Bạch Bích Vi Hà

Chương 27: Không Hiểu



Bảy dây lạnh một cung đàn,

Nghe như gió thoảng trên hàng thông đưa [1].

Khi tiếng đàn đương hay thì dây cơ chợt đứt, hỗn loạn hệt như tâm trạng của Tống Tích lúc này.

Ký ức rối rắm đêm qua lũ lượt tràn về như bông tuyết.

Ban đầu chỉ đơn giản là tranh giành viên kẹo mận, nhưng sau đó lại là nụ hôn giao triền, cuối cùng là tấm lưng rộng lớn mà đơn bạc của chàng.

“Con… nhớ rồi.” Nàng lí nhí đáp.

Bùi Tu Vân nắm chặt tay nàng, dẫn dắt vào nơi sâu hơn.

Dưới ngón tay của Tống Tích, làn da chàng vừa mịn màng vừa mỏng manh, xúc cảm mát lạnh rất dễ chịu.

Nàng co tay, sợ hãi muốn rụt tay về, nhưng bị Bùi Tu Vân nắm rất chặt, không cho nàng chùn bước.

“Sợ à?” Khoé môi của chàng lộ ra nụ cười giễu cợt, cực kỳ bắt mắt.

“Con… con…” Tống Tích hối hận.

“Muội cái gì?”

“Tiên sinh đừng ép con, nếu người cứ ép con, con sẽ, con sẽ…” Nàng lắp bắp đáp.

“Không ép muội, làm sao ta biết được muội đang nghĩ gì?” Bùi Tu Vân nghiêng mặt, đôi môi ẩm ướt áp lên vành tai nàng. Ngôn Tình Xuyên Không

Cánh môi mềm mại khẽ mở, ngậm lấy vành tai cũng mềm mại không kém, đầu lưỡi ấm áp tỉ mỉ liếm láp từng thớ da thịt.

Tống Tích xụi lơ trên kệ sách, khẽ mím môi.

Con giun xéo lắm cũng quằn [2].

Nàng thò tay xuống, chạm vào thứ đang phồng lên dưới y phục của Bùi Tu Vân, nhẹ nhàng xoa nắn.

Bị đầu ngón tay nhỏ xíu của nàng khiêu khích thẳng thừng, nó tức thì trở nên cương cứng.

Hơi thở của chàng thiếu niên cũng hỗn loạn theo, hầu kết lăn dài trên cần cổ trắng ngọc.

Nụ hôn của Bùi Tu Vân từ từ hạ xuống, đôi môi mềm mại của chàng dán lên da thịt mịn màng trên cổ Tống Tích.

“Tiên sinh…” Đôi mắt của nàng ánh lên sự mơ hồ.

Tay của Bùi Tu Vân đặt sau lưng, đặng kéo nàng vào lòng, khiến nàng dát sát vào cơ thể gầy gò của mình.

Tống Tích vươn tay kéo cổ áo của chàng, bả vai trắng nõn mượt mà lộ ra, y phục màu xanh của chàng treo ở khuỷu tay, bao trọn từng thớ da thịt trắng mỏng như tuyết.

Điểm hồng nhạt sau lớp y phục màu lam như ẩn như hiện, hoàn toàn giống với những gì nàng đã tưởng tượng trước đây, nó là một màu hồng xinh quá đỗi, đến cánh đào ngày xuân cũng không sánh bằng.

Nụ hôn của Bùi Tu Vân không còn dịu dàng như trước, nay đã thêm chút dục vọng xen lẫn luyến lưu.

Chàng kéo cổ áo của Tống Tích, đầu lưỡi ướt át không ngừng hôn liếm hõm xương quai xanh trên cổ nàng.

“Ngứa quá…” Tống Tích cười cong cả mắt.

Không giống cảm giác khi bị cù, đầu lưỡi mềm mại và mạnh mẽ của Bùi Tu Vân khiến nàng cảm thấy tê dại.

Chút ngứa ngáy này giống như đốm lửa nhỏ trên đồng cỏ thu, chỉ cần một cơn gió thổi qua, ắt sẽ cháy lan cả cánh đồng.

Những ngón tay mảnh khảnh của Bùi Tu Vân bọc lấy tay nàng, chậm rãi kéo xuống bên dưới, dừng nơi thắt lưng, giọng nói của chàng vừa khàn vừa thấp, rót vào tai nàng, “Tống Tích, có một số chuyện, phải dừng ở đây.”

“Tại sao ạ?” Cơ thể của nàng xụi lơ trong lòng Bùi Tu Vân, đôi mắt vô thức ánh màu quyến rũ.

“Có một số chuyện, nếu làm quá sớm sẽ bị dèm pha.” Bùi Tu Vân thu khôi phục sắc mặt, dáng vẻ thanh bạch như trăng trên trời, chỉ có điều dục vọng còn đọng nơi đáy mắt đã bán đứng chàng.

Tống Tích tò mò nhìn Bùi Tu Vân, chui ra khỏi vòng tay gồng xiềng của chàng, cười nói: “Cái gì tiên sinh cũng biết, nhưng con thì không.

Người không biết là người vô tội nha.”

Bỏ qua vòng tay của chàng, Tống Tích lần xuống dưới, cách một lớp vải mềm mại, nàng sờ trúng một đoạn côn cứng ngắc, ước chừng to bằng cổ tay của mình.

“Nó…” Sắc mặt của nàng lộ ra sự kinh ngạc.

Ánh mắt của Bùi Tu Vân thẫm lại, gạt tay nàng ra.

Chàng chỉnh đốn lại y phục của mình rồi hoá thành vị tiên sinh đức hạnh lúc trước.