“Tích Nhi, không cần đau lòng, dù người đời chửi bới ta và nàng đi nữa, họ cũng không thể cướp mất hạnh phúc của đôi ta.
Đứng trước sự thật, rồi lời đồn vớ vẩn cũng tan biến mà thôi.” Ngón tay của chàng nâng cằm Tống Tích lên, nụ hôn ướt át phủ xuống cánh môi còn vương hơi rượu của nàng.
“Người xung quanh chúng ta sinh ra và trưởng thành trong sự ngu dốt, họ thích khua môi múa mép là việc của họ.
Hay là… đề bài cuối cùng trước khi muội xuất sư, chính là xử lý việc này như thế nào nhé.” Chàng cười khẽ, ánh mắt nồng ấm.
Tống Tích kinh ngạc, “Muội xuất sư ư?”
Chàng gật đầu, “Vi sự đã dạy được muội bản lĩnh tự mình đảm đương rồi.”
“Nhưng muội…” Tống Tích rụt người.
Cái ôm của tiên sinh khiến lòng nàng an tâm như vậy, nàng không muốn một mình đương đầu với gió mưa.
“Tích Nhi,” Bùi Tu Vân véo tai nàng, “Muội nhớ kỹ, muội không phải hoàng yến trong lồng để người đời suy xét.
Hãy làm bất cứ chuyện gì muội thích, nó sẽ khiến muội toả sáng rực rỡ.
Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, đều có ta thu dọn giúp nàng.”
“Được.”
Điều duy nhất nàng muốn làm bây giờ là…
Tống Tích nhoẻn miệng, cởi giày thêu bằng lụa, lộ ra đôi chân trắng như ngọc.
Nàng dẫm lên guốc gỗ của Bùi Tu Vân, ngón chân khẽ cong, cởi guốc gỗ của chàng ra rồi cọ cọ mu bàn chân trắng nõn của chàng bằng ngón chân mịn màng của mình.
“Tích Nhi, nếu muội làm vậy… ta sẽ không cầm lòng được…” Bùi Tu Vân yêu cái điệu vô tình trêu chọc của nàng vô cùng, mỗi khi bị nầng trêu chọc, chàng đều không thể kiềm chế.
“Không cầm lòng gì ạ?” Tống Tích biết tỏng còn hỏi.
Lời căn dặn của Bùi Hoằng Văn văng vẳng bên tai, nhưng ánh mắt của chàng vẫn tối đi, hai tay đặt lên chân nàng.
Tống Tích cong ngón chân, móng chân hồng phấn khẽ cào mu bàn chân trắng nõn.