Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 30: Hôn



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Để cứu vãn cuộc hôn nhân, Bạch Đào đang đối mặt với mối nguy cơ đã thức trắng đêm, ngày hôm sau mặc dù hiện rõ hai quầng thâm mắt nhưng cô cũng nghĩ ra được một kế hoạch giải cứu tình yêu tỉ mỉ chi tiết rồi.

Trước tình trạng tình cảm vợ chồng dần phai nhạt, việc dính chặt dây dưa đến cùng, thề thốt bảo đảm, khóc lóc hối lỗi, tức giận chiến tranh lạnh hay xu nịnh lấy lòng đều không thể đạt được hiệu quả tốt nhất, cách tốt nhất là… 

Lần nữa đánh thức tình yêu của đối phương dành cho bạn, để người ấy nhìn thấy sự thay đổi của bạn, xây dựng lại lòng tin và tình yêu thương lẫn nhau, đây mới là điều cốt lõi!

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Đào quyết định bắt đầu rút lui ngàn dặm! Để Bùi Thời và cô cùng hồi tưởng lại những ký ức trong quá khứ! Nhanh chóng nhớ lại những điều tốt đẹp ngày xưa!

Nhưng vì Bạch Đào xuyên không đến đây nên cô không thể không giành cả một đêm để tìm kiếm và thu thập tất cả các chi tiết lúc mình và Bùi Thời hẹn hò, nhưng ngoài một số thứ không có ý nghĩa gì ra, chỉ có vài chuyện có thể tham khảo.

Có một bài báo khá chân thực, tư liệu trong đó viết vô cùng phong phú: Khi yêu nhau, Bùi Thời và Bạch Đào thường đi du lịch ngắn ngày, đặc biệt thích đi các công viên quốc gia có phong cảnh tươi đẹp, có núi có nước, một người đạp xe chở người kia đi dọc bờ hồ dạo chơi ngắm cảnh, trời xanh mây trắng nắng vàng, gió nhẹ nhàng thổi, mọi thứ êm đềm ấm áp, sau khi dạo quanh hồ xong sẽ dùng thiết bị trong công viên cung cấp để nướng những nguyên liệu tự mang đến. Buổi chiều nhân lúc có gió, một người sẽ thả diều cho người kia, trên cánh diều viết đầy những lời thề ước tình yêu của hai người, đến tối sẽ cắm trại trong công viên…

Không thể không nói khả năng viết lách của người viết tin tức này khá tốt, trong ấy viết có bài bản hẳn hoi, là chỉnh lý dựa trên cuộc phỏng vấn Bùi Thời, không chỉ miêu tả cuộc sống hàng ngày của Bạch Đào và Bùi Thời ngọt ngào thế nào, mà còn làm nổi bật lên được buổi hẹn hò của hai người… 

Mặc dù rất có tiền nhưng hai người lại thích loại cuộc sống bình dị vốn có như thế này mà không theo đuổi phương thức tiêu xài xa hoa như người khác, khi chung sống sẽ bình thường như mọi cặp đôi hạnh phúc, họ nếm trải ngọt ngào của khói lửa nhân gian, cùng nhau dạo quanh hồ đón gió, cùng nhau thưởng thức vị ngon của đồ nướng, cùng nhau ngắm những vì sao trên bầu trời đêm khi cắm trại, nhẹ nhàng dựa sát vào nhau, hai bàn tay nắm chặt… Tất cả những chi tiết nhỏ ấy đều phác hoạ ra được dáng vẻ của tình yêu.

Tuy bản thân chưa được đích thân trải qua nhưng chỉ cần đọc thế này, Bạch Đào cũng cảm thấy chẳng trách cô lại gả cho Bùi Thời, khi người đàn ông này theo đuổi và hẹn hò với người ta còn rất biết cách nha, thuần khiết ngây thơ như vậy, thế mà lại đạp xe chở cô, thử hỏi, đây chẳng phải là tình tiết kinh điển phổ biến trong ngôn tình sao?

Chàng trai trẻ đẹp trai cố tình đạp xe thật nhanh, cô gái ngồi phía sau bị doạ tới phải vô thức ôm chặt lấy eo anh, sau đó tay anh phủ lên tay cô… Một mối tình ra đời!

Hình ảnh có cảm giác truyện tranh thanh xuân biết bao! Bạch Đào cảm thấy đây giống như một tình tiết được chiếu theo mạch tư duy truyện tranh của chính cô vậy!

Người đàn ông Bùi Thời này, nhìn bề ngoài thì lạnh lùng thờ ơ, không ngờ lại có thể kê thuốc đúng bệnh như thế, kiểu hẹn hò kinh điển này chẳng phải vừa hay chạm đến được trái tim thiếu nữ của cô sao?

Còn có cắm trại ngắm trăng sao nữa, chỉ có hai người dựa vào nhau dưới bầu trời đêm mênh mông to lớn như vậy, nghe thôi đã lãng mạn muốn chết…

Thử hỏi bao nhiêu chiêu như thế, ai có thể ngăn được đây?

Đọc xong mấy bài báo này, Bạch Đào tự tin lên rất nhiều, lúc đầu Bùi Thời tóm lấy cô thế nào thì bây giờ cô sẽ bắt ngược lại anh như vậy.

Sáng sớm hôm sau, đợi đến khi Bạch Đào xuống tầng, Bùi Thời đã ngồi bên bàn ăn ưu nhã dùng bữa.

Bạch Đào điều chỉnh lại biểu cảm rồi nũng nịu nhìn Bùi Thời: “Ông xã.”

Dao nĩa trên tay Bùi Thời hơi dừng lại, sau đó anh nhìn Bạch Đào: “Sao vậy?”

“Mấy ngày nay anh bận rộn cả ngày, em ở công ty cũng chẳng thấy được anh, càng đừng nói đến ở nhà, còn nói gần đây tăng ca xong sẽ cố gắng ở bên em, anh kết hôn với công việc luôn đi, cuối tuần nào cũng không rảnh…”

Bùi Thời bình tĩnh nói: “Tháng này quả thật rất bận, tháng tới cuối tuần anh sẽ…”

“Nhưng em nhớ anh rồi.” Bạch Đào chớp chớp mắt nhìn anh, vô tội lại đáng thương nói: “Mười mấy ngày nữa mới là cuối tuần của tháng tới…”

Bạch Đào vốn cho rằng mình còn phải quấn lấy dây dưa một hồi nữa, dù sao thì cô và Bùi Thời hiện đang trong nguy cơ tình cảm, đối phương chưa hẳn đã chịu đổ trước sự làm nũng của cô…

Nhưng mà ngoài dự liệu của Bạch Đào là, Bùi Thời rời ánh mắt đi, có phần mất tự nhiên ngắt lời Bạch Đào: “Vậy thì cuối tuần này.”

Hả? 

“Cuối tuần này sẽ ở bên em trước.” Bùi Thời hắng hắng giọng, ăn xong miếng trứng ốp la cuối cùng: “Anh đi làm trước đây.” Anh nhìn Bạch Đào một cái rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, ngắn gọn bổ sung thêm: “Nếu muốn cuối tuần có thời gian thì hai ngày này phải tăng ca nhiều chút, vậy nên sẽ đi làm sớm hơn.”

……

Cho đến khi Bùi Thời ngồi lên xe của Viên Mục rời đi rồi, Bạch Đào vẫn còn hơi mờ mịt. 

Xong rồi? Vậy mà lại thành công rồi? Hơn nữa Bùi Thời vừa rồi còn chủ động giải thích với cô? Bình thường anh đều không nhiều lời với cô nha! 

Bạch Đào cứ nghĩ sẽ có một trận chiến ác liệt, dù sao thì gần đây nghe Tôn Tĩnh nói Bùi Thời đang bận một dự án lớn, công việc pháp lý của đối phương đặc biệt khó đối phó lại vướng mắc điều khoản, sáng nay mục tiêu của Bạch Đào cũng chỉ là muốn bảo đảm chắc chắn cuối tuần của tháng tới Bùi Thời có thể dành ra chút thời gian, nhưng mà?

Nhưng mà kết quả lại dễ dàng ra quyết định vào cuối tuần này như vậy?

Xem ra Bùi Thời cũng không bận rộn như Tôn Tĩnh nói.

Nhưng khi chắc chắn là Bùi Thời sẽ có thời gian đi cùng mình vào cuối tuần này, Bạch Đào vẫn rất vui. Ở vùng ngoại ô tiếp giáp với thành phố lân cận của thành phố Dung có một công viên tự nhiên môi trường tuyệt đẹp cho mở các hoạt động cắm trại và nướng đồ ăn ngoài trời, vì vé đắt và đường xá xa xôi nên đây không phải là lựa chọn chính của các cặp đôi, nhưng cũng vì vậy mà không có quá nhiều người, công viên đủ rộng, trải nghiệm của khách hàng tốt, non sông tươi đẹp, khá tĩnh mịch, hơn nữa ngoài phong cảnh thiên nhiên ra còn có các hoạt động nhỏ như chèo xuồng, cho động vật nhỏ ăn, rất nhiều lựa chọn… Bạch Đào phấn khởi chọn ngay nơi này làm điểm đến vào cuối tuần.

Sau khi đi làm, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô bắt đầu mua sắm đồ dùng cho cuối tuần.

Cắm trại mà. Đương nhiên phải có lều vải và một số đồ dùng cắm trại khác, sau khi mua xong, cô lại đặt không ít nguyên liệu nướng. Còn vài đồ linh tinh nữa Bạch Đào trực tiếp đến siêu thị gần đó mua, đến lúc thanh toán, cô tùy tiền liếc nhìn, chợt thấy một thứ.

Buổi trưa ở siêu thị không có nhiều người, bên trái bên phải và phía sau cô đều không có ai, nhưng Bạch Đào vẫn như một tên trộm vậy, cô nhìn về phía thứ trên quầy đồ cách đó không xa, trong lòng vùng vẫy lại có chút sợ sệt, nhưng cuối cùng không biết lấy dũng khí đâu ra, cũng có thể là do ma xui quỷ khiến hoặc là đầu óc mơ màng, đợi đến lúc Bạch Đào ý thức được, cô đã nhanh chóng ném Durex trên quầy vào giỏ.

Nhân viên thu ngân không có ánh mắt gì đặc biệt khi cầm hộp Durex lên quét mã tính tiền nhưng mà Bạch Đào lại có chút bồn chồn đứng ngồi không yên, giống như một đứa trẻ bị bắt lúc lén ăn kẹo vậy, cả người đều không thoải mái. Tâm lý của cô vẫn dừng lại ở năm năm trước, cảm thấy mình vẫn là một thiếu nữ trong sáng xinh đẹp, bây giờ làm loại chuyện vi phạm luật như thế, trong lòng Bạch Đào rất vùng vẫy, cũng rất xấu hổ. 

Quá xấu hổ rồi. 

Nhưng, nhưng cô phải cắm trại với Bùi Thời trong công viên một đêm, ngộ nhỡ đêm đó phát sinh ra chút chuyện không thể nói được, vậy thì vẫn là phải có biện pháp, cô còn chưa muốn có con sớm như vậy…

“Tổng cộng hết năm trăm sáu mươi ba tệ.”

Bạch Đào lấy điện thoại ra muốn nhanh chóng quét mã thanh toán, chỉ là số phận dường như muốn cố ý đối nghịch lại cô, chiếc điện thoại bình thường vốn dùng rất tốt vào thời điểm mấu chốt này lại bị đơ!!! Bạch Đào muốn tắt máy cũng không được mà trực tiếp bị khóa luôn!

Đều tại công nghệ kỹ thuật quá tiên tiến!

Một khi đã tận hưởng sự tiện lợi của công nghệ vào năm năm sau, Bạch Đào sẽ không còn là người phòng ngừa chu đáo, lo trước tính sau như trước kia nữa, cô sớm đã quen thanh toán di động, hoàn toàn không mang theo chút tiền mặt nào. 

Buổi trưa người ở trong siêu thị không nhiều, không dễ gì mới có một người xếp hàng ở một quầy thanh toán khác bên trái Bạch Đào, cô vốn nghĩ không biết có nên mượn tiền người ta không, nhưng mà vừa ngẩng đầu lên nhìn người đang đợi thanh toán đó một cái Bạch Đào liền hận không thể trực tiếp biến mất.

Là Bùi Thời. 

Còn mượn tiền cái gì chứ! Cô chỉ muốn chạy thôi!

Rõ ràng Bạch Đào đã từng quan sát qua, vào buổi trưa Bùi Thời căn bản sẽ không đến siêu thị mua đồ, làm sao có thể xảy ra sai sót ngẫu nhiên mà chạm phải ở đây chứ?

Lần này cô bí mật đi mua đồ là muốn tạo cho anh sự ngạc nhiên! Tuyệt đối không thể để bị phát hiện được!

Đáng tiếc Bạch Đào vừa muốn cúi đầu chuồn đi, nhân viên thu ngân đã lại mở miệng: “Quý khách, năm trăm sáu mươi ba tệ.”

Bởi vì buổi trưa siêu thị nhập khẩu này không có mấy người nên giọng nói nhẹ nhàng của nhân viên thu ngân bỗng trở nên vô cùng rõ ràng. 

Trong lòng Bạch Đào cầu khấn Bùi Thời không phát hiện ra, cô vừa cúi đầu vừa nén thấp giọng giải thích: “Cái kia, điện thoại của tôi hình như bị đơ rồi… Đồ này tôi cần, hay là cô cất tạm đi cho tôi, công ty của tôi ở gần đây, lát nữa tôi lại đến thanh…”

Chữ “toán” cuối cùng của Bạch Đào còn chưa kịp nói ra thì đã có một bàn tay vươn ra từ phía sau cô… 

“Quét mã của tôi.”

Chủ nhân của đôi tay này mặc một bộ vest được cắt may tinh tế, khuy măng sét cài kín tràn đầy sự cấm dục, giọng nói đều đều lãnh đạm, Bạch Đào không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai.

Thật trùng hợp, Bùi Thời vẫn là nhìn thấy cô rồi. 

Nhân viên thu ngân nhanh chóng quét mã, Bạch Đào bất chấp khó khăn bắt đầu bỏ đồ vào trong túi, vừa rồi lúc nhận ra Bùi Thời, cô liền cố gắng dùng người che những thứ trong giỏ hàng lại, dù sao thì chiếc hộp bao cao su đáng chết kia đang được thu ngân đặt lên trên cùng quá dễ thấy rồi. Đó còn là đồ khuyến mãi nữa! Mua một tặng một! Thể tích cực lớn!

Chỉ là có lẽ Bùi Thời cũng không để ý tới, bởi vì sau khi giải vây cho cô xong, người đàn ông này liền quay lại trở về quầy thu ngân ở bên cạnh cô, nhân viên thu ngân đã quét mã xong đồ của anh, có thể thanh toán rồi. 

Lúc này Bạch Đào mới kiễng chân lên liếc nhìn một cái, Bùi Thời mua thuốc lá.

Bùi Thời hút thuốc sao? Người đàn ông này vậy mà lại hút thuốc…

Bạch Đào vừa tò mò vừa thấp thỏm lo lắng cầm lấy túi đồ đã mua, khi cho đồ vào túi cô còn cố ý để Durex vào trong cùng, giờ mới cảm giác an toàn tuyệt đối.

Sau khi xếp túi đồ xong, cô mới phát hiện ra Bùi Thời đang đứng ở cửa siêu thị chờ mình.

Người đàn ông mím môi: “Có cần anh xách hộ không?”

“Không cần!”

Đùa gì vậy, ngộ nhỡ anh xách rồi nhìn thấy Durex thì phải làm sao!

Để che đậy phản ứng kịch liệt quá mức của mình, khiến cho bản thân trông tự nhiên hơn, Bạch Đào ho khan vài tiếng, nói thêm: “Siêu thị này cách công ty không xa, nhỡ đồng nghiệp nhìn thấy thì không hay, sẽ gây ra hiểu lầm.” Cô nói xong liền nhìn Bùi Thời một cái: “Ở bên ngoài, chúng ta vẫn là giả bộ chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới đơn thuần đi.”

Bạch Đào vừa nói, vừa đứng cách Bùi Thời một khoảng bằng một người, giả bộ nói: “Bùi tổng, xin tự trọng!”

“…” Bùi Thời nhìn như cạn lời đến muốn trợn trắng mắt, nhưng cuối cùng giáo dưỡng và sự quản lý biểu cảm tốt đã khiến anh kìm nén được xuống, anh không nói lời nào, chỉ liếc nhìn Bạch Đào với ánh mắt một lời khó tả. 

Vốn dĩ không cảm thấy, nhưng lúc này đi cùng Bùi Thời, Bạch Đào mới cảm thấy đoạn đường từ siêu thị đến công ty này thế mà lại dài như vậy.

Một đường không nói gì quả thực có chút lúng túng xấu hổ, đi được một đoạn ngắn, thấy xung quanh không có người của công ty, trong lòng Bạch Đào vốn đang còn thấp thỏm không yên nhưng thấy phản ứng của Bùi Thời đến giờ nhìn vẫn rất bình thường nên lá gan cũng lớn hơn, cô nhìn vào mắt Bùi Thời: “Anh hút thuốc à?”

Bùi Thời bình thản nói: “Bạch Đào, hãy nhớ mối quan hệ của chúng ta là cấp trên và cấp dưới, giữ vững lòng tự trọng, đừng quan tâm quá nhiều đến đời tư của sếp.”

“…”

Người đàn ông này thật sự ghi thù rồi! 

Bạch Đào hắng giọng: “Làm người phải linh hoạt, bây giờ xung quanh không có ai thì… Cũng không cần phải cứng nhắc như vậy nha Bùi tổng.” Cô giả vờ vô tội nhìn vào mắt Bùi Thời: “Ông xã, vẫn là nên hút ít một chút, không có lợi cho sức khỏe đâu.”

“Anh chỉ mua một bao thuốc lá.” Sắp đến công ty rồi, Bùi Thời nhìn Bạch Đào một cái, lời ít ý nhiều nói: “Em mua hai hộp”.

Bạch Đào vừa muốn phản bác lại là mình không mua thuốc lá, càng đừng nói đến hai hộp, kết quả liền thấy Bùi Thời cười dí dỏm, sau đó nói: “Anh thấy rồi, em mua hai hộp.”

Bạch Đào sững sờ một lúc mới phản ứng lại.

Con mẹ nó, Bùi Thời đều thấy rồi sao?

Mặt Bạch Đào đỏ lên, ước gì có thể đào một cái hố chui ngay xuống, kết quả Bùi Thời vẫn không buông tha cho cô, người đàn ông này thực sự thù dai, câu nói không lâu trước đó của cô giờ anh lại trả không sót một chữ… 

“Bạch Đào, ham muốn quá độ không tốt cho sức khoẻ, mọi thứ nên có chừng mực, em mua nhiều quá rồi.”

???

Bạch Đào không ngờ có một ngày mình sẽ bị Bùi Thời dạy bảo bằng những lời thế này… Trước đây cô còn từng gửi cho người anh bài báo “Đàn ông dâm loạn, táng gia bại sản”, nhưng bây giờ đúng là phong thủy luân hồi…

Gần như trong tiềm thức, Bạch Đào bắt đầu lúng túng phản bác: “Không… Em không phải… Bùi Thời, anh nghe em giải thích, cái đó là hàng khuyến mãi mua một tặng một! Em chỉ… Em chỉ tùy tiện cầm một cái, em không có ý đó, em là một người biết giữ mình trong sạch, em không có hứng thú với loại chuyện đó, này! Bùi Thời! Anh đừng đi! Anh nói câu gì đi!!!”

Lúc này đã gần đến cổng Công Nghệ Thời Lai, Bùi Thời tự nhiên không có thời gian để nghe Bạch Đào nói, anh chỉ quay đầu liếc nhìn cô, sau đó nói một câu theo yêu cầu của Bạch Đào… 

“Kích cỡ không đúng.”

“Hả?”

Bùi Thời hiếm khi nói thêm một câu, anh liếc nhìn Bạch Đào một cái, hàm súc nói: “Quá nhỏ rồi.”

Quá… Quá nhỏ??? 

Mãi cho đến khi bóng dáng của Bùi Thời hoàn toàn biến mất, Bạch Đào mới hoàn toàn phản ứng lại, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, phút chốc nhịp tim liền mất kiểm soát như thể sắp ngừng đập.

Bùi Thời rác rưởi! Mẹ nó đồ lưu manh thối tha! Không biết xấu hổ! Trơ trẽn vô liêm sỉ!

Lớn, ừ anh lớn! Lớn thì giỏi lắm ha!

Tôi nhổ vào!

Bạch Đào liếc nhìn bao bì bên ngoài hộp Durex dưới đáy túi đồ mà chỉ cảm thấy muốn chết, thứ này còn có kích cỡ sao? Vừa rồi cô chỉ tùy tiện cầm một hộp, còn cho là free size…

Đợi đến khi trở lại công ty cất túi đồ xong, suốt buổi chiều Bạch Đào đều có chút tâm thần bất an. 

Cô của năm năm trước không hiểu loại chuyện này cũng rất bình thường, nhưng cô bây giờ tốt xấu gì cũng đã kết hôn với Bùi Thời, còn là một cặp vợ chồng ân ái, ngay cả kích cỡ cũng mua sai, điều này khiến cô thực sự áy náy. Nhất là cả buổi chiều, Bùi Thời ra khỏi phòng làm việc vài lần đều không thèm nhìn về hướng của Bạch Đào lấy một cái, cô càng nghĩ càng đa nghi: Có phải Bùi Thời nghi ngờ cô mua cái đó là cho người khác dùng không? Liên tưởng đến những tin đồn ngoại tình trước đây, điều bất ngờ mà cô dự tính ban đầu lại làm vết thương trong lòng anh càng thêm sâu rồi sao?

Này làm thế nào có thể được!

Vừa tan làm Bạch Đào liền vội vã chạy đến siêu thị ngay, giờ này đã có nhiều người đến mua sắm hơn, Bạch Đào đội mũ đeo khẩu trang, sau một hồi đấu tranh tư tưởng quyết liệt, cô bất chấp tất cả đứng vào xếp hàng…

Nửa giờ sau, Bạch Đào nhét hộp Durex cỡ lớn vào túi như một tên trộm.

Để giải quyết hiểu lầm, vẫn là phải dựa trên hành động thực tế!

*****

Thấy những thứ cần mua đều đã mua, những thứ mua sai cũng đã đổi, tối đó, khi mọi thứ đã sẵn sàng, Bạch Đào liền thông báo kế hoạch cuối tuần này cho Bùi Thời.

“Hai ngày cuối tuần em đều đã sắp xếp xong rồi, nhưng để tạo bất ngờ cho anh, hiện tại em sẽ không nói cho anh biết cụ thể sẽ làm gì, anh chỉ cần nghe lời và đi theo em là được!”

Bạch Đào nói xong rất tự nhiên dựa vào người Bùi Thời khoác lấy tay anh. Xuyên qua lâu như vậy, cô đã quen với hơi thở của Bùi Thời, hiện tại ngửi mùi hương nước hoa thanh mát nhàn nhạt trên người người đàn ông này, cô cảm thấy gợi cảm và an toàn vô cùng, như thể Bùi Thời ở trong vùng an toàn của cô cũng không có vấn đề gì cả.

Mặc dù so với tình yêu của Bùi Thời dành cho mình, Bạch Đào biết sự quyến luyến hiện tại của cô dành cho anh căn bản chẳng đáng nhắc đến, nhưng cô cũng đang dần học cách thể hiện tình yêu, tuy chưa quen lắm nhưng cô cũng muốn hồi đáp lại tình yêu của anh. 

Dư Quả từng nói, yêu một người thì đừng chôn chặt trong lòng, hãy thể hiện ra, nói ra, như thế đối phương mới có thể cảm cảm nhận được, Bạch Đào cảm thấy khá có đạo lý, huống hồ là phải mạnh dạn, nhiệt tình một chút thì mới có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân nguy khốn này của mình không phải sao?

Đặc biệt là khi nghĩ đến những khoảnh khắc nhỏ vụn tốt đẹp lúc hẹn hò của Bùi Thời và mình trên báo, trong lòng Bạch Đào dâng lên rất nhiều cảm xúc phức tạp lại ngọt ngào. Bùi Thời thực sự yêu cô, dành nhiều tinh lực ở bên cô như vậy, có nhiều kế hoạch để theo đuổi cô như thế, ai có thể không động tâm chứ?

Bạch Đào quyết định không so đo tính toán việc Bùi Thời từng không để ý và lạnh nhạt phớt lờ mình nữa, đó chỉ là sự ngụy trang của người đàn ông này để che đậy tình cảm mãnh liệt của anh thôi! Quá yêu một người có gì sai chứ!

Nghĩ đến đây, Bạch Đào không khỏi ngẩng đầu lên, lúc này cô đang nép trong lòng anh, đối phương lúc đầu có chút cứng ngắc, bây giờ cả người cũng đã buông lỏng, vô cùng quen thuộc ôm lấy Bạch Đào, nhìn từ góc độ của cô vừa hay có thể nhìn thấy khuôn hàm góc cạnh đẹp đẽ của Bùi Thời, còn có yết hầu gợi cảm và rõ ràng. 

Bạch Đào nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mặt, cho đến khi thấy Bùi Thời bị nhìn đến mất tự nhiên, anh khẽ cúi đầu xuống, hàng lông mi dài gần trong gang tấc, hơi thở của anh bao trùm lấy Bạch Đào.

Bạch Đào vốn dĩ còn muốn nói chi tiết về hành trình cuối tuần, nhưng bị Bùi Thời nhìn như thế, cô phút chốc dường như đã quên hết, giống như một vị quân vương mê muội, cuối cùng đưa ra yêu cầu ma xui quỷ khiến lại xa hoa dâm đãng… 

Cô không nói gì, nhưng lại chu môi về phía Bùi Thời. 

Bùi Thời sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt có chút luống cuống, ngay cả ánh mắt cũng nhìn đi nơi khác, giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Làm gì vậy?”

“Hôn.”

Bạch Đào xoay mặt anh qua, có phần không vui lặp lại: “Hôn.”

Bạch Đào vừa nói vừa quấn lấy Bùi Thời như một con bạch tuộc, đẩy anh xuống chiếc ghế sofa mềm mại, cả người cô như đang nằm trên ngực Bùi Thời, từ trên cúi xuống nhìn anh.

Đáng tiếc là sau một hồi chờ đợi, Bùi Thời vẫn không có phản ứng gì ngoài việc cố gắng rời ánh mắt đi và vành tai đỏ ửng. Rõ ràng các tin tức trên mạng ghi lúc đầu Bùi Thời đã tốn không ít thủ đoạn để theo đuổi cô, sao bây giờ sau khi kết hôn, anh cũng đã được coi là kẻ lão làng rồi mà vào loại thời điểm này lại… Không thuần thục?

Đương nhiên, sau khi bị đè xuống, anh đã cố gắng đẩy Bạch Đào ra, nhưng động tác đó không dùng chút lực nào cả, ngược lại nhìn còn có vài phần như đã muốn còn giả vờ, Bạch Đào ngồi giạng chân trên người Bùi Thời như vậy có cảm giác như mình là kẻ cường thủ hào đoạt vậy. 

Giờ phút này, Bạch Đào thậm chí còn nảy sinh một chút đồng cảm với nam chính trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, trong đầu cô chợt hiện ra một câu thoại kinh điển: “Bày ra khuôn mặt thuần khiết cấm dục như vậy càng khiến người ta muốn làm bẩn hơn.”

Có lẽ Bùi Thời cảm thấy tư thế này không đứng đắn, anh chống tay lên ngồi thẳng dậy, kết quả còn chưa kịp ngồi lên đã bị lại Bạch Đào đè xuống, anh khẽ cau mày lại, dáng vẻ có chút chán nản và bất lực: “Bạch Đào!”

Mặc dù là ngữ khí mang theo chút khiển trách nhưng cũng chỉ là miệng hùm gan sứa, chưa kể trong lòng Bùi Thời yêu cô như vậy, Bạch Đào không hề sợ hãi.

Bùi Thời vẫn đang cố gắng đẩy Bạch Đào ra, đồng thời lặp lại lời nói: “Bạch Đào, em để…”

Bạch Đào không phải là người kiên nhẫn, cho nên cô lại tuyệt tình đè Bùi Thời xuống một lần nữa sau đó chặn miệng anh lại. 

Nếu anh không hôn cô, vậy thì để cô hôn anh đi!

Chỉ là Bạch Đào không nghĩ tới nụ hôn này sẽ ngày càng sâu, hai người cùng ngã xuống ghế sofa, nụ hôn vốn dĩ như chuồn chuồn đạp nước lại bắt đầu trở nên mất kiểm soát…

Vị trí của Bạch Đào và Bùi Thời đã thay đổi, Bạch Đào bị Bùi Thời đè dưới ghế sofa, sức mạnh của kẻ cường hào vừa rồi kia một chút cũng không thể dùng được, hơi thở của Bùi Thời, mùi hương của Bùi Thời, sự vuốt ve vỗ về của Bùi Thời, dường như tất cả mọi nhận thức về thế giới bên ngoài của cô đều biến thành Bùi Thời, Bạch Đào chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như muốn nổ tung ra, mà chân tay cô cũng mềm nhũn vô lực. 

Bùi Thời lúc này mới giống như một kẻ cường hào, giờ Bạch Đào mới biết sức lực của người đàn ông này lớn thế nào, anh chỉ dùng một tay đã dễ dàng bắt lấy hai bàn tay đang chống cự của Bạch Đào đưa lên trên đỉnh đầu cô, sau đó liền ta tuỳ tiện đòi lấy với cô. 

Mười phút sau, khi Bạch Đào đã hoàn toàn không còn sức lực phản kháng, Bùi Thời dường như cuối cùng cũng tỉnh lại, môi lưỡi của anh rời khỏi Bạch Đào, xoa xoa lông mày, anh thì thào như gọi lại lý trí của chính mình: “Xin lỗi.”

Sau đó người đàn ông ngồi dậy cách xa Bạch Đào một chút, kéo ra khoảng cách an toàn giữa hai người.

Mặc dù sự việc xảy ra đột ngột, Bạch Đào cũng không ngờ sẽ củi khô bốc lửa như vậy, nhưng… Chỉ thế này?

Bùi Thời có phải đàn ông không? Vào loại thời điểm này lại phanh gấp? Này con mẹ nó…

Người đàn ông này thực sự không yêu cô nữa rồi ư? Nếu không thì này con mẹ nó còn có thể chịu được à?

Năm phút sau, Bạch Đào vẫn chưa phản ứng được với tình hình hiện tại, cô trừng mắt nhìn Bùi Thời: “Chỉ thế thôi?”

Bùi Thời trông vô cùng mất tự nhiên, nhưng anh vẫn có thể cố giữ vẻ mặt bình tĩnh trấn định: “Buổi tối anh còn có việc phải làm, cần phải tỉnh táo, dù sao thì cuối tuần cũng không thể tăng ca. Em kiềm chế một chút.”

Còn kiềm chế một chút?

Bạch Đào tức đến sắp chết: “Muốn em kiềm chế sao? Là anh đưa lưỡi vào trước! Sao anh không kiềm chế đi?”

Bùi Thời nhìn có chút lúng túng ngượng ngùng, nhưng một lúc sau, người đàn ông này liền tìm lại được sự bình tĩnh tự chủ: “Bạch Đào.” Anh hơi ngừng lại, nhìn vào mắt cô: “Là em ra tay trước.”

“…”

Bùi Thời vừa nói vừa giữ nguyên tư thế ngoảnh mặt, di chuyển ánh mắt đi chỗ khác không nhìn Bạch Đào nữa và dứt khoát đứng dậy rời đi, nhưng mà tư thế của anh vô cùng mất tự nhiên, mặc dù mặc bộ đồ ngủ rộng rãi nhưng không khó để nhận ra anh đang cố che đậy cái gì. 

Đều đã thế rồi mà vẫn còn cố kìm nén lại…

Xem ra đúng là mặc dù yêu cô nhưng vì cô vẫn luôn không hồi đáp, lại thêm chuyện ngoại tình hư hư thực thực làm cho người yêu cô sâu sắc cũng bị tổn thương cực độ rồi! Một trái tim e là đã biến thành cục than tổ ong! Bây giờ thà kìm chế và trừng phạt nhau cũng không muốn ngủ một đêm quên hết hận thù!

Bạch Đào cảm thấy kế hoạch cứu vãn cuộc hôn nhân và khôi phục lại tình cảm của cô phải nhanh chóng tiến hành thôi! Nếu không cứ để tiếp tục thế này, Bùi Thời nhịn đến hỏng rồi người chịu thiệt còn không phải là cô sao?!

Tác giả có điều muốn nói:

Bạch Đào: Chồng tôi không yêu tôi nữa rồi huhuhuhu, xem ra mị lực của tôi vẫn chưa đủ, định lực của anh ấy quá tốt, tôi phải ra chiêu tàn nhẫn mới được. 

Bùi Thời: Nhịn đến phát khổ.

Pé Hoa Linh: Để mọi người chờ lâu rồiii, chương này hơi dài (gần 7000 chữ lận) cộng thêm mình dịch đc đoạn lại cười nghiêng ngả nên hơi lâu chút:))))))) Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~