Dần dần, hạt châu cứng lại dưới ngón tay của chàng, cũng nhô rõ trên mặt yếm lụa.
Bùi Tu Vân thoáng xốc áo choàng lên, cúi đầu cắn nhũ hoa.
Đầu lưỡi trơn trượt liếm láp lớp tơ lụa, khiến nó ẩm ướt.
Chàng quay mặt, lại cắn bên còn lại, nhẹ nhàng day nghiến, đầu lưỡi quét một cái, để lại một vệt đỏ thẫm bóng loáng.
Bàn tay của chàng đặt trên bụng của Tống Tích, ngón tay lành lạnh khẽ luồn xuống dưới quần, tìm kiếm gì đó.
“Thỏ con, rất xinh đẹp.” Bùi Tu Vân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên đèn lồng thỏ ngọc.
“Thỏ con vừa mềm vừa ngọt, thích hợp bị xoa nắn uốn bóp.” Ý cười của chàng dần đậm hơn, ngón tay chạm đến hoa tâm.
Đầu ngón tay dừng lại, vuốt ve khe hở chính giữa.
“Thỏ con, bình thường nuôi nấng cẩn thận, để khi được yêu mới phát ra âm thanh ngọt ngào.” Bùi Tu Vân dùng ngón tay tác mép thịt mềm mại ra, từ tốn kích thích đôi cánh trăng nhỏ
“Đúng không? Thỏ con của ta?”
Giờ khắc này, rốt cuộc Tống Tích cũng biết được ban ngày chàng cười vì cái gì.