Bạch Hoa Kỳ Duyên

Chương 2: Cơ Duyên



Bạch Hoa cùng ông lão đi về nhà, ông lão sắp xếp cho cậu một chỗ để ngủ.

" Mong là cậu không chê chổ này, ta sống ở đây một mình không có người thân cậu cứ thoải mái. Đi tắm rửa đi ta đi chuẩn bị thức ăn cho cậu"

Cảm ơn lão phu đã giúp đỡ, vậy ta đi.

Bạch Hoa tắm xong, ra ngồi ăn cùng ông lão.

" Cậu ăn xong thì nên nghỉ ngơi sớm không nên thức khuya dễ bị con ác linh từ dưới giếng để ý"

Bạch Hoa bất ngờ khi nghe như thế, cảm ơn lão đã nhắc nhỡ ăn xong ta sẽ đi ngủ. Trong lúc đó thì tảng đá từ dưới giếng đã bị văng ra làng khói đen từ giếng khoát ra bay đến chổ của Bạch Hoa.

Đang say ngủ thì Bạch Hoa cảm thấy có cảm giác kì lạ, mở mắt ra thì thấy một con ác linh từ cửa sổ bay vào. Hình dáng quái lạ nó dùng tóc quấn lấy một tay của Bạch Hoa.

Chuyện gì sảy ra vậy!! Mau buông tay ta ra. Ác linh hút lấy dương khí của Bạch Hoa cảm thấy khó chịu cảm giác như sắp đến cửa tử thì tay còn lại của Bạch Hoa sáng lên hiện ra một lá bùa có dòng chữ Phá Linh.

Trong vô thức Bạch Hoa chưởng lá bùa vào con ác linh khiến nó văng ra xa cứu được cậu một mạng.

Cảm giác như con ác linh cũng hao tổn đi một phần sức lực liền bay về giếng mà ẩn nấp.

Bạch Hoa bất ngờ vì tại sao bản thân có thể làm như vậy, cậu ta cố thử làm lại thêm lần nữa thật bất ngờ khi có một lá bùa hiện ra. Cậu nghĩ chắc đây là thứ đã dùng để làm trọng thương ác linh.

Cậu nghĩ ác linh sẽ còn quay lại nên không dám ngủ, chỉ có thể thức đến sáng.

Hôm sau ông lão có đến để hỏi thăm Bạch Hoa.

" Đêm cậu ngủ có được không, lúc nãy mọi người ra giếng mới thấy tản đá che miệng giếng đã không nhưng may là không có người chết"

Bạch Hoa chỉ gãi đầu cười nói may là mọi người không sao.

Trong lúc đó ở miếu Thành Hoàng đang bàn luận với các vị cấp dưới về con ác linh ở miệng giếng.

" Tối đên qua, ta có cảm giác như sức mạnh của con ác linh suy giảm đây cũng là thời cơ thích hợp để đi bắt nó, suốt thời gian qua đã để cho nó hoành hành làm hại người dân"

" Đêm nay phải bắt được nó"

Bạch Hoa đi dạo trong thôn, mọi chuyện khá bình thường thì có một cô bé va phải cậu, cậu bé nhìn Bạch Hoa lo sợ.

" Ta xin lỗi Ngài"

Bạch Hoa cười đáp không sao đâu đi chơi phải đi đứng cẩn thận vào. Cô bé chạy đi không quên ngoái đầu lại cảm ơn Bạch Hoa.

Người trong thôn này rất lương thiện, Bạch Hoa đi lượn mấy vòng thì trời cũng đã tờ mờ tối. Cậu cũng về để ăn cùng với lão phu.

" Cậu về rồi à, hôm nay sao việc đi xung quanh tham quan như thế nào"

Bạch Hoa cười nói hôm nay tuyệt lắm mọi người khá hoà đồng, lương thiệt luôn giúp đỡ nhau ta rất thích nơi này.

" Haha... Nếu cậu thích có thể ở lại lâu hơn ta không thấy phiền đâu"

Cảm ơn lòng tốt của Lão phu thế ta sẽ không khách khí.

Bạch Hoa ngồi ăn nói chuyện cùng với lão phu đến tối thì đi ngủ, nhưng hôm nay Bạch Hoa cảm giác khó ngủ nên ra ngoài ngắm cảnh hít tí không khí.

Trong lúc đó Thành Hoàng cùng cấp dưới bay đến giếng nước để tiêu diệt ác linh.

Bạch Hoa thấy thế liền bất ngờ không tin vào mắt mình, chuyện gì vừa sảy ra vậy không phải mình nhìn nhằm sao.

Cấp dưới của Thành Hoàng niệm phép bỗng một loạt dây xích từ tay lao xuống giết trói con ác linh kéo lên. Con ác linh vũng vẫy khiến cho cấp dưới của Thành Hoàng chịu không nổi.

Ác linh dùng một luồng công kích thẳng vào tên cấp dưới khiến hắn văng ra xa, Bạch Hoa cũng vô thức mà ngã về sau. Ác linh khi thấy Bạch Hoa liền sợ hãi, cậu cứ tưởng nó định xơi mình thì tay chân như cứng đờ.

Thành Hoàn cảm giác nó có chút suy giảm sức mạnh, thì thi pháp một ngọn lửa từ tay Thành Hoàng bay đến con ác linh khiến nó gào khét rồi chỉ còn lại nắm tro.

Bạch Hoa thở phù một hơi tưởng mọi chuyện đã xong thì, đám người của Thành Hoàng xuất hiện trước mặt của Bạch Hoa.

Cậu ta sợ hãi nghĩ thế là bị phát hiện rồi ư!! chắc là không phải tới bắt mình đâu nhỉ. Mong là như vậy, Thành Hoàng cuối đầu bái Bạch Hoa khiến cậu ta bất ngờ.

" Chúc ta có mắt như mù, không nhìn ra được Cao nhân".

" Cảm tạ Cao Nhân đã cứu giúp"

Bạch Hoa đứng ngây ngốc không nói được gì, chưa bao giờ nói chuyện với Thành Hoàng nên cũng không biết nói gì mà cứ im lặng.

Thấy Bạch Hoa im lặng, Thành Hoàng bắt đầu nói tiếp.

" May mà có Cao Nhân làm nó suy yếu để bọn ta có thể đến đây bắt nó, không có Cao Nhân chắc là bọn ta cũng khó lòng mà đối phó"

" Chắc là Cao Nhân không muốn bị làm phiền, cảm tạ cao nhân đã giúp đỡ nếu có việc cần giúp cứ đến miếu Thành Hoàng ta sẽ giúp đỡ, giờ thì cáo từ Cao Nhân"

Bạch Hoa thở phào nhẹ cả người, không biết một ngày nào đó mình lại bị doạ thêm một lần như thế này.

Ác linh dưới giếng cũng đã bị tiêu diệt, thế mày thì mọi người trong thôn không phải lo lắng nữa rồi.