Bậc Thầy Trà Xanh Đến Huấn Luyện Quân Sự

Chương 5



8

Liên tiếp trong 3 tuần chạy đêm, tập plank, deadlift, mỗi ngày ăn rau luộc và trứng gà, tôi đã giảm được gần 10 cân.

Nhưng để không chọn giận Trương Nhã Nhã, tôi vẫn mặc đồ rộng thùng thình, gương mặt lấm lem, đầu tóc không chải chuốt.

Dù sao Trương Nhã Nhã thấy tôi mặc đồ xuề xòa như vậy sẽ không đặc biệt chú ý đến.

Tỉ lệ cơ thể của Hứa Giảo Giảo thật sự rất tốt, chân tay mảnh mai, nhưng hơi béo, thêm nữa là cái chiều cao này nên nhìn cô hơi to xác.

Ngoài ra cô căn bản không chăm chuốt cho vẻ bề ngoài, nên rất lãng phí cho cái thân hình nuột nà này.

Bây giờ cho dù có chút thịt nhưng chỉ cần cô mặc một bộ đồ bó sát hở rốn gợi cảm, trang điểm theo phong cách Hàn quốc, thì dù cho mặc quần ống rộng tập quân sự thì vẫn không ảnh hưởng gì đến độ sexy của cô.

Đếm ngược 2 ngày kết thúc quân sự, tôi tìm một phòng học trống trong tòa nhà cách xa ký túc xá nhất, ở đó luyện tập mấy tiếng đồng hồ.

Qua ngày mai là ngày cuối cùng kì quân sự.

Buổi sáng tổng kết.

Buổi chiều diễu hành.

Buổi tối đêm nhạc.

Sau lễ diễu hành buổi chiều, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng của Trương Nhã Nhã.

Không có gì ngoài ý muốn, chắc cô ta đang ở nơi nào đó luyện tập rồi.

Cũng được, cho tôi cơ hội chuẩn bị.

Ngoài trừ môi, tôi còn trang điểm cả khuôn mặt.

Nhưng mái tóc buông xõa rối tung, phần tóc mái dày thêm cặp kính đen ngay lập tức cản trở hết lớp trang điểm mắt của tôi.

Thêm nữa là trời tối nên căn bản không ai phát hiện ra tôi trang điểm.

Tôi mặc một chiếc váy ngắn bó sát người, bên ngoài mặc chiếc áo dài để che đi, rồi bước ra cửa.

Đêm nhạc diễn ra ở sân vận động lớn.

Tất cả đèn đều được bật sáng lên, có một số đèn chiếu lên sân khấu, xung quanh còn treo cờ nhiều sắc màu, cửa ra vào được giăng đèn ông sao.

Đêm hội cực kì lấp lánh.

Tất cả tân sinh viên lần lượt tiến vào sân khấu theo đội hình lớp, ngoại trừ những người biển diễn trên khấu đã sớm vào hậu trường chuẩn bị.

Trong góc, tôi không có cảm giác tồn tại ngồi gục đầu xuống.

Lý Vọng Thư vì là trụ cột của câu lạc bộ nên anh ta bị kéo đến chuẩn bị cho đêm hội.

Còn chưa bắt đầu, anh ta đã đi ngang qua lớp chúng tôi.

Mấy nữ sinh nhìn thấy anh ta đều đỏ mặt, lấy hết can đảm đứng dậy xin wechat.

Lý Vọng Thư nhíu mày, buột miệng nói từ chối, nữ sinh ngại ngùng đứng sững sờ, cảm tưởng như sắp khóc.

Cô gái à, loại đàn ông này cô dùng sự chân thành thì sao mà tóm được.

Tôi lắc đầu.

9.

Thứ tự tiết mục rất thú vị.

Phía trước có người hát, có nói chuyện chéo, còn cả lồng tiếng "You are so sassy"...

Sau một loạt các chương trình mà không có bất kỳ tác động trực quan nào, mọi người đều cần một chút kích thích mới, Trương Nhã Nhã đến chậm.

Nghĩa là ra, đại khái là những mối quan hệ của bố mẹ cô ta đã tìm trước đây nên đã cố ý sắp xếp thứ tự các tiết mục.

Khi ánh đèn sân khấu mờ đi, Trương Nhã Nhã và năm người khác chạy lên sân khấu, đứng theo đội hình.

Mọi người đều nín thở.

Cuối cùng, khoảnh khắc ánh đèn sân khấu được bật lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trương Nhã Nhã.

Nhưng tôi gần như không thể kìm che miệng lại để không bật cười.

Trương Nhã Nhã ở vị trí center đang mặc một chiếc váy treo cổ màu đen với một chiếc váy lưới xuyên thấu bên ngoài, làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.

Tuy nhiên, bốn cô gái ăn mặc nghiêm nghị và giản dị bên cạnh cô là cái quái gì vậy?

Một trong số đó, phần thịt ở eo và bụng có thể nhìn căn bản không có chút sức lực nào, những điệu nhảy đơn giản cũng có vẻ tốn sức.

Trương Nhã Nhã đúng thực sự là, không để những người xung quanh lấy mất hào quang của cô ta.

Tô Tư Cẩn ngồi cạnh tôi không khỏi than thở: "Trương Nhã Nhã được đó."

Âm nhạc vang lên, bốn người họ ngồi xổm xuống. Trương Nhã Nhã đứng ở giữa, hai tay ôm eo, và ánh đèn sân khấu chỉ chiếu vào khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta.

Đôi mắt cô ta đảo quanh khắp nơi, đột nhiên nhìn về một hướng, sau đó nở một nụ cười ngượng ngùng.

Tôi nhìn theo tầm mắt của cô ta, hóa ra Lý Vọng Thư đang ngồi ở đó.

Ai da, trò chơi càng thú vị hơn rồi.

...

3 phút, Trương Nhã Nhã khoe mẽ.

Lắc hông, kéo tay, lắc người, nụ cười rạng rỡ tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.

Mấy nam sinh dưới khán đài không ngừng hò hét.

"Fuck, đây là Trương Nhã Nhã lớp 2 sau, sao mà năng động vậy?"

"Hơn nữa thân hình lại còn tuyệt như thế! Lát tôi phải lên xin wechat!"

Nghe những lời bình luận này, tâm trí tôi trôi về thời trung học của Hứa Giảo Giảo.

Đây rõ ràng là một cô gái chiếm hết tài nguyên đẹp rồi, không có bất kì giao thiệp nào với Hứa Giảo Giảo, nhưng lại một mực nghiện bắt nạt, lấy việc làm nhục cô làm thú vui.

Mắng cô "Sống không bằng lợn bằng chó còn sống làm gì", mắng cô "Người nghèo thì phải đến mấy khu ổ chuột, đến đây làm xấu hổ mọi người".

Ngay cả trong lớp có ai giúp Hứa Giảo Giảo thì sẽ bị đánh.

Trương Nhã Nhã chẳng qua là chứng minh rằng cô ta là tâm điểm của mọi người, không ai trong số các bạn có thể thích những người mà tôi ghét.

Vừa ác độc vừa nhạt nhẽo.

Dưới sự dìu dắt của bố mẹ, cô ta đã bước vào trường đại học một cách an toàn và vững vàng. Còn Hứa Giảo Giảo phải bỏ bao nhiêu công sức mới có thể đứng cùng một đường với cô ta.

Đến nay vẫn bị cô ta giẫm lên.

Tôi không thể giấu nổi cảm xúc của mình, căm phẫn nhìn Trương Nhã Nhã.

Lời nói của mấy bạn nữa bên tai đưa tôi trở về thực tại.

"Thì sao?"

"Ờ... vừa nãy còn chưa đưa tay ra..."

Giữa nam và nữ vẫn có sự khác biệt, một điệu nhảy nhà không có nội dung kỹ thuật sẽ khiến các bạn nam phải hét lên, nhưng các bạn nữ hầu như chỉ xem kỹ năng và động tác.

Ánh mắt của Lý Vọng Thư cũng giống như mấy nam sinh khác, chỉ tập trung vào Trương Nhã Nhã.

Nhảy xong, Trương Nhã Nhã cùng 4 bạn nữ cúi đầu thật sâu, khán giả vỗ tay nhiệt liệt.

Trương Nhã Nhã khẽ đưa 1 tay ra lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị bước xuống.

Nhưng tốc độ chậm bất thường.

Chậm đến mức tôi còn cho rằng cô ta không muốn đi xuống.

Còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy có hai người trong đám đông hét lớn, "Lại một lần nữa đi! Thêm lần nữa đi!"

Tôi nhìn bọn họ, đây không phải là mấy người đi theo Trương Nhã Nhã.

Trương Nhã Nhã lại bước thêm một bước nữa, nhưng giọng nói càng hét lớn hơn.

Tôi thấy cảnh phối hợp này, trong lòng cười khẩy.

MC chỉ có thể ngăn Trương Nhã Nhã lại, nói với khán giả: "Các bạn còn xem chưa đủ sao? Còn muốn xem nữa sao?"

Câu hỏi như vậy nên người phụ họa càng nhiều hơn, "Thêm lần nữa! Lần nữa!"

Trương Nhã Nhã ngại ngùng lắc tay, "Cảm ơn các bạn đã thích, tôi có chuẩn bị một tiết mục nhảy..."

MC nói: "Không sao, bạn cứ tự nhiên."

Trương Nhã Nhã đột nhiên nắm lấy micro, "Thật ra trong lớp tôi còn có một vũ công giấu mặt, có thể mời bạn ấy lên nhảy cùng một đoạn."

Nói xong, Trương Nhã Nhã nhìn tôi, biểu cảm thành khẩn.

Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cô ta, cùng nhìn về phía tôi.

Chỉ nghe thấy Trương Nhã Nhã nói vào micro, trầm nhẹ mà mạnh mẽ: "Bạn học Hứa Giảo Giảo, mời lên."

Có những học sinh trong lớp biết Hứa Giảo Giảo bắt đầu xì xào, sẵn sàng xem kịch hay.

Còn những bạn học không hiểu chuyện gì thì đơn thuần mong chờ xem.

Tôi nhìn Trương Nhã Nhã đang phấn khích trên sân khấu, gương mặt vô cảm, không nói một lời, thậm chí không nhúc nhích.

Như thể cô ta gọi không phải là tôi, tôi cứ để mặc cô ta trên sân khấu.

Chưa đến nửa phút, Trương Nhã Nhã đã không chịu được nữa.

Mới có tí này đã không chịu đựng được rồi?

Mấy nam sinh nhìn tôi với vẻ khinh thường chính là mấy người vừa muốn thêm wechat của Trương Nhã Nhã.

"Nhỏ này biết nhảy sao? Đúng không đấy."

Không chỉ cậu ta, mà đa số ánh mắt đều hoài nghi, con người vốn là động vật thị giác, điều này rất bình thường."

Qua một lúc, tôi mới chậm rãi lên tiếng.

"Tôi cũng không quá sở trường lắm..."

Sự bối rối của tôi càng khiến Trương Nhã Nhã càng thêm hứng thú, cô ta cùng với mấy nữ sinh bên dưới cười xấu xa.

"Hứa Giảo Giảo, nếu cậu không lên sân khấu thì cũng không cho tớ mặt mũi rồi, nhiều người đang nhìn đó."

"Đúng vậy, chẳng lẽ cậu muốn để đêm hội đang tốt đẹp này vì cậu mà mất hứng à?"

Hai ba câu đã đẩy tôi đến tận cùng, thật đúng là những bông hoa tốt lành của tổ quốc.

Trương Nhã Nhã nhẹ nhàng cổ vũ tôi qua micro: "Giảo Giảo, là con gái phải tự tin."

Nói xong, cô ta cười khẩy.

Câu này chính là Tô Tư Cẩn nói với tôi ở phòng ký túc xá.

Nếu đã vậy.

Trương Nhã Nhã, cô đừng có trách tôi.

Tôi nhìn có vẻ bối rối đứng dậy, hai tay xoa xoa hai bên ống quần.

"Nhã Nhã, cậu thật sự muốn xem tôi nhảy sao?"

Cô ta gật đầu, "Đương nhiên, cậu không phải từng nói với tôi cậu từng học qua sao?"

A, đúng là nói dối không chớp mắt.

Bất luận là Hứa Giảo Giảo trước đây, hay là tôi sau này xuyên qua, cũng chưa từng nói mấy lời như thế.

Tôi thở sâu, chậm rãi đi lên.

Sau khi nói vài câu với giáo viên điều khiển dưới sân khấu, tôi lấy Dior 999 trong túi quần ra, đặt lên môi.

Sau đó đứng giữa sân khấu.

Quay lưng với khán giả.

Đầu tiên là tôi búi nửa tóc.

Sau đó là cởi chiếc áo sơ mi rằn ri nhàu nhĩ của mình, để lộ chiếc áo dây croptop bó sát.

Khi tôi dần dần quay về phía đám đông, đoạn nhạc dạo đầu "Intentions" của Bieber vang lên, tôi từ từ tháo chiếc kính gọng đen to tướng và nở nụ cười rạng rỡ trước đám đông.

Sự tương phản giữa phía trước và phía sau của tôi, được xúc tác bởi âm nhạc, giống như một cốt truyện khép kín, tôi còn chưa nhảy đã thu hút sự cổ vũ của khán giả.

Sau đó là câu thứ nhất "Picture perfect, you don't need no filter", bộ nhớ cơ bắp của tôi quay trở lại, ngay lập tức hoạt động.

So với các nhóm nhảy nữ, nhảy lắc hông như Châu Âu và Mỹ vốn đã khó hơn, các điểm dồn dập và bùng nổ đều là bài kiểm tra thể lực.

Ngoài ra bài hát này còn mang âm hưởng của tuổi trẻ mùa hè, cộng với một số động tác và biểu cảm vui tươi, không thể nào thích hợp hơn để nhảy trong một bữa tiệc huấn luyện quân sự.

Khi nhảy đến đoạn điệp khúc, khán giả gần như sôi lên, cả nam và nữ đều la hét cuồng nhiệt.

"Aaaaaa...."

Hơn thế nữa, toàn hộ sinh viên cùng nhau giơ tay và lắc lư theo điệu nhạc.

Những người vừa mới khinh thường tôi bây giờ đang la hét và gào thét vì tôi.

Tôi tự tin mỉm cười, thậm chí còn ném một cái nháy mắt khiến khán giả càng phát cuồng hơn.

Sau khi bài hát kết thúc, khung cảnh đã sôi động lên, những điệu nhảy gợi cảm thích hợp cho một người xem ở nhà, nhưng những bài hát có không khí nóng bỏng như vậy là thích hợp nhất để nhảy trong những dịp như vậy.

"Encore, encore!"

"Có lúc tôi còn cảm giác như mình nhìn thấy Lisa!"

"Cái phía trước là gì nhỉ, thể dục radio? Hahaha!"

"Điệu Will Liu mà tôi nhảy còn khó hơn cả cô ấy Hahaha!"

Đoạn điệp khúc đầu tiên đã kết thúc, âm nhạc chưa kết thúc, nhưng điệu nhảy của tôi đã kết thúc.

Xem nhiều quá thì sẽ chán ngấy.

Hưởng thụ không đủ mới là thứ khiến người ta nhớ nhất.

Tra nữ sao có thể để bọn họ ăn no chứ.

Động tác cuối cùng, xác định.

Cúi đầu, chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt men theo động tác, cùng Trương Nhã Nhã nhìn về một nơi.

Lý Vọng Thư.

Tôi không tin là chiêu này vẫn có người đàn ông chịu nổi.

Lý Vọng Thư cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ta nhìn tôi, quả nhiên là có chút dục vọng mơ hồ.

Trương Nhã Nhã luôn nhìn chằm chằm vào tôi, đương nhiên là biết tôi nhìn ai. Cô ta nhìn Lý Vọng Thư, rồi lại nhìn tôi.

Dường như cực kì tức giận.

Tôi thu lại tầm mắt, rồi lại nhìn Trương Nhã Nhã.

Nhìn từ trên xuống, có ý trêu chọc.

Tôi thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng phồng má trợn mắt tức giận, tôi cố ý nở nụ cười với cô ta.

Trương Nhã Nhã thiếu chút nữa xông lên xé xác tôi.