Bạch Bích Vi Hà

Chương 35: Đêm Đầu Tiên 1 H



Ban đầu, chàng không biết một chút kỹ thuật nào, chỉ dựa theo bản năng mà cảm nhận lối ướt trong thung lũng kia.

Đầu lưỡi của chàng vừa trơn vừa ẩm, nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát cánh trăng khuyết.

“Ah…” Tống Tích ôm lấy chân của mình, cẳng chân nhỏ nhắn vùng vẫy giữa bầu trời đầy sao.

Trăng tỏ ngọn thông, dải Ngân Hà như đang rung chuyển.

Đêm thanh gió mát quyện cùng sự ấm áp đầu hạ, khiến lòng ai rối loạn.

Làn tóc đen như thác của nàng xoã trên lớp áo ngoài màu lục của Bùi Tu Vân, y phục tán loạn.

Trăng mờ sương ảo chiếu rọi cần cổ trắng tinh của nàng, đom đóm nhảy múa vờn quanh, ánh lên đốm sáng trong đáy mắt.

“Đêm hè… thật đẹp…” Tống Tích lẩm bẩm.

Cảm nhận được đầu lưỡi của chàng đang tách hai mép thịt để chậm rãi luồn vào, cơ thể của Tống Tích không khỏi run lên, lối vào nhỏ bé tiết ra vài giọt nước trong suốt.

Bùi Tu Vân lấy đi tất thảy ướt át, đầu lưỡi trơn trượt mạnh mẽ xâm nhập lối vào.

Mặt lưỡi thô ráp cọ xát vách động mềm mại, trêu ghẹo đến khi suối tuôn đầm đìa.

Chàng cong lưỡi đẩy vách tường uốn nếp, quyện lấy rất nhiều ướt át.

Yết hầu của chàng khẽ lăn, nuốt trọn một đợt thuỷ triều.

Cánh thịt hé mở, lộ ra vách tường hồng nhạt bên trọng.

Chiếc lưỡi của Bùi Tu Vân lui ra ngoài, lại liếm ngược lên trên, kiếm tìm hạt châu của nơi ấy.

Đến khi tìm được, đầu lưỡi của chàng lập tức phủ lấy hạt châu, mặt lưỡi ấm nóng bao bọc quanh thân, đồng thời, ngón tay trắng ngọc thon dài len vào lối nhỏ.

Động tác của Bùi Tu Vân vừa nhẹ nhàng vừa từ tốn, Tống Tích chỉ thấy rối bời.

Chàng cứ dịu dàng liếm láp, dấy lên sóng triều dục vọng triền miên trong nàng.

Cảm giác trống rỗng giữa hai chân hệt như ngàn con kiến gặm cắn trái tim của Tống Tích, khiến nàng khát khao vô tận về một thứ gì đó.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Môi chàng phủ kín lối vào, đầu lưỡi ấm áp không ngừng khảy hạt châu, từng trận khiêu khích mượt mà lại vừa đủ.

Dưới ánh trăng dịu dàng, sự phản chiếu lành lạnh của nước xuất hiện trên hạt châu.

Bùi Tu Vân dùng ngón tay cố định vách tường, sau đó chậm rãi len lỏi bằng một ngón tay.

Tống Tích nhíu mày, bật ra tiếng rên rỉ từ sâu trong cổ họng.

Đầu lưỡi của Bùi Tu Vân càng thêm dịu dàng, cánh môi mềm bao phủ cánh trăng khuyết, nhè nhẹ mút.

Bụng nàng bỗng thắt lại, một luồn nước ấm tràn ra ngón tay của chàng.

Dưới lực đẩy nhẹ nhàng của ngón tay, suối tuôn càng lúc càng nhiều, ướt cả gốc ngón tay của Bùi Tu Vân.

Chàng ngồi dậy, xốc quần áo lại.

Dưới ánh trăng tỏ, chàng lấy ra một thứ hoàn toàn bất tương xứng với cơ thể gầy yếu.

Tay chàng cầm phần gốc màu tựa đào xuân, thân nó ưỡn thẳng trong vùng rậm rạp.

Nó to gần bằng cổ tay của nàng, cong vút như lưỡi liềm; phần đầu màu hồng nhạt, trên lỗ sáo vẫn còn đọng lại giọt sương trong suốt.

Bùi Tu Vân mở chân nàng ra, đặt thứ đang dâng trào khí huyết ngay trước cửa mình ướt át.

Mặc dù chàng đã xâm nhập bằng hai ngón tay, nhưng lối vào nhỏ hẹp vẫn gặp khó khăn khi đón nhận người huynh đệ của chàng.

Tống Tích vô thức lùi thân ra sau, nhưng bị chàng túm chặt mắt cá chân, kéo về.

“Tiên sinh…” Tống Tích hơi sợ hãi.

“Sẽ không sao đâu.” Bùi Tu Vân ôm lấy cơ thể của nàng, thì thầm bên tai.

Phần đầu chầm chậm cọ xát lối vào đủ đầy dục thuỷ, hết lần này đến lần khác.

Tống Tích cong chân quắp chặt eo của Bùi Tu Vân, bám chặt vào tay chàng, móng tay hồng nhạt khảm sâu vào làn da trắng ngọc của chàng.

Bùi Tu Vân dùng ngón tay xoa nắn lối vào ẩm ướt, nhè nhẹ cắm vào một đốt ngón tay, đút vào rút ra vài lần, sau đó lại đưa lần lượt hai ngón tay vào.

“Đau quá…” Tống Tích cắn môi, nước mắt chực rơi mà nhìn Bùi Tu Vân.

Nụ hôn ấm như gió xuân đặt lên lông màu của nàng, đồng thời đút ba ngón tay vào trong lối nhỏ.

“Tiên sinh, con bỏ cuộc…” Tống Tích gần như sắp khóc.

Cánh môi của Bùi Tu Vân dịu dàng nhận lấy nước mắt, rút một phần của ngón tay ra.

Tống Tích vừa thả lỏng thân mình, chàng đã nới rộng lối vào, đút hẳn bốn ngón tay vào trong.

Tống Tích co mình, cuộn dưới người Bùi Tu Vân.

Chàng lại rút tay ra, cầm người huynh đệ cong như vòng cung bên dưới, hướng phần đầu đến trước vách thịt non mềm.

Tiến thẳng một đường, chiếm trọn thân nàng, cắm thứ thô dài vào trong lối nhỏ.