Bạch Bích Vi Hà

Chương 32: Bóng Hình Phản Chiếu



Một đốm lửa bùng lên trong mắt Tống Tích, sáng ngời tựa sao băng.

“Vậy… người có ngoại lệ vì con không ạ?” Trong lòng Tống Tích đã có câu trả lời, nhưng nàng vẫn muốn Bùi Tu Vân đích thân nói ra.

Bùi Tu Vân búng tay lên trán nàng, hỏi ngược: “Muội đoán xem?” Chàng rút tay áo của mình ra khỏi tay của Tống Tích, đi vào sân.

“Rốt cuộc là có hay không?” Tống Tích bám riết không buông, bất kham hỏi.

“Đến nhóm lửa giúp ta.” Thế mà Bùi Tu Vân chẳng đáp lời nàng, khiến nàng ngứa ngáy khó chịu gần chết.

“Có hay không? Có hay không ạ?” Tống Tích liên tục hỏi mấy câu liền.

“Nhóm lửa xong rồi nói.”

“Ò.” Tống Tích đi theo Bùi Tu Vân vào bếp.

Một lúc sau, nàng ôm bó củi ra dưới mái hiện, dùng rơm rạ để làm bắt lửa.

Sau đó, nàng nhét rơm rạ vào khe củi, chẳng mấy chốc đã có khói bốc lên.

Bùi Tu Vân cũng nhóm lửa trong bếp, băm nhuyễn tôm, nấm hương và thịt nguội, đồng thời thái hạt lựu để xào.

Sau đó, chàng cho rượu gạo, nước tương và đường trắng vào, xào đến khi chín.

“Nhóm lửa xong chưa?” Bùi Tu Vân dọn chiếc bàn nhỏ ra, trên đó có đầy đủ các nguyên liệu nấu ăn.

“Dạ rồi.” Tống Tích dịch sang bên cạnh một chút, nhường chỗ cho chàng.

Bùi Tu Vân vai kề vai ngồi cạnh nàng, đôi tay gọn gàng và trắng nõn nắm một nắm thịt xào, nhồi vào bụng gà.

Tống Tích tò mò, giơ tay cầm một cây nấm Đông Cô lên, nhưng bị Bùi Tu Vân gõ một cái, “Đừng thèm vụng, đều là của muội cả.”

Tống Tích ngạc nhiên, bỏ nấm Đông Cô xuống, nhìn chằm chằm động tác tay của chàng.

Bùi Tu Vân nhặt lá sen và cuộn lá sen bằng những ngón tay sạch sẽ, chàng bao chặt con gà lại.

“Dây thừng.” Chàng mở lòng bàn tay ra.

Tống Tích cầm đoạn dây thừng nhỏ trên bàn, đưa cho chàng bằng hai tay.

Bùi Tu Vân buộc vài vòng, một tay ôm con gà đã cột xong, một tay cầm vò rượu rồi bước vào màn mưa.

“Tiên sinh?” Tống Tích kêu lên.

Bùi Tu Vân quay mặt lại, nói: “Ngồi yên đấy.”

“Ò…” Cái mông vừa rời khỏi ghế đành phải ngồi xuống lại.

Ngọn lửa bốc lên tạo thành màn sương mỏng như dải lụa, bóng hình anh tuấn của Bùi Tu Vân trở nên mờ ảo.

Trong đêm mưa rì rào, ánh sáng màu cam ấm áp của lửa như ôm lấy nàng, lay động đong đưa.

Tống Tích úp một tay, tay còn lại đặt lên đó như Phật Đà cầm hoa, trên tường xuất hiện một cái bóng hình con thỏ.

Bùi Tu Vân đã quay lại, đặt bọc gà đã ướp bùn vào đống lửa, ngọn lửa bất ngờ bùng về phía trước, nhiều đốm lửa bay lất phất.

Sau khi rửa tay xong, Bùi Tu Vân ngồi xuống bên cạnh Tống Tích.

Cánh tay của chàng ôm lấy Tống Tích, đôi tay đặt trên sườn tay của nàng, cũng tạo hình giống nàng.

Trên tường có thêm một con thỏ xuất hiện.

“Như vậy thì con thỏ của muội sẽ không cô đơn.” Giọng nói của Bùi Tu Vân như làn suối trong veo, thấm đậm lòng người.

Tống Tích dịch tay sang một tí, trên tường, con thỏ nhỏ hôn lên miệng của con thỏ lớn.

Nàng cười khoái chí.

Bùi Tu Vân kê cằm lên mái tóc của nàng, mở hai tay ra, con nhỏ nhỏ được bao bọc hoàn toàn.

“Tiên sinh, con thỏ của con biến mất rồi!” Tống Tích bất mãn nói.

Bùi Tu Vân mở ngón tay của nàng ra, sau đó dẫn dắt bàn tay nhỏ của nàng đến mở lòng bàn tay của mình.

“Không phải vừa rồi muội vẫn luôn hỏi ta câu trả lời đó sao?”

Chàng lấy từ trong ngực áo ra một chiếc vòng tay xanh biếc rồi nắm bàn tay của nàng, giúp nàng đeo nó vào cổ tay.

Chiếc vòng lành lạnh hệt như thân nhiệt của chàng.

“Đây chính là câu trả lời.”