Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 146



Cô kéo cửa ra, đi vòng quanh một vòng trên hành lang, chụp lại tấm biển phòng riêng bên cạnh, khi đang định gửi ảnh cho paparazzi giải trí.

Thì cánh cửa đó, bỗng được kéo ra.

Căn phòng tối om.

Đôi cánh mạnh mẽ tay ôm lấy cô, sau đó hơi thở mãnh liệt của anh ập đến.

“Buông ral”

Chung Hi hét lên, “Anh điên rồi à! Anh nhìn rõ xem tôi là ai"

Cô không phải là Ôn Nguyễn Nhi của anh ta.

Ánh mắt Bạc Lương Thần bỗng tối sầm lại, cảm xúc không thể che giấu dâng trào, “Chung Hi.”

Anh đọc rõ ràng tên của cô, và hôn cô khi cô đang ngớ ra. Nụ hôn này, không dừng lại được nữa.

Cho dù cô giãy giụa thế nào thì anh cũng không buông tay.

Sáng sớm, Chung Hi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Bạc Lương Thần.

Nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra vào đêm qua, cô chỉ cảm thấy sỉ nhục vô cùng, làm sao cô có thể ngờ răng mình lại trở thành con mồi chủ động dâng đến tận cửa,

Chẳng lễ là chủ tịch Hà thông đồng với người đàn ông này?

Nghĩ như vậy, cô hung ác nhìn chằm chằm anh. Lúc này Bạc Lương Thần cũng tỉnh lại, nhìn thấy bờ vai trằng nõn của Chung Hi, vẻ mặt anh hốt hoảng trong giây lát,

†ay theo bản năng tắt điện thoại.

“Đêm qua...” Anh vừa mở miệng, cổ họng đau như bị xé rách.

Đêm qua, anh thật sự đã mất khống chế.

Không biết Ôn Nguyễn Nhi đã cho anh ăn thứ gì, lúc anh đang cần tìm một người thì Chung Hi đã xuất hiện.

Trong lòng anh bỗng dưng dâng lên một tia may mắn, nếu đụng phải người phụ nữ khác, cho dù là Ôn Nguyễn Nhi thì có lẽ cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng mà Chung Hi...

Thời gian hơn một năm, vậy mà anh sẽ mê đắm mùi vị trên cơ thể cô.

Bốp.

Chung Hi đưa tay tát anh một bạt tai, “Hèn hạ!”

Cô ôm quần áo đứng dậy, “Ngày đó ở khách sạn Crown, tôi còn tưởng anh khác với những tên công tử bột kia, bây giờ.

xem ra, chỉ là anh giả vờ kín đáo hơn, ra vẻ đạo mạo hơn mà thôi, thật ghê tởm”

Bạc Lương Thần mím chặt môi mỏng. “Chung Hi.”

“Rõ ràng tôi nghe thấy anh và Ôn Nguyễn Nhi thân mật ở trong căn phòng này, tại sao anh lại kéo tôi vào, anh biết rõ đêm qua là tôi!”

Chung Hi hét lên như tố cáo.

Cô cố gắng nhớ lại, cũng chỉ nhớ tất cả giãy giụa của mình đều bị anh chặn lại, sau đó, cô giống như ngửi thấy mùi gì đó rồi ngất đi.

Bởi vì những lời này, ánh mắt Bạc Lương Thần cũng sâm xuống.

Bản thân anh cũng không thể nào chấp nhận được sự thật này, anh biết rõ là Chung Hi nhưng vẫn làm như vậy, không phải là phát tiết cũng không phải là trừng phạt, là anh thật lòng muốn cô.