Bạch Hạc Về

Chương 2



Hai con hạc 

Sau khi để nữ bác sĩ kiểm tra, xác nhận Tiểu Bạch chỉ là đến kỳ kinh nguyệt.

Chỉ là khi Thẩm Tòng Hạc tiễn bác sĩ, anh đã phải nghe lời thuyết giảng “Vô cùng đau đớn” và kỳ quái của bác sĩ. Sau khi tiễn bác sĩ, anh rửa tay xong mới trở lại phòng ngủ, vừa nhìn đã muốn giúp Bạch Tĩnh Ngâm thay khăn trải giường và nệm.

“Tiểu Bạch.” Thẩm Tòng Hạc bất đắc dĩ đè tay lên trán nói: “Đêm nay em qua phòng tôi ngủ đi.”

Bạch Tĩnh Ngâm không từ chối.

Có vẻ như cô có chút tự sa ngã.

Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, dù sao thì cũng đã nhìn rồi, còn một số hành vi khác nữa. Nói tóm lại, có một số việc không nên làm, nhưng đã làm thật rồi.

Hơn nữa, cô hiện không khỏe, Thẩm Tòng Hạc có cầm thú như thế nào cũng sẽ không động tay, động chân với cô.

Nghĩ như vậy, cô miễn cưỡng gật đầu, ôm chiếc gối đã thấm nước mắt và chiếc chăn nhỏ đi theo vào phòng Thẩm Tòng Hạc.

Mà thật ra, phòng ngủ vừa rồi là phòng ngủ chính mà Thẩm Tòng Hạc nhường cho cô, về thực chất căn phòng cả hai đang đi tới chỉ là phòng ngủ phụ.

Giường bên phòng ngủ phụ nhỏ hơn một chút so với phòng chính, mà từ nhỏ Bạch Tĩnh Ngâm đã sống trong nhung lụa, nhìn qua một hồi không tránh khỏi hừ một tiếng: “Quá nhỏ rồi.”

Cô ngồi lên khăn trải giường, lại duỗi tay sờ soạng một phen, cuối cùng vẫn ghét bỏ nói: “Quá mềm.”

Sau đó, đặt gối và chăn nhỏ xuống giường, chầm chậm mà chấp nhận nằm xuống, đưa lưng về phía Thẩm Tòng Hạc nói: “Lạnh quá!”

Dứt lời, cô liền cảm nhận được mùi hương và cảm giác mềm mại của chăn bông. Trong lúc lơ là, cô liền bị người đàn ông phía sau ôm lấy, bình tĩnh hỏi: “Ở chỗ kia có đồ giữ nhiệt, em muốn lấy không?”

Bạch Tĩnh Ngâm nói: “Thầy đừng nghĩ tôi ngốc, tôi mới không cần đâu.”

Thẩm Tòng Hạc cười nhẹ, thật ra anh cũng không muốn làm khó cơ thể mệt mỏi của Bạch Tĩnh Ngâm, chỉ là không muốn cô buông ra, mà luôn mong cô có thể ôm anh.

Ban đầu, Bạch Tĩnh Ngâm còn phản kháng, sau đấy liền bất động vì không thoát ra được, tóm lại vẫn phải ủy khuất mà mặc kệ anh.

Kỳ kinh nguyệt dạy vò Bạch Tĩnh Ngâm ba ngày.

Cô không thể ra khỏi chiếc cửa nguy nga, xinh đẹp của biệt thự, nhưng ngay đến cha cũng không cho người tới đón cô về.

Cô giống như cô công chùa bị cầm tù trên đỉnh tháp cao, ngày ngày chỉ có thể tự oán than mà chải chuốt vuốt tóc, tối đến lại bị ác ma quấy rối.

Bạch Tĩnh Ngâm là đứa trẻ bị sinh non nên thân thể không được tốt như người thường, đến kỳ sinh lý cũng chỉ kéo dài ba ngày, qua ngày thứ tư mọi thứ đều sạch sẽ. Điều này đồng nghĩa với việc, Bạch Tĩnh Ngâm sẽ tiếp tục sống trong ưu sầu vì Thẩm Tòng Hạc.

Trước sau đều phải nghĩ cách, cô quyết định tìm Thẩm Tòng Hạc để nói cho ra lẽ, hy vọng vị đây mủi lòng… À không, hy vọng anh động lòng trắc ẩn mà buông tha cô.

Theo thường lệ, Thẩm Tòng Hạc sẽ cùng cô ăn cơm, sau đó tới giờ uống trà. Khi Bạch Tĩnh Ngâm uống xong một ngụm, nghiêm túc nói với anh: “Thầy biết đấy, một ngày là thầy cả đời là cha, mà trong lòng em, thầy cũng là cha, so với cha ruột thì em đều kính trọng.”

Thẩm Tòng Hạc: “À.”

Bạch Tĩnh Ngâm tự thấy mình nói rất hợp lý, tiếp tục tận dụng hết sức lực mà thổi phồng lên nhằm khiến anh nhận ra vị trí “trưởng bối” của mình. Với vai vế ấy, anh không cần phải dày vò, hạ độc thủ với cô gái nhỏ yếu, đáng thương như cô.

Cô nói: “Như vậy đi thầy Thẩm, thầy thả em đi, em đảm bảo không đem mấy chuyện xảy ra gần đây nói ra. Sau này gặp lại, thầy vẫn là thầy của em, thế nào?”

Thẩm Tòng Hạc: “Hử?”

Bạch Tĩnh Ngâm: “Về sau em sẽ cung kính thầy như cha ruột, thật sự hiếu thảo.”

Thẩm Tòng Hạc nghe đến đó liền cười một chút, lòng bàn tay vuốt ve chiếc nắp của chén trà, rốt cuộc anh vẫn nhìn về phía Bạch Tĩnh Ngâm: “Tiểu Bạch, có chuyện này tôi quên không nói cho em biết.”

Bạch Tĩnh Ngâm: “Chuyện gì?”

“Cha em tìm tôi nói chuyện, rằng chỉ cần tôi cho phép ông ấy đi bằng phương tiện hàng không của Thẩm gia…”

Mắt Thẩm Tòng Hạc không gợn sóng, không để tâm nói: “Thì ông ấy liền nguyện ý đem em tặng cho tôi.”

Đem đến, là tặng, chứ không phải gả.

Dường như, Tiểu Bạch cũng hiểu được hai chữ này không giống nhau. Bạch Tĩnh Ngâm ngơ ngác: “Thường thì đã là điểm yếu thì sẽ không chấp nhận loại điều kiện này, đúng không?”

Thẩm Tòng Hạc gật đầu: “Không sai.”

Bạch Tĩnh Ngâm thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Tòng Hạc: “Đáng tiếc là từ trước đến nay, tôi không biết xấu hổ.”



Lần trước bị Thẩm Tòng Hạc ấn trên cửa khiến cô đau đớn kịch liệt, thế nên Bạch Tĩnh Ngâm liền tưởng tượng hành động đó, rồi bị dọa sợ đến mức run bần bật.

Nhưng thái độ bình tĩnh của Thẩm Tòng Hạc lại khác, tất nhiên anh cũng không nghĩ đến chuyện đối đãi với cô thô bạo như vậy.

Ban đầu Bạch Tĩnh Ngâm vẫn giãy giụa, cái gì mà súc sinh, cái gì mà không biết xấu hổ, con của anh sau này sinh ra sẽ giống anh mất, tất cả mọi nguyền rủa ác độc đều được cô nói ra một hơi. Nhưng Thẩm Tòng Hạc không nói gì, chỉ cúi người xuống hôn môi cô.

Bạch Tĩnh Ngâm thiếu chút nữa khóc òa lên: “Đồ biến thái… A…”

Đầu cô mơ màng, trái tim cũng hư ảo.

Hôn tới, hôn lui, vậy mà lại làm cô cảm thấy có chút thú vị.

Thoắt thấy càng ngày càng lún sâu, Bạch Tĩnh Ngâm nhắm nghiền đôi mắt, túm tóc Thẩm Tòng Hạc như không để anh rời đi.

Nhưng chính Thẩm Tòng Hạc lại không thuận theo cô mà luôn cưỡng chế dứt ra, đặt cánh tay trên vai cô, miệng hạ sát vành tai cô mà nói: “Còn có thể thoải mái hơn, em muốn không?”

Trực giác Bạch Tĩnh Ngâm khi nghe anh nói khiến cô e dè, nhưng cảm giác vừa rồi lại khiến cô quyết định cho Thẩm Tòng Hạc một cơ hội.

Cơ mà, không lâu sau đó cô liền ý thức được mình đã bị lừa.

Bạch Tĩnh Ngâm như muốn vừa khóc vừa mắng: “Thầy Thẩm, ông già Thẩm bại hoại.”

Cuối cùng, vào thời điểm từ xưng hô kia thốt lên, Thẩm Tòng Hạc nhéo mặt cô, cười: “Gọi tôi là gì?”

Bạch Tĩnh Ngâm đè cơn tức giận: “Ông già bại hoại.”

“Chê tôi già?” Thẩm Tòng Hạc cười, ác ý ghé sát vành tai cô nói: “Còn không phải ông già bại hoại này là người thân mật với em sao? Mắng tiếp.”

Cô chưa từng nghe qua lời lẽ ác ý như thế này, bởi vậy cả mặt cô ửng đỏ: “Không biết xấu hổ!”

“Tiếp tục.” Thẩm Tòng Hạc cầm tóc cô, ôn nhu mà nói: “Em càng mắng, tôi càng hưng phấn.”

Một đêm sau cơn mưa.

Bạch Tĩnh Ngâm trong phút chốc đã xoá sạch ân thù với Thẩm Tòng Hạc, tùy ý để anh ôm.

Bạch Tĩnh Ngâm nói: “Thầy Thẩm.”

Thẩm Tòng Hạc: “Ừ?”

Từ đáy lòng mình, Bạch Tĩnh Ngâm lên tiếng: “Nếu mà phía dưới của thầy giống với ngón tay thầy thì tốt rồi.”

Thẩm Tòng Hạc: “Cút.”



Ngày hôm sau, khi Bạch Tĩnh Ngâm tỉnh lại được một lúc, càng nghĩ cô càng cảm thấy ủy khuất.

Ủy khuất từ sáng sớm mà không thấy Thẩm Tòng Hạc đâu.

Cũng may rằng Thẩm Tòng Hạc có lương tâm, không để cô bị đói đến trưa, mà vẫn như cũ chuẩn bị bữa cơm phong phú đủ món ăn.

Bạch Tĩnh Ngâm vẫn luôn nghe theo lời mẹ dạy dỗ, nhai kỹ nuốt chậm, tư thái thục nữ dịu dàng.

Thẩm Tòng Hạc lại ngồi một bên “canh giữ”, anh ăn nhiều hơn Bạch Tĩnh Ngâm, so với cô thì anh dùng chén đũa cũng lớn hơn, dài hơn.

Bạch Tĩnh Ngâm nhìn cánh tay anh, lại nhìn cánh tay và đôi chân nhỏ yếu của mình rồi nghĩ thầm, khó trách cô không đánh được anh, kẻ này mà đói lên thì chỉ sợ là cả người nhỏ bé của cô sẽ bị ăn sạch. 

Người đàn ông này thật đáng sợ. 

Nhưng rốt cuộc, Bạch Tĩnh Ngâm vẫn muốn đấu tranh quyết liệt với anh một phen. 

Cô ăn cơm xong, sau đó súc miệng, rồi lại đi bộ vài vòng trong hoa viên nhỏ của biệt thự, tiện tay bứt vài chiếc lá trên thân phù dung mà Thẩm Tòng Hạc trồng, lại nắm đóa bồ công anh mà anh nuôi dưỡng. Vậy mà vẫn chưa hết giận, cô tiếp tục lấy mực nước trong đình hóng gió để viết mấy chữ rất to “Đồ con rùa rụt cổ họ Thẩm”.

Thẩm Tòng Hạc thấy vậy cũng không nói gì, chỉ cười.

Bạch Tĩnh Ngâm càng ngày càng cảm thấy não thầy Thẩm bị hư rồi.

Thật đáng thương…

Cô vừa nghĩ, vừa đồng tình.

Buổi chiều Bạch Tĩnh Ngâm còn bày trò để thử bộ não bị hư đó, cô cố ý trộn son môi cùng với nước cà chua, giả bộ như kỳ kinh nguyệt vừa đi lại quay về. Quả nhiên, buổi tối khi Thẩm Tòng Hạc nhìn thấy vài điểm hồng, sắc mặt liền trầm xuống. 

Bạch Tĩnh Ngâm đắc ý dào dạt, lại còn ở trước mặt hắn mà khiêu khích, lung lay vài cái: “Thế nào? Trợn tròn mắt chưa? Không thể vào đi? Đồ lưu manh, lêu lêu ~” 

Chỉ tiếc lời khiêu khích còn chưa nói xong, cô đã bị Thẩm Tòng Hạc xách lên.

Bạch Tĩnh Ngâm kinh ngạc chấn động, cô cường điệu: “Em là người bệnh nha.”

“Tôi biết.” Thẩm Tòng Hạc liếc mắt nhìn cô một cái, nhàn nhã mà nói: “Còn một thứ nữa.”

Bạch Tĩnh Ngâm hốt hoảng, lần này lại tiếp tục bị Thẩm Tòng Hạc trêu đùa thành tư thế nằm, cô giãy dụa: “Không cần, chỉ có chó mới làm như vậy.”

“Ừ.” Thẩm Tòng Hạc dùng một tay nắm hai cổ tay của cô bắt chéo lại mà ấn xuống, một tay cởi bỏ đai lưng, cắn xuống vành tai cô: “Bạch đại tiểu thư, chó của em tới…”

Bạch Tĩnh Ngâm chỉ biết nằm bất động mà mắng Thẩm Tòng Hạc.

Anh đem mình đi so với chó, đúng là mặt dày vô sỉ, nhìn xem, cô chỉ là một đứa nhỏ nhu nhu nhược nhược, làm sao có thể là đối thủ của anh chứ? 

Quả nhiên ngạn ngữ nói rất đúng, cây không có vỏ tất nhiên không có gì phải nghi ngờ rằng nó sẽ không chết; người không biết xấu hổ, khắp thiên hạ không ai địch nổi.

Sự thật là sĩ diện của Bạch Tĩnh Ngâm nhờ cả vào Thẩm Tòng Hạc, nhưng khó để lý giải chính là Thẩm Tòng Hạc tự nhiên muốn cô chủ động thân mật. 

“Lại gần một chút.” Thẩm Tòng Hạc nói: “Chủ động hôn tôi.”

Bạch Tĩnh Ngâm chìm đắm trong một đạo mê hoặc, hiện tại chỉ nghĩ đến xúc cảm vui sướng.  

Thẩm Tòng Hạc nếm bờ môi mềm mại, tại đó còn có thể ngửi được hương của cam quýt.

Bạch Tĩnh Ngâm sẽ không lại gần hơn nữa, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc tiếp thu của cô. 

Tựa như khi trước Thẩm Tòng Hạc cũng có bộ dáng như vậy, cô cho rằng chỉ có anh muốn thân mật, mới chủ động hôn. 

Như chú cá nhỏ tung tăng bơi vào biển lớn, tự do vẫy đuôi. 

Thẩm Tòng Hạc đương nhiên không nghĩ cô vậy mà học nhanh như vậy, anh bị sự nhiệt tình của cô làm cho có chút không chống đỡ được: “Tiểu Bạch.”

Bạch Tĩnh Ngâm thúc giục: “Nhanh lên.”

Có chút như là chờ không kịp. 

Mắt Thẩm Tòng Hạc nhìn thật sâu chờ cô sa vào lưới, gương mặt phiếm hồng, cẩn thận chạm vào tóc. 

Thẩm Tòng Hạc muốn nhìn được tình yêu trong đáy mắt cô, nhưng lại chỉ có thể bắt giữ được dục vọng. 

Chỉ đơn giản là dục vọng, thứ dục vọng thuần túy. 

“Không tim, không phổi.” Thẩm Tòng Hạc vuốt ve tóc cô, cô dường như chỉ là chú mèo tùy ý vì đói mà tìm đến anh: “Vậy mà em cũng không thể thích tôi dù chỉ một chút sao?” 

Nhưng Bạch Tĩnh Ngâm vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của chính mình. 

Thẩm Tòng Hạc cúi đầu, cười khổ. 

Đều được hết. Chỉ cần tôi yêu em là được rồi. 



Mãi cho đến ngày thứ năm sau khi bị Thẩm Tòng Hạc bắt tới đây, Bạch Tĩnh Ngâm mới biết được hai tin tức từ bác sĩ. 

Tin tốt là mọi chuyện xảy ra khá giống lời Thẩm Tòng Hạc nói.

Tin xấu là, với những hành vi hiện tại của anh có thể làm cô mang thai.

Bạch Tĩnh Ngâm tức giận nhưng cũng không dám tin tưởng.

Mẹ nó. 

Ở cùng Thẩm Tòng Hạc mấy ngày nay, cuối cùng cô cũng có thể hiểu được vì sao ngày trước trong nhà có chuyện thì các chú sẽ nói lời thô tục như vậy.

Mà không nói mấy lời này lại khiến tích tụ thù hận trong lòng. 

Chỉ là hai ngày nay Thẩm Tòng Hạc có một số việc cần xử lý nên ban ngày không thể lúc nào cũng bên cạnh Bạch Tĩnh Ngâm. 

Chờ sau khi bác sĩ đi, Bạch Tĩnh Ngâm tức giận cả nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định thử liên lạc với người bên ngoài để họ tới cứu cô. 

Chạy trốn quá mệt mỏi. 

Bạch Tĩnh Ngâm cũng đã từng trốn, nhưng bất quá Thẩm Tòng Hạc lại nuôi chó để canh cô.

Nhưng giờ không đi, chắc chắn bụng cô sẽ bị Thẩm Tòng Hạc làm cho lớn lên.

Lại thấy mấy ngày, Bạch Tĩnh Ngâm ăn ngon, uống tốt, ngủ đều, tất thảy người người xung quanh cũng nới lỏng cảnh giác hơn. 

Rốt cuộc ai cũng biết cô có tiếng yếu ớt, vai không thể gánh, tay không thể khiêng, thân thể kiều diễm nhưng cũng rất nhu mì, gió thổi qua một đợt liền có thể khiến cô ho khan, thậm chí làm bệnh cô. 

Bạch Tĩnh Ngâm cũng thấy kỳ quái, rõ ràng thể chất của mình không tốt nhưng khi bị Thẩm Tòng Hạc hành qua hành lại, nhốt ở một chỗ vậy mà lại không có vấn đề gì lớn xảy ra.

Đúng là một người khó hiểu. 

Cũng may trời sinh Bạch Tĩnh Ngâm có tính khí tiêu sái nên cũng không hề làm ra mấy loại chuyện mất nhiều chất xám. Chỉ là làm bộ khóc thút thít nhớ nhà liền lừa gạt được người hầu lấy điện thoại tới cho cô, cô phải gọi điện cho người trong lòng của mình để giúp đỡ.

Đối phương cũng thông minh, sáng suốt, vừa mới nghe Bạch Tĩnh Ngâm nói mấy câu liền lập tức tỉnh dậy, một mạch đồng ý muốn đưa cô thoát khỏi khổ ải. 

Bạch Tĩnh Ngâm phấn chấn, cao hứng đáp ứng. 

Cô đã nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, rằng hổ dữ không ăn thịt con, chắc hẳn một người đầy thể diện như Thẩm Tòng Hạc sẽ không làm ra chuyện gì tàn nhẫn với hậu bối.

Nhưng Bạch Tĩnh Ngâm đã xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của Thẩm Tòng Hạc.

Một người đàn ông như vậy, điểm mấu chốt lại chính là không tồn tại cái gọi là điểm mấu chốt đó.

Người trong lòng của cô căn bản chưa đến được cổng của biệt thự đã bị cản lại. Bạch Tĩnh Ngâm chịu đựng cơn buồn ngủ ngồi đợi trong phòng tiếp khách, ngồi một cách đoan chính chờ người ấy đi vào. Cô vẫn luôn ngồi chờ cho đến khi cánh cửa kính nhấp nháy mở, khi ấy chỉ nghe được một tràng tiếng bước chân trầm trọng, Bạch Tĩnh Ngâm vui sướng đứng lên, miệng lập tức mở lời: “Thẩm đại ca —”

Cửa mở. 

Thẩm Tòng Hạc đứng ở sườn cửa, đến cả áo khoác cũng không cởi, chỉ đặt tay ở đai lưng, phong phạm tư thái giống như chuẩn bị làm gì đó.

Anh mỉm cười nhưng ngữ khí lành lạnh: “Em gọi ai là Thẩm đại ca?”

– 

Thời điểm bị Thẩm Tòng Hạc giữ chặt đai eo mà đánh cô, cô đương nhiên kháng cự. 

“Đồ lưu manh!” 

“Đồ không biết xấu hổ!”

“Rác rưởi!” 

……

Bạch Tĩnh Ngâm đem tất cả những từ ngữ thô tục mà cô đã nghe được từ khi ra đời đến nay ra mắng một lần, nhưng cũng không thể ngăn cản được thủ đoạn tàn nhẫn của Thẩm Tòng Hạc. 

Khí thế của cô ở thời điểm vừa mới bị đánh vẫn giữ được vẻ kiêu ngạo, nhưng về sau lại không giữ được như vậy nữa. 

Phụ nữ đoan chính có thể đổ máu, đổ mồ hôi nhưng không được đổ lệ. 

Bạch Tĩnh Ngâm gắt gao cắn môi nhưng cô không chịu được nữa, cuối cùng mới run rẩy ôm eo Thẩm Tòng Hạc, tạm thời không hung ác mắng anh nữa: “Thầy Thẩm, em đau quá.”

Bạch Tĩnh Ngâm thực sự không thể tiếp tục chịu nổi cơn đau đớn, cô nhịn không được mà cố gắng ôm lấy eo anh, đồng thời mặt cũng dán vào eo Thẩm Tòng Hạc, mong muốn khi mình làm nũng, anh sẽ nhân từ: “Thầy.”

Quả nhiên, tay Thẩm Tòng Hạc đã ngừng ở giữa không trung. 

Tay phải của anh vẫn nắm đai lưng nhưng lại chưa từng ngừng siết mạnh eo cô. 

Thẩm Tòng Hạc hỏi: “Tiểu Bạch, có phải em không có trái tim không?” 

Âm thanh của anh ẩn chứa chút áp lực, lại hàm chứa lệnh khiến âm thanh của Bạch Tĩnh Ngâm run run, mê mang.

Bạch Tĩnh Ngâm không hiểu.

Rõ ràng người bị đánh là cô, vì cớ gì mà một người đàn ông cao lớn như anh lại ủy khuất chứ?

Trong nháy mắt, Thẩm Tòng Hạc bóp gương mặt cô, trên đó lập tức hiện ra vệt đỏ, cưỡng chế ép cô nhìn chính anh.

“Em chỉ xem tôi như một người thầy?” Thẩm Tòng Hạc gằn từng chữ một.

“Ở trong lòng em, ngoại trừ là một người thầy, tôi không còn thân phận nào khác sao?” 

Bạch Tĩnh Ngâm bị anh ấn xuống mà đánh, căn bản cô đã ủy khuất muốn chết, nhưng vừa rồi bị hắn nói như vậy nước mắt cô liền dừng lại, dù ủy khuất nhưng cũng muốn từ bỏ: “Vậy còn có thể là gì đây?” 

Lời cô nói còn chưa dứt, miệng vết thương lại nhận lấy một trận đau đớn.

Bạch Tĩnh Ngâm cọ mặt quay người qua nơi khác, không dám nhìn, đôi mắt hồng đến mức thấy được vài tia máu, càng không dám duỗi tay xoa, sợ khiến vết thương đau hơn.

Thẩm Tòng Hạc lại cầm tay, anh cúi đầu, môi dán lên tóc cô hỏi: “Có phải tôi nên làm em mang thai thì em mới có thể không coi tôi là thầy?”

Thẩm Tòng Hạc: “Là tôi chiều hư em quá rồi.”

Bạch Tĩnh Ngâm: “?” 

Cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Tòng Hạc, chỉ là cô không thể cùng anh nói chuyện tốt đẹp như trước, cô đã bị anh khi dễ một trận rồi. 

Lòng bàn tay của anh vuốt nhẹ giọt lệ dưới mi mắt của cô, Thẩm Tòng Hạc thấp giọng hỏi: “Thử nghĩ xem, tôi có chỗ nào không bằng cậu ta?” 

Bạch Tĩnh Ngâm cảm thấy dường như chính mình bị điên rồi, thế nhưng lại nghe được ý vị bi thương trong lời nói của anh. 

Cô không trả lời, Thẩm Tòng Hạc cũng không cần câu trả lời của cô. 

Anh mặc kệ Bạch Tĩnh Ngâm khóc lóc làm loạn ra sao, giãy giụa như thế nào, anh đều ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí che miệng cô, không để cô phát ra âm thanh. Khuôn mặt của anh trầm xuống. 

Anh còn đang hỏi: “Ngoại trừ tôi, em còn muốn ai?”

“Chỉ tôi thôi, vậy mà đối với em còn chưa đủ sao?” 

……

Trước kia Bạch Tĩnh Ngâm cảm thấy Thẩm Tòng Hạc điên, nhưng vẫn còn có nhân tính ẩn sâu bên trong sự điên cuồng đó.

Nhưng hiện tại không giống. 

Anh thật sự là điên không thuốc chữa rồi. 

Thân thể cùng lý trí thu hẹp, cô lại thấy hai phạm trù đó trong chính mình tự phản bội nhau. 

Bạch Tĩnh Ngâm chán ghét cái cảm giác đó, chán ghét khi không thể không chế chính mình. 

Thật sự, thật sự rất chán ghét. 

Vô cùng chán ghét. 

Đặc biệt cho đến cuối cùng, Thẩm Tòng Hạc chỉ hỏi cô: “Người em thích là ai?”

“Thề đi, về sau chỉ là một mình tôi.”

“Nói, nói em chỉ ở bên mỗi tôi thôi.”

Bạch Tĩnh Ngâm lại không thể không tiếp tục. 

Cô cảm giác thân thể mình bị lấp đầy.

Trái tim cùng linh hồn cùng dường như đều bị lấp đầy. 

Suốt năm ngày nay, Bạch Tĩnh Ngâm chưa từng rời đi tới chỗ nào khác. 

Thậm chí chân cô bị xiềng xích quấn lại, mà chìa khóa tháo xiềng xích đó lại ở trong tay Thẩm Tòng Hạc. 

Mặc cho là cô muốn ăn, muốn vật gì, thậm chí là vệ sinh cá nhân đều phải có được sự đồng ý của anh, để anh muốn làm gì thì làm. 

Thật vất vả, cứ như vậy trôi qua hai ngày, Thẩm Tòng Hạc cuối cùng cũng cởi bỏ xiềng xích cho cô. 

Nhưng lại không phải trả tự do cho cô mà là thân mật hôn mí mắt cô, yêu thương nói cho cô biết chuyện anh cần đi công tác, phải đi Hong Kong hai ngày nên trước tiên sẽ đưa cô theo cùng.

Nhưng Bạch Tĩnh Ngâm biết rõ, anh muốn cô cắt đứt mọi thứ liên quan tới người trong lòng. 

Cơ mà, cái gì Bạch Tĩnh Ngâm cũng không nói ra, đúng hơn là có nói cũng vô dụng. 

Chỉ là trong hai ngày ngắn ngủi đó, cô từ một đóa hoa ngát hương bỗng chốc khô héo. 

Cô đang thật hoài niệm về thầy Thẩm của cô trước đây.