài phòng sách, hơn nữa cấm mọi người quấy rầy đến thiếu gia.

Thái dương chậm rãi lặn xuống, lúc Sa Tây tiên sinh đầu đầy mồ hôi bước vào đại sảnh, nét mặt tỏa sáng không giấu nổi, có vẻ hắn đã chơi vô cùng tận hứng.

“Chủ nhân của mấy người vẫn chưa về nhà?” Hắn hỏi tôi.

“Thật sự xin lỗi, Sa Tây tiên sinh.” Tôi tỏ vẻ xin lỗi: “Chủ nhân vừa mới phái người gửi một phong thư về, bảo rằng ngài ấy được một người bạn mời đến biệt thự ở lân cận, đại khái buổi sáng ngày mai mới có thể trở về. Ngài ấy dặn dò chúng tôi phải tiếp đãi khách quý cẩn thận, mời ngài lưu lại một đêm.”

Sắc mặt Sa Tây lập tức trầm xuống, nhưng chức quan của hắn thấp hơn chủ nhân của người ta, cũng không dám cãi lại lời cấp trên đã phân phó.

Hắn đành phải nhân nhượng lần thứ hai, ở lại đây qua đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên bàn ăn được bày sẵn bữa sáng phong phú.

Mã Cách Liệt thiếu gia ngồi ở vị trí gia chủ, không hề tỏ vẻ nóng lòng.

Ngài vô cùng nhẫn nại đợi chờ, mãi đến khi tôi xuất hiện.

“Càng, hôm nay cậu đến trễ quá, đêm qua ngủ không ngon à?” Ngài ấy hỏi.

“Thưa thiếu gia, là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ chú ý thời gian rời giường.” Tôi xin lỗi một cách qua loa, dù sao ngài ấy cũng chưa từng để ý đến những chi tiết vụn vặn.

Quản gia cùng chủ nhân ngồi chung một bàn là cực kỳ không hợp lễ nghi, nhưng trong nhà của Mã Cách Liệt, những lễ nghi vô dụng đã bị thói quen ngày thường thay thế.

Tôi là một con rối, nhưng tôi vẫn có thể hấp thụ một chút thức ăn, dù rằng tôi không cần dinh dưỡng để sống.

“Hôm nay có bánh mạch nha vừa mới ra lò, rau dưa cũng là loại tươi nhất. Càng, ta biết cậu thích những thứ này nên cố ý kêu người chuẩn bị đấy.” Mã Cách Liệt vui vẻ nói cho tôi biết.

Ngài ấy quả là một vị chủ nhân đầy săn sóc, “Tôi vui lắm, Mã Cách Liệt thiếu gia.” Tôi nói: “Không ngờ lại được bắt đầu ngày mới bằng một bữa sáng đặc biệt đến vậy, tôi chắc rằng ngày hôm nay nhất định là một ngày tuyệt đẹp.”

“Càng, lần sau cậu có thể đổi cách cảm ơn hay không?” Ngài ấy nhướng một bên lông mày: “Tuy ta rất cao hứng khi nghe cậu nói thế, nhưng ngày nào cũng nghe một câu y chang nhau thì hơi chán đấy.”

“Khi nào thiếu gia thay đổi nội dung bữa sáng đặc biệt thì tôi cũng sẽ thay đổi. Ngày nào cũng ăn bánh mạch nha và rau dưa tươi, tôi cũng thấy hơi chán.” Tôi nói.

“Cậu đang giận ta à? Càng.”

“Ngài biết tôi vĩnh viễn không bao giờ nói vậy, Mã Cách Liệt thiếu gia.”

“Hình như đêm qua ta lại nghe thấy tiếng động kỳ quái.” Mã Cách Liệt nói.

“Phải không?” Tôi thắc mắc: “Sao tôi không nghe thấy gì hết nhỉ.”

“Tiếng động đó phát ra từ phòng của cậu.”

“Ngài chắc chứ?”

Ngài ấy đặt dao nĩa xuống bàn, nhìn sâu vào mắt tôi: “Càng, ta quan tâm đến cậu hơn bất cứ ai bất cứ thứ gì.”

Được nhận sự sủng ái của chủ nhân là một điều vinh hạnh, tôi cũng buông thứ trên tay xuống, đón nhận ánh mắt ẩn ý sâu xa của ngài:

“Cảm ơn thiếu gia đã lo lắng cho tôi, nếu lần sau ngài lại nghe thấy tiếng động kỳ quái nào phát ra từ phòng tôi, ngài có thể tự mình đến kiểm tra.”

Ánh mắt của ngài sáng rực: “Ta có thể vào hả?”

Cái cảnh chủ nhân dò hỏi hạ nhân “Ta có thể hay không” này thật buồn cười. Tiếng bước chân cộp cộp cộp phía trên lầu bỗng vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại kỳ lạ giữa chúng tôi.

Tôi quay đầu, một cô gái từ trên lầu chạy xuống, tà váy xinh đẹp của cô tung bay phất phới, như một cơn gió nhẹ lướt đến gần.

“Tháp Vi, chú ý lễ nghi của em.” Mã Cách Liệt nhíu mày nói.

“Mới sáng sớm tinh mơ xin đừng thuyết giáo, anh trai.” Tháp Vi chẳng thèm nghe lọt tai, ngồi thẳng xuống ghế.

“Tháp Vi tiểu thư, hôm nay có món mà ngài thích nhất, đây là tôi vì ngài mà chuẩn bị đấy ạ.” Tôi đặt đĩa điểm tâm ở trước mặt bàn của cô, cô cảm động quay đầu nhìn tôi:

“Càng, vẫn là anh tốt với em nhất.”

“Tại cậu cứ chiều theo ý của nó, nên nó càng ngày càng không biết điều.” Mã Cách Liệt không vui, nhìn tôi nói.

Tôi căn bản không để ý tới ngài, chỉ lo nhìn vẻ mặt sáng lạng của cô gái trước mặt mình. Tôi vừa dùng khăn tay lau vụn bánh, vừa thương tiếc mà nói: “Đừng ăn nhanh quá, còn nhiều lắm.”

Tháp Vi một bên ăn một bên hưởng thụ. Tôi chăm sóc cho cô kĩ đến mức bị Mã Cách Liệt ngứa mắt, giọng điệu mười phần chua lè: “Ta đây còn chưa từng hưởng thụ đãi ngộ tốt đến như vậy. Người khác nhìn vào còn tưởng cậu là chồng của con bé đấy, Càng.”

“Là anh trai.” Tôi không thèm nhìn ngài ấy, sửa lại cách dùng từ.

“Anh trai của nó là ta.” Ngài cũng sửa lại lời tôi nói.

“Tranh cái gì tranh,” Tháp Vi ăn đến mức vô cùng cao hứng: “Em cảm thấy mình giống ba ba hơn.”

Dao nhỏ trong tay Mã Cách Liệt suýt thì trượt rớt xuống đất.

“Ôi trời, Tháp Vi, ngài lại chạy đi đâu? Ngài còn chưa ăn sáng xong mà.” Tôi nôn nóng gọi với theo, nhưng thiếu nữ đã vội cầm một miếng điểm tâm rồi chạy nhanh như chớp ra ngoài.

“Con bé đi đâu vậy?” Mã Cách Liệt hỏi: “Ta thấy tay nó cầm roi ngựa.”

“Hy vọng không phải là ngài ấy đi cưỡi ngựa.” Tôi lo lắng mà nói.

“Thật không thể bớt lo cho nó, cậu chuẩn bị tinh thần đi, kiểu gì cũng có ngày nó té ngựa rồi bị đạp nát xác.” 

“Mã Cách Liệt!” Tôi nhíu mày trừng mắt với ngài.

Ngài mỉm cười mà nhìn tôi, mỗi khi tôi tức giận sẽ xưng hô ngang hàng một cách bất kính, nhưng ngài chẳng để bụng chút nào: “Ta biết Tháp Vi rất quan trọng đối với cậu, chẳng lẽ cậu không để ý tay trái của con bé hôm nay hơi mất tự nhiên?”

“Tôi sẽ tìm thời gian tu sửa cho ngài ấy.” Tôi nói.

“Càng, cậu càng sủng ái nó thì càng hại nó.”

“Nhưng trông ngài ấy có vẻ rất vui.”

“Thân là con rối, lại không có một chút ý thức gì về bản thân, cậu nghĩ chúng ta có thể lừa con bé cả đời?”

“Đủ rồi.” Tôi ném khăn ăn, đứng dậy: “Chỉ cần em ấy được sống hạnh phúc, cho dù em ấy nghĩ rằng mình là con người thì có vấn đề gì?”

“Vấn đề là con bé vĩnh viễn không thể đi ra bên ngoài, người ngoài vừa thấy động tác tay chân của nó liền biết nó là con rối, cậu nghĩ nó có thể lừa được ai? Trừ cậu, sẽ không có ai thừa nhận nó là con người.”

“Tháp Vi do tôi tạo ra, tôi hiểu rõ trạng thái của em ấy hơn ngài.” Tôi quay đầu đi: “Xin lỗi Mã Cách Liệt thiếu gia, tôi thật sự rất đau đầu, mời ngài tiếp tục dùng bữa.”

Tôi giận dỗi rời khỏi đại sảnh, giọng của Mã Cách Liệt vẫn quanh quẩn ở phía sau: “Càng, cậu đừng quên, cậu cũng là một con rối, cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai, rằng con rối vĩnh viễn không thể biến thành người.”

Cửa lớn ầm một tiếng đóng lại, ngăn cách thanh âm của ngài, cũng ngăn cách thế giới vớ vẩn này.

Con rối là một trào lưu đang thịnh hành ở thời đại này.

Sưu tầm đủ loại hình dáng con rối trở thành hình thức giải trí được các quý tộc ưa chuộng nhất. Con rối cao cấp có khả năng hoạt động đơn giản, tuy nhiên bởi vì khiếm khuyết linh hồn, cử động của chúng thường chậm chạp, cứng nhắc. Tôi biết chủ nhân nói không sai, là một con rối, thì đừng bao giờ vọng tưởng biến thành con người.

Tháp Vi mệt mỏi nằm trên giường, cạnh giường vây đầy người hầu kẻ hạ. Tôi cẩn thận nắm lấy bàn tay tinh tế xinh đẹp của cô, giúp cô bảo trì phần khớp xương.

Cô chưa bao giờ hoài nghi mình không phải là con người, thật ra vì cô chưa từng có cơ hội tìm hiểu về sinh hoạt của người bình thường, cho dù một phần cơ thể của cô bị hỏng, thì trong mắt cô cũng không khác gì cái móng tay bị gãy.

“Tháp Vi, ngài còn thấy chỗ nào không thoải mái chứ?” Tôi hỏi.

“Không có.” Cô cười hì hì, một chút cũng không thèm để ý: “Đúng rồi, hôm nay là ngày nào? Là thứ mấy trong tuần?”

“Ngài hỏi cái này để làm gì?”

“Không phải anh trai có đặt may đồ ở cửa hàng trên phố Đức Khắc sao? Em nghĩ sắp đến ngày hẹn giao đồ rồi á.”

“Chuyện này thì liên quan gì đến ngài?” Tôi khó hiểu hỏi.

Cô cười ha hả, không trả lời tôi. Tôi cảm thấy vô cùng buồn bực.

Đến khi tôi cầm biên lai thanh toán, nhìn chàng trai xuất hiện trong nhà chúng tôi, tôi liền hiểu nguyên do.

Chàng trai tên Cát Tư, con trai của chủ tiệm may vá số 8 trên phố Đức Khắc. Một chàng trai trẻ mang gương mặt tuấn tú luôn dễ lấy được thiện cảm từ các cô gái trẻ. 

Tôi đứng trong góc tối, im lặng quan sát hắn, trừ gương mặt trời sinh dễ nhìn, hành vi của hắn lại không thành thật chút nào.

Thời gian hắn đến đây không nhiều lắm, mỗi tháng sẽ đến khoảng một đến hai lần, nhưng mỗi nơi hắn có mặt kiểu gì cũng có một món đồ nhỏ không cánh mà bay. Ví dụ như chiếc bật lửa mạ vàng nằm trên bàn, hoặc vật trang trí be bé đúc bằng bạc đặt giữa kệ.

Tôi sẽ không vạch trần hắn, mà hắn cũng không quen biết tôi. Một kẻ thấp kém như vậy không đến lượt tôi tiếp đón.

Tôi nhanh chóng vứt kẻ này ra sau đầu.

Tháp Vi trải đời còn quá ít, mới có thể bị mặt hàng tạp nham này thu hút. Cô là em gái của Mã Cách Liệt, dù không có danh tiếng, thì tốt xấu gì vẫn là thiên kim tiểu thư của gia tộc Mã Cách Liệt.

Mỗi tháng tôi luôn có mấy ngày cãi cọ với thiếu gia vì Tháp Vi. Đương nhiên, thân là một quản gia, tôi không thể giữ mãi trạng thái tồi tệ như vậy với chủ nhân.

Cho nên ở vài thời điểm thích hợp, tôi cần tỏ ra ôn nhu và săn sóc một chút.

Lúc tôi đẩy cửa phòng sách thì nghe thanh âm hơi bực bội của chủ nhân: “Ai cho phép anh tùy tiện vào đây? Càng đâu? Cậu ấy đâu rồi?”

“Ngài tìm tôi sao? Mã Cách Liệt thiếu gia.” Tôi cười cười, đặt ly trà xuống bàn làm việc. 

“Cậu đến đúng lúc lắm, tên này là ai?” Mã Cách Liệt khó chịu chỉ vào người đứng bên cạnh tôi.

Tôi liếc mắt nhìn người nọ một cái, hắn liền cứng người hành lễ, lui ra ngoài.

“Thiếu gia, đây là con rối tôi mới làm xong.” Tôi nói: “Ngài thông cảm nhé, nhà chúng ta ít người hầu quá, tôi không thể không tìm cách gia tăng nhân thủ.”

Nghe tôi nói vậy, biểu tình Mã Cách Liệt thả lỏng một chút, nhưng vẫn khó chịu: “Sao cậu lại làm thêm con rối, sau khi làm xong Tháp Vi, ta cứ tưởng cậu đã vừa lòng rồi.”

“Nhưng chúng không thể đánh đồng cùng Tháp Vi, Mã Cách Liệt thiếu gia,” Ta mỉm cười đáp: “Ngài đừng quên, cô ấy là con rối do chính tay ngài độ sinh.”

“Ta thật sự hối hận vì khi đó đã đáp ứng cậu, Càng.” Mã Cách Liệt đau đầu mà nói: “Ta không tính Tháp Vi chung với bọn chúng, mà con rối được ta độ sinh, chỉ có một mình cậu thôi.”

“Đúng vậy, cảm ơn ngài đã ban cho tôi sinh mệnh.” Tôi ôn hòa tiếp cận ngài, thái độ lấy lòng: “Tôi chưa từng quên ân huệ mà Mã Cách Liệt thiếu gia đã trao cho tôi.”

Ngài ấy say mê nhìn tôi, một lúc lâu vẫn không nói gì.

“Cậu là con rối mà ta động tâm nhất, Càng.” Ngài nói.

“Chủ nhân cảm thấy như vậy, là bởi vì tôi được ngài tạo ra mà thôi.” Tôi nói.

“Cậu biết không? Càng, ta đã mất 300 đêm để hoàn thành cậu, ban cho cậu sinh mệnh, ta hy vọng cậu có thể ở lại bên ta mãi mãi.”

“Không phải tôi vẫn luôn ở bên cạnh ngài sao? Mã Cách Liệt thiếu gia.” Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ không rời nơi này.”

Ai ai cũng biết gia tộc Mã Cách Liệt có sở thích thu thập con rối.

Mà tôi, thì biết bí mật của họ.

Gia tộc này nắm giữ một loại ma thuật thần bí.

Vào cái đêm tôi được độ sinh, khi tôi mở mắt ra, chính mắt tôi đã chứng kiến loại ma thuật kỳ diệu vô biên ấy.

Sẽ không ai tin nổi đó là thứ ma thuật tuyệt diệu đến mức nào, đích thân tôi đã ở trong nó, đích thân trải qua cảnh tượng đó, có người dùng đôi bàn tay của mình tạo ra sinh mệnh cho tôi, mà người đó, lại đeo một chiếc mặt nạ lộng lẫy. Tôi không thể nhìn thấy gương mặt ngài ấy, nhưng xuyên qua chiếc mặt nạ đính lông chim, tôi thấy một đôi mắt kim sắc đang mong ngóng nhìn tôi.

Càng, ngài nói với tôi: Ta đang đợi em, ta vẫn luôn vẫn luôn, đợi em.

Tôi thích thanh âm của ngài, thích áo choàng đen nhánh của ngài, thích cả đôi găng tay thuần trắng của ngài. Ngài nói ngài tên Mã Cách Liệt, một bậc thầy làm rối.

Tôi yêu mị lực đầy ma tính của ngài ấy, yêu từ cái nhìn đầu tiên.

“Càng,” chủ nhân của tôi, ngài dùng đôi tay sáng tạo nên bao kỳ tích, khẽ nâng mặt tôi lên, hỏi tôi: “Thân là một con rối, vì sao em lại thích thú với việc chế tạo đồng loại, hửm?”

“Tôi không biết.” Tôi trả lời: “Có lẽ là vì chủ nhân thích con rối, cho nên trong tiềm thức tôi cũng bị ảnh hưởng nhất định.” 

“Em không nghĩ tới việc bồi dưỡng những sở thích khác sao? Nói thế nào nhỉ, con rối do em tạo ra thật sự làm người khác cảm thấy quỷ dị.”

“Ngài để ý chuyện vừa rồi ư?” Tôi nhìn ngài, nói: “Tôi sẽ cẩn thận dạy dỗ chúng nó, không để chúng nó chạy tung lung vào phòng thiếu gia, nếu ngài vẫn không thích chúng, thì tôi sẽ lập tức tháo dỡ chúng.” 

“Ta không có ý này.” Mã Cách Liệt hoang mang suy tư một chút: “Chỉ là ta cứ có cảm giác mình từng gặp qua người đó thì phải.” 

“Sao có thể.” Tôi cười: “Có phải thiếu gia làm việc mệt quá, nên mới sinh ra ảo giác chăng.”

“Thôi không nói nữa, dạo này công việc của ta bận rộn thật, cái tên ngốc từng đến nhà chính đã vài ngày không xuất hiện, làm mấy việc xã giao loạn hết cả lên.”

“Đến nhà chính?” Tôi tò mò hỏi: “Ngài đang nhắc đến Sa Tây tiên sinh sao?”

“Em biết hắn ở đâu à?” Mã Cách Liệt tò mò nhướng mày.

“Chuyện này tôi không biết.” Tôi đáp.

“Tuy nhiên để kỷ niệm vị tiên sinh này, hay là đặt tên cho con rối tôi vừa làm xong là ‘Sa Tây’ đi.”

Mã Cách Liệt ngây người một chút, tôi thấy tròng mắt ngài chợt lóe sáng, rồi nháy mắt khôi phục lại thái độ trêu chọc. 

Ngài mỉm cười suy nghĩ sâu xa, nói: “Càng, em thật là thú vị, càng ngày càng ác độc.”