Chàng vươn tay cầm gót chân nhỏ nhắn, dùng lòng bàn tay để xoa bóp bàn chân mềm mại, vuốt ve mãi không chịu buông.
Khuôn mặt của Tống Tích đã ửng hồng, khăn trùm đầu đỏ thắm trên trang sức khẽ nghiêng.
Nàng ôm bình rượu, ngây ngô cười hỏi: “Tiên sinh, muội ăn hết bánh hoa quế với rượu rồi.”
“Ừm.” Bùi Tu Vân đáp, dường như không để trong lòng.
Chàng giơ tay, vén khăn trùm đầu lên rồi đặt xuống bên cạnh.
Tống Tích hơi nhíu mày, lớn tiếng nói: “Muội cũng uống rượu giao bôi rồi!”
“Ừm.” Bùi Tu Vân vẫn nhàn nhạt đáp.
Không được thấy sắc mặt nổi giận của chàng như mong đợi, Tống Tích sấn tới, nắm cổ áo của chàng, mắt hạnh trừng to, mông lung men say, “Muội đã chờ lâu lắm luôn đấy!”
Bùi Tu Vân cúi đầu nhìn nàng, đồng tử ánh lên, bàn tay vân vê tay nàng, cởi một nút áo.
Dưới cú túm của nàng, ngực áo của Bùi Tu Vân lộ ra một góc da trắng như ngọc.
Bùi Tu Vân cởi phăng chiếc quần lót vướng víu rồi đặt nàng lên bàn.
Hay tay của Tống Tích bị khống chế đằng sau, đôi chân nuột nà dẫm trên mặt bàn.
Bùi Tu Vân nắm đầu gối nàng, mở ra hai bên rồi cúi người, vùi mặt trong hoa tâm ướt át.
Đầu lưỡi nồng rượu đảo qua lớp thịt mềm, đọng lại dấu vết thấm nước.
Ngón tay của chàng tách mép thịt khép hờ, lộ ra hoa tâm hồng phấn.
Đầu lưỡi ấm nóng lập tức kích thích lối vào, mút nhẹ cửa mình.
Tống Tích hé môi, hơi thở rối loạn.
Nhũ hoa trước ngực cương cứng, nhô lên giữa lớp yếm mềm mịn.
Cơ thể trắng nõn chỉ còn mỗi cái yếm che đậy, nhìn tựa hồng mai giữa tuyết, khiến Bùi Tu Vân điên đảo.
Chàng nắm chặt thắt lưng, để Tống Tích đứng trên mặt đất, đẩy tay về phía trước khiến nàng không thể không nhón chân, nằm xuống mặt bàn.
Ngón tay sờ hoa tâm ướt át, nhẹ vân vê hạt châu, đầu ngón tay của chàng từ tốn xoáy một vòng, dấy lên xúc cảm ngứa ngáy, cuồn cuộn như sóng trào dâng trong nàng.
Bùi Tu Vân cúi người, đầu lưỡi ấm nóng chầm chậm liếm tấm lưng ngà.
Tống Tích không khỏi co chân, nửa người nằm bỏ trên mặt bàn, hai chân rộng mở, cọ xát hoa tâm dầm dề vào áo cưới của chàng.