[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 43: Thái Hoà



Giọng nói biến hoá khôn lường như có như không từ trong núi vọng ra nhưng lại rõ ràng như ở bên tai. Trong khi Tần Cô Đồng còn đang sững sờ thì Tiêu Thanh Thiển đã chậm rãi đi lên. Vì đôi mắt của nàng ấy bị mù nên thế giới của Tiêu Thanh Thiển chỉ còn là bóng tối. Bóng tối thuần khiết không một chút tạp chất, tĩnh mịch hoang vu, không biết sợ hãi. Ngày hay là đêm đã từng không ngừng không nghỉ tra tấn nàng ấy.

Lúc này, nàng ấy đang đứng dưới tiên môn. Bước lên, tổng cộng 139 bậc thang bạch ngọc.

Tiêu Thanh Thiển "nhìn thấy" rõ ràng, một con đường mây trắng trong bóng tối. Giữa mây mù lượn lờ, một con du long1 bay xuyên qua. Nó lúc ẩn lúc hiện, đôi khi ngẩng đầu lên, đôi khi quẫy đuôi như trêu đùa.

1. Du long: Con rồng đang bơi.

Du long ngẩng đầu nhìn lại, vung đuôi vỗ một chút khói, lộ ra một cái cầu thang mây.

Tiêu Thanh Thiển biết nó có nghĩa là gì. Nàng nghĩ đây có thể là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Cho dù trong lòng dứt khoát, cũng không tránh khỏi buồn vô cớ.

Nâng chân và vững vàng bước lên.

Du long lẻn vào đám mây và biến mất. Tiêu Thanh Thiển trong làn khói mỏng như chìm vào bóng tối, đứng im không biết đi đâu. Đúng lúc này, du long đột nhiên bay lên không trung, thân hình lắc lư từ bên này sang bên kia, sương mù rung chuyển.

Tiêu Thanh Thiển theo sát và leo lên từng bậc thang.

Tần Cô Đồng kinh hãi nhìn từ phía sau. Nhìn thấy Tiêu Thanh Thiển không bị kình khí đẩy xuống, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng nhìn nàng ấy lúc chậm lúc nhanh, lúc bên trái, lúc bên phải, giống như đang đi qua cơ quan mật đạo, trong lòng nàng lại không khỏi lo lắng.

Nếu như Tần Cô Đồng tập trung suy nghĩ kỹ càng, đương nhiên sẽ hiểu được một phần. Nhưng lúc này, nàng vì quá quan tâm nên bị loạn, chỉ lo lắng và nhìn Tiêu Thanh Thiển không chớp mắt.

Tiêu Thanh Thiển đi theo du long với một tốc độ nhàn nhã.

Lúc đầu còn là một làn khói mỏng dài, cuối cùng thì biến thành một vòng tròn. Du long bay lên trời, rồi cúi xuống. Rơi vào giữa mây, thân hình lơ lửng, đầu rồng ngẩng cao, miệng há ra.

Nhưng không có âm thanh.

Một lúc lâu sau, du long tựa hồ không biết phải làm sao, thân thể run lên, mây mù biến mất, Tiêu Thanh Thiển lại chìm vào bóng tối.

Nhìn Tiêu Thanh Thiển càng lúc càng đi xa hơn, Tần Cô Đồng cảm thấy lo lắng. Bất chấp cỗ kình khí kia, nàng nâng kiếm và đi lên. Khí ra đan điền, nội lực chạy xung quanh. Một con kiếm từ trên không chém xuống, nhưng cũng giống như chém sắt, hoành đao khảm ở không trung, từng tấc từng tấc hướng về phía trước.

Tần Cô Đồng bước lên bậc thang thứ mười ba, cả người mồ hôi nhễ nhại, năng lượng cạn kiệt. Nàng nhìn lên và thấy bóng lưng của Tiêu Thanh Thiển đã xa dần. Nàng nghiến răng và cố gắng tìm cách vượt lên.

Đúng lúc này, kình khí đột nhiên biến mất!

Tần Cô Đồng chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, nửa quỳ trên bậc đá. Nàng thở hổn hển và ngẩng đầu nhìn lên, gió núi thổi bay một góc áo choàng. Nàng vội vàng đứng lên, đạp một cước và phi thân bay đến.

Hơn một trăm bậc, nhưng thoáng chút sẽ đến cái cuối cùng.

Tần Cô Đồng nóng lòng hét lên: "Thanh Thiển." Nhìn thấy nàng ấy bình yên vô sự, tảng đá trong lòng của Tần Cô Đồng cũng rơi xuống. Khi ngẩng đầu nhìn lên lại, nàng không khỏi sững sờ.

Phía trước là quảng trường Thái Cực, ở giữa có đặt một lư đồng rất lớn, phía trước lư đồng có một người.

Đạo sĩ áo xám xanh, tóc trắng tán loạn, ngồi xếp bằng, quay lưng về phía Tần Cô Đồng.

Tần Cô Đồng kinh ngạc, đưa mắt nhìn xung quanh. Nhìn thấy sùng đài xây chồng lên nhau, cung điện trái phải trùng trùng điệp điệp, không có ai ngoài người này. Người này đang mặc áo đạo sĩ, lại ở đây, tám chín phần là tiền bối của phái Thái Hoà. Cõ lẽ không đành lòng để nơi ở của tổ tiên lụi bại nên quyết định ở lại nơi đây.

Nàng bước lên trước nửa bước, đứng trước mặt Tiêu Thanh Thiển. Ôm quyền cúi người, cung kính chào: "Vãn bối Tần Cô Đồng, xin ra mắt tiền bối. Nếu có mạo phạm, xin tiền bối rộng lòng tha thứ."

"Đạo lớn cực kỳ đơn giản2, biết thì dễ nhưng làm mới khó." Người nọ khẽ thở dài, giọng nói khá trong trẻo và nhẹ nhàng, thoáng dừng lại sau đó tiếp tục nói: "Phúc sinh vô lượng Thiên Tôn, bất khả tư nghị công đức2. Tiểu cư sĩ có thể đi lên, đó là hữu duyên, tại sao lại là mạo phạm. Chỉ người ở phía sau ngươi sao?"

2. "Vạn vật chi thủy, đại Đạo chí giản, diễn hóa chí phồn" (Khởi nguồn của vạn vật, Đạo lớn cực kỳ đơn giản, diễn hóa ra cực kỳ phức tạp), là câu nói xuất phát từ "Đạo đức kinh" của Lão Tử.

3. Trích điển tích của Bắc Phương Chân Vũ Huyền Thiên Thượng Đế. Nghĩa: Chúc phúc người khác được Thiên Tôn bảo hộ ban phúc báo, công đức vô lượng.

Lông mày Tần Cô Đồng đang nhăn lại, bỗng nhiên nghe những lời như vậy thì trong lòng tỏ ra vui mừng, người này lợi hại như thế, có lẽ có thể chữa khỏi cho Tiêu Thanh Thiển. Nàng không chần chừ nữa, vội vàng nói: "Không dám lừa gạt tiền bối, nàng, miệng không thể nói, tai không thể nghe..."

"Không, không." Giọng của người nọ nghe có vẻ không tin. Chỉ nghe hắn nói, "Thị chi bất kiến danh viết Di; Thính chi bất văn danh viết Hi; Bác chi bất đắc danh viết Vi4. Nàng có thể thấy thì làm sao không thể nghe."

Tần Cô Đồng nghe xong thì quay đầu nhìn Tiêu Thanh Thiển. Nhìn vẻ mặt của nàng ấy vẫn như thường lệ, nghĩ đến bộ pháp vững vàng của nàng ấy vừa rồi, nàng càng thêm khó hiểu. Vốn muốn hỏi nàng ấy, nhưng sau khi suy nghĩ, nàng lớn tiếng hỏi: "Lời của tiền bối, vãn bối vẫn còn nghi hoặc, nhưng xin tiền bối chỉ giáo cho."

Người nọ khẽ lắc đầu: "Thân thể phàm phu, biết được thì có lợi ích gì."

Tần Cô Đồng nghe vậy thì ngẩn ra nhưng cũng không khó chịu, ngẩng đầu hào phóng nói:" Sinh ra từ phụ mẫu, lớn lên bằng ngũ cốc, ai mà không có thân thể phàm phu."

Nghe vậy, người nọ vỗ tay, mỉm cười rồi nói: "Không tồi không tồi, có đạo tâm. Có muốn cùng ta nuốt gió uống sương, vũ hoá thành tiên".

Tần Cô Đồng không nhịn được cười thầm. Võ công của người này cao đến mức người kể chuyện và tướng quân hắc giáp có thể không địch nổi. Trên giang hồ khó có đối thủ, lại nghĩ đến chuyện thành tiên. Thật sự là tiếc nuối cho giang hồ nhưng lại là may mắn cho người trên giang hồ.

Thấy nàng im lặng, người nọ hỏi: "Cư sĩ còn lưu luyến hồng trần?"

Tần Cô Đồng nhìn Tiêu Thanh Thiển rồi giải thích với người nọ, "Suy cho cùng vãn bối cũng chỉ là một thân phàm trần, e rằng nuốt gió uống sương ba năm ngày sẽ chỉ còn da bọc xương, bảy tám ngày nữa sẽ phi thăng luôn."

Người nọ cười, "Vốn là không tin."

Không đợi Tần Cô Đồng trả lời, người nọ đã lên tiếng hỏi lại, "Năm nay cư sĩ bao nhiêu tuổi?"

Tần Cô Đồng đáp: "Mười bảy."

Người nọ lại hỏi: "Nghe cách nói của cư sĩ, hẳn là đã đọc qua rất nhiều sách."

Tần Cô Đồng gật đầu, "Nhàn rỗi có đọc qua, cũng biết một ít."

"Đã từng đọc sách sử chưa?"

Tần Cô Đồng khó hiểu nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: "Vâng, có đọc rồi."

Người nọ nói: "Đọc sử Minh thịnh suy, cư sĩ cũng biết được những biến đổi lớn trong trăm năm này."

Tần Cô Đồng đương nhiên biết chuyện đó, nàng nhìn ra thái độ ôn hoà, nói chuyện hợp lý của người này. Cuộc gặp gỡ tình cờ này chưa chắc là một đoạn cơ duyên kỳ ngộ. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng trả lời một cách nghiêm túc: "Trong một trăm năm qua, thiên hạ biến đổi lớn, nguyên nhân là chuyến du hành phía Nam của Thượng Minh Đế."

Trong sách ghi chép: Vào năm Nguyên Hưng thứ 24, thiên hạ được lập lại an ninh và trật tự, gần giống như đất nước của tộc Hoa Tư. Vào những năm cuối đời, nghe nói Thượng Minh Đế muốn nhường ngôi cho thái tử. Bách tính nghe ngóng, cả ngày lẫn đêm đều quỳ khóc bên ngoài cung điện.

Việc nhường ngôi vẫn chưa thực hiện được.

Năm sau, Thượng Minh Đế đã thực hiện một chuyến du hành phía Nam đến Đông Hải. Trên biển nổi lên sương mù. Sương mù tan dần, thuyền vua cũng biến mất. Hoàng Thái nữ đích thân đi đến bờ Đông Hải, hàng nghìn thuyền của quan lại và dân phu ngày đêm ra khơi tìm kiếm.

Tin đồn lan truyền, hoặc nói Long Vương tiếp Minh Đế làm khách, hoặc nói Hoàng đế đã trở thành tiên. Người ta cũng nói Hoàng Thái nữ lòng dạ khó lường, hoặc nói Lưu Cầu đô đốc hành thích vua.

Kết quả là mọi việc trở nên kỳ lạ và hoàn toàn không có căn cứ, sau hơn nửa năm, trên dưới triều đình đành phải chấp nhận biến cố. Vào tháng 12 năm đó, Hoàng Thái nữ đăng cơ, niên hiệu không thay đổi, sử xưng Thượng Duệ Đế.

Thượng Duệ Đế cả đời chuyên cần trong chính sự, bố cương trị kỉ, yêu thương dân chúng, là người lãnh đạo đội thủ thành. Nhưng sau khi bà chết thì đất nước không được yên bình. Truyền ngôi cho thái tử, ba tháng sau khi lên ngôi thì thái tử bị rơi xuống nước và chết, sử xưng Thượng Hoài Đế. Con trai của Hoài Đế vẫn còn nhỏ, cũng bị rơi xuống nước, may mắn chỉ hoảng sợ mà hôn mê bất tỉnh, nhưng khi tỉnh lại thì trở nên si ngốc.

Trên dưới triều đình chấn động, tin đồn lan rộng, mũi nhọn hướng về Lạc Dương Vương. Thượng Duệ Đế chỉ có hai người con trai, Thượng Hoài Đế và hoàng tử một chết một bị thương, người kế vị ngai vàng theo thứ tự chính là Lạc Dương Vương.

Lạc Dương Vương có tính cách rắn rỏi, ngay lập tức đi chân trần vào cung. Quỳ trước quan tài của huynh trưởng, thề thốt sẽ không bao giờ làm ô nhiễm hoàng vị.

Nhưng đúng lúc này, từ phía Đông Nam truyền ra tin tức. Một vị thánh từ trên trời xuống, từ dưới đáy biển lên, bước trên bèo vượt biển mà đến. Trừ gian diệt ác, cướp phú tế bần, khám chữa bệnh, thuốc thang, không lấy một xu. Bách tính cho rằng Minh Đế đã trở về.

Duệ Đế kính trọng ân sư, sau khi lên ngôi, đã không lập thượng thư5, trong tất cả các quan trong triều, Tả Phó Xạ là người được kính trọng nhất. Tả Phó Xạ cố gắng giúp Lạc Dương Vương lên ngôi để ổn định triều chính. Đúng lúc tình hình căng thẳng, ngự y nhận thấy có điều khác lạ, lồng ngực Hoài Đế tích huyết. Giống như bị trọng lực mạnh đập trúng, tâm mạch đứt mà chết.

5. Thượng thư: Là một chức quan thời quân chủ, là người đứng đầu một bộ trong lục bộ, hàm chánh nhị phẩm. Ngày nay, nó có thể được coi tương đương với chức bộ trưởng.

Lạc Dương Vương lập tức phái người đi điều tra thị vệ trong cung, chuyện này dính dáng đến rất nhiều người. Chỉ trong ba ngày, hàng nghìn võ giả đã bị bắt và bỏ tù.

"Trường An mưa gió mịt mù, triều đình và dân chúng than khóc. Lương Thụy, một dị nhân từ phía Đông Nam, nổi dậy dưới ngọn cờ của Minh Đế. Hắn nói rằng Lạc Dương Vương đã soán ngôi và giết hại người tốt, tất bị thiên tru. Quả nhiên, trước mắt bao nhiêu người, Lạc Dương Vương chết bất đắc kỳ tử." Tần Cô Đồng nắm lấy tay Tiêu Thanh Thiển ngập ngừng nói: "Nghe nói cũng giống như Hoài Đế, kinh mạch bị đứt đoạn, chết ở dưới lòng bàn tay của cao thủ nội gia."

Tần Cô Đồng nhìn chung quanh rồi nói: "Sau khi Lạc Dương Vương đột ngột qua đời, Lương Thuỵ thế mạnh áp đảo, thẳng tiến đến kinh thành. Lúc ấy, dân gian kể rằng nàng như thần, có thể phi thiên độn địa. Vãn bối nghĩ Lương Thuỵ cũng là một cao thủ võ lâm."

Tuy nhiên sức chỉ có một mình làm sao có thể làm rung chuyển nền tảng lập quốc. Triều đình cho quân đến bao vây núi Tê Ngô và thiêu chết Lương Thuỵ và tàn quân. Trước khi chết, Lương Thuỵ đã gieo ra một lời nguyền, con cái Cảnh gia chết không tử tế.

Sau khi Lương Thuỵ chết, cháu trai của Minh Đế, em họ Duệ Đế, Lĩnh Nam Vương Cảnh Thẩm đến kinh thành, sử xưng Tư Đế. Sau khi Tư Đế đăng cơ, cho điều tra nghiêm ngặt dư đảng của Lương Thuỵ. Không rõ lai lịch của Lương Thuỵ, nhưng đã học từ nhiều môn phái khác nhau. Ngay cả hai môn phái đứng đầu của Phật giáo và Đạo giáo, là Thái Hoà và Già Lam, cũng bị liên luỵ.

"Khi đó, phát sinh vụ án Lục Lâm chặn giết các quan chức mới bổ nhiệm ở Tương Giang. Triều đình chấn động, Tư Đế liền hạ chiếu cấm võ."

Trong lúc trò chuyện, bông tuyết trên trời đọng lại, lơ lửng rồi trôi xuống.

Tần Cô Đồng nhanh chóng kéo mũ trùm đầu cho Tiêu Thanh Thiển. Thấy hai bên không có chỗ nào để tránh, nàng nói với người nọ: "Tiền bối, có thể cho chúng tôi vào bên trong để tránh gió tuyết được không?"

Người nọ khẽ thở dài, thong thả ngâm: "Phong giao tuyết, vạn thánh nhãn đồng minh, vô tai diệt vô chướng, vĩnh ảo đạo tâm trữ."6

6. Trích "Thái Thượng Huyền Môn Công Khoá Kinh". Tạm dịch: Gió giao tuyết, con mắt của các bậc thánh hiền đều như nhau, không gặp tai họa, không chướng ngại, luôn giữ được lòng bình an.

Giọng nói giống như hoàng chung đại lữ, ngọc đẹp chấn vang. Trong phút chốc, quét sạch thập phương, sông biển lặng yên, núi non nuốt khói, ngay cả bông tuyết trên trời cũng dường như ngừng lại.

Tần Cô Đồng chấn động, chỉ cảm thấy linh đài sáng ngời, hồn phách xuyên thủng tăm tối.

Đợi người kia niệm xong, bông tuyết bồng bềnh, chỉ nghe thấy hắn nghi hoặc hỏi: "Lệnh cấm võ... Ngươi cho rằng Tư Đế nên cấm võ hay không?"

Tần Cô Đồng suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: "Việc này, vãn bối cũng đã từng nghĩ tới. Nếu không phải nội công tâm pháp của mỗi gia tộc đột nhiên tăng mạnh, có thể phát tiết nội lực ra ngoài thì việc Tư Đế cấm võ công cũng không có gì to tát."

Người nọ gật đầu đồng ý, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, nếu không có các nhóm võ lâm hào hiệp có thể lấy đầu vạn quân, giết người vô hình thì thiên hạ này sẽ không thay đổi. Mười lăm năm, chín vị hoàng đế, hai trăm bảy mươi tám vị mệnh quan. Người giang hồ thực sự điên cuồng."

Tư Đế cấm võ công trong mười lăm năm. Thiên tử đổi chín người, 278 quan viên lớn nhỏ chết oan chết uổng và hàng triệu người chết. Thiên hạ đại loạn, hoàng thất rút lui khỏi Giang Nam, sau đó rời xa biển cả. Cho đến nay, nước không có vua vương, sử gọi là mười lăm năm võ loạn.

Tần Cô Đồng nghe người nọ lẩm bẩm một mình, liền thấy tuyết rơi càng ngày càng lớn như lông ngỗng, dày đặc như phiến ngọc vụn. Những viên ngói màu xanh lam ngay lập tức có màu trắng, cả bầu trời và mặt đất đều trở nên trắng xoá.

Nghĩ đến tiểu dã nhân và sơn tiêu vẫn còn nằm trên sườn núi, nàng không khỏi lo lắng. Nàng định cáo từ, chắp tay nói: "Thế sự khó lường, Tư Đế cũng chưa từng tưởng tượng sẽ như thế này... Không ai có thể ngờ rằng võ công hưng thịnh, triều đình biến mất."

"Đúng vậy, thế sự khó lường." Người nọ khẽ gật đầu và lắc đầu, run rẩy đứng dậy. Vừa đứng dậy, Tần Cô Đồng thấy rõ ràng có một sợi xích sắt quấn quanh eo hắn!

Tần Cô Đồng kinh ngạc, đột nhiên từ dưới chân núi truyền đến tiếng sơn tiêu gầm thét!

Chú thích:

4. "Thị chi bất kiến danh viết Di; Thính chi bất văn danh viết Hi; Bác chi bất đắc danh viết Vi. Thử tam giả bất khả trí cật. Cố hỗn nhi vi nhất. Kì thượng bất kiểu, Kì hạ bất muội. Thằng thằng bất khả danh. Phục qui ư vô vật, Thị vị vô trạng chi trạng, Vô vật chi tượng, Thị vị hốt hoàng, Nghinh chi bất kiến kì thủ, Tuỳ chi bất biến kì hậu. Chấp cổ chi đạo, Dĩ ngự kim chi hữu, Năng tri cổ thỉ, Thị vị đạo kỉ" trích Đạo đức kinh. Dịch nghĩa: Xem mà không thấy, nên tên gọi là Di; Ngóng mà không nghe, nên tên gọi là Hi; Nắm mà không giữ gọi là Vi. Ba cái ấy không thể phân ra được, Vì nó hỗn hợp làm một. Trên nó thì không sáng, Dưới nó lại không tối, Dài dằng dặc mà không có tên. Rồi lại trở về chỗ không có. Ấy gọi là cái hình trạng không hình trạng. Cái hình trạng của cái không có vật. Ấy gọi là "hốt hoảng". Đón nó thì không thấy đầu, Theo nó thì không thấy đuôi. Giữ cái đạo xưa, Để mà trị cái có của hiện nay. Biết được cái đầu mối của xưa, Ấy gọi là nắm được giềng mối của Đạo.