[Bách Hợp | Thần Điêu Đại Hiệp] Xuyên Qua Thành Mạc Sầu

Chương 5



Date: 26/10/2016

...o0o...o0o...o0o...

Cả ngày hôm nay, ta và Long Nhi tìm được tiệm văn phòng tứ bảo sâu trong ngõ nhỏ hẻo lánh.

Cửa hàng tuy đượm hơi thở xa xưa mà giản đơn, trong không gian lan tràn nhàn nhạt loại phong vị cổ kính, trữ rất nhiều sách. Ta hứng khởi dụng tâm nghiền ngẫm, Long Nhi liền đứng lẳng lặng bên người ta, tiện tay cũng lấy quyển sách cổ bắt đầu lật xem.

Chưởng quỹ ngồi trong quầy, ngược lại cũng không quản chúng ta.

Chúng ta đến đây cũng không sớm. Không bao lâu sau, ánh mặt trời cũng chậm rãi lặn khuất dần chuyển thành tịch dương. Ta nhìn ra ngoài cửa xem sắc trời, nghiêng đầu qua nói với Long Nhi bên cạnh: "Thời gian không còn sớm. Sách này thế nhưng thích?"

Long Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: "Giết thời gian mà thôi, không tính là thích."

Ta liền gật nhẹ đầu về hướng chưởng quỹ, liền dẫn theo Long Nhi bước ra khỏi cánh cửa tiệm bằng gỗ.

Đúng là sắp đến thời điểm hoàng hôn. Đám mây tầng tầng lớp lớp xa vời lững lờ trôi, tia nắng mỏng manh còn vương lại xuyên thấu qua từng kẽ hở của chạc cây mà rơi xuống trên từng phiến đá trên đường tạo nên từng mảng loang lổ, từng cánh hoa tường vy nhẹ tênh bay chập chờn giữa không gian, gió chiều mênh mang đem lại cảm giác thoáng đãng.

Ta và Long Nhi đạp dưới chân những bóng cây lay động chồng chéo lên nhau trong ngõ nhỏ đi lên phía trước. Xen lẫn tiếng gió truyền đến hình như còn loáng thoáng nghe được tiếng khóc của hài tử. Ta hơi khựng lại bước chân, nhìn qua Long Nhi đi bên cạnh.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Long Nhi cũng nghe được."

Ta và Long Nhi lần theo phương hướng mà tiếng khóc phát ra lại gia tăng cước bộ nhanh hơn, bất tri bất giác đã đi vào chỗ sâu tận cùng trong ngõ nhỏ. Thấy có tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài đang ngồi trên phiến đá bên đường, khóc đến khuôn mặt đỏ bừng.

Dường như là lạc đường. Ta nhẹ nhàng đến gần nàng, ngồi xổm xuống đối diện với nàng, theo phản xạ hạ nhẹ thanh âm hỏi: "Tiểu muội muội, làm sao vậy?"

Nàng ngẩng đầu nhìn xem ta, đôi mắt thủy nhuận sáng trong, hai hàng nước mắt chưa khô lại tiếp tục chảy xuống, nấc lên từng hồi đến nói không nên lời.

Ta cười trấn an nàng, rút ra khăn lụa trắng tựa tuyết từ trong tay áp, lau khô đi dòng nước mắt trên khuôn mặt nữ hài: "Không sao, chậm rãi nói."

Nàng gắt gao nắm chặt khăn trong tay, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta... Ta tìm không được nhà."

Quả nhiên là lạc đường. Hài tử này nhỏ như vậy, tuy trị an trong Tương Dương thành không kém, nhưng nếu mặc kệ làm như không thấy cũng không được. Ta cầm lấy bàn tay tuy nhỏ nhưng ấm áp của nàng: "Không khóc, chúng ta đi tìm với nhau được không? Có thể đứng lên được sao?"

Nàng thử vận sức, cố đến mặt đỏ bừng, lúng túng nói: "Không còn khí lực..."

Ta khe khẽ thở dài, đưa tay ôm lấy nàng: "Nào, ta đưa ngươi về nhà."

Tiểu hài tử năm sáu tuổi, đương nhiên cũng không quá nặng. Tay nữ hài dường như theo quán tính ôm chầm ta, hô hấp nóng ẩm phả vào gáy ta, ngược lại cũng không khó chịu. Quay đầu lại nhìn Long Nhi đứng bên cạnh, ta mỉm cười: "Hài tử này lạc đường, chúng ta đưa nàng về nhà được không?"

Ánh mắt Long Nhi hình như dừng lại trên tay ta đang ôm hài tử, ngừng lại vài giây, nhẹ nhàng gật đầu: "Ta nghe theo sư tỷ."

Ta liền ôn nhu hỏi hài tử trong lòng: "Ngươi tên gì? Nhà ở nơi nào?"

Hài tử chậm rãi ngừng khóc, chỉ là thanh âm vẫn còn thoáng nghẹn ngào, mềm nhẹ nói: "Ta là Phù Nhi... Nhà ở đâu, ta cũng không nhớ rõ..."

Phù Nhi? Đánh giá y phục có chất vải thượng thừa trên người hài tử, ta đau đầu thở dài: "Phù Nhi có phải họ Quách, cha ngươi là Quách Tĩnh?"

Hài tử liền gật đầu: "Tỷ tỷ, ngươi nhận thức ta sao?"

Nhớ đến kiếp trước đã từng thấy Quách tiểu thư điêu ngoa bốc đồng trên phim, lại nhìn đến nữ hài trước mắt mập mạp khả ái, ta mỉm cười: "Chưa từng, bất quá tỷ tỷ thế nhưng biết cách làm thế nào tìm được nhà Phù Nhi."

Hài tử kinh hỉ mở to hai mắt: "Thật vậy chăng? Thực tốt quá, tỷ tỷ thực lợi hại!" Đồng tử thủy nhuận sáng trong, tràn đầy sự tin tưởng tuyệt đối.

Thực sự là hài tử đơn thuần. Lần này gặp gỡ, xem như là hữu duyên đi. Ta cười vỗ nhẹ lên lưng nàng. Phủ đệ của vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung, đoán chắc bách tính trong Tương Dương thành không ai không biết. Ta và Long Nhi ngụ tại chỗ này đã hơn nửa tháng, cũng đã biết đại khái vị trí.

Đi khoảng thời gian nửa nén hương, ta và Long Nhi liền đến nơi ở của Quách Tĩnh. Canh giữ trước cửa lớn là nam nhân dáng dấp như quản gia từ xa đã thấy được Quách Phù được ta ôm vào trong lòng, kích động chạy thẳng đến trước mặt chúng ta: "Tiểu thư! Tiểu thư đã trở về!" Liền vội vàng quay đầu la lớn về phía gia đinh đứng gần cửa: "Nhanh cho người thông tri với lão gia và phu nhân, tìm được tiểu thư rồi!"

Quách Phù hãm trong lòng ta cười gọi hắn: "Trần thúc, Phù Nhi đã về rồi."

Ánh mắt Trần quản gia lúc này mới chú ý đến ta và Long Nhi, hơi kinh ngạc, lập tức hành đại lễ: "Đa tạ cô nương dẫn tiểu thư về, quý phủ vô cùng cảm kích."

"Nhấc tay chi lao." Ta khẽ cười đạm nhạt, thả tiểu hài nhi xuống đất: "Phù Nhi, về đến nhà."

Hài tử thế nhưng chỉ gắt gao ôm ta, không chịu bước xuống: "Tỷ tỷ, Phù Nhi thích ngươi, tỷ tỷ đến chơi nhà của ta đi!"

Ta hơi sửng sốt, Trần thúc đứng bên cạnh liền lên tiếng: "Cô nương có đại ân với quý phủ, lão gia và phu nhân nhà ta lập tức sẽ trở lại, thỉnh hai vị cô nương vào phủ chờ trong chốc lát, cũng là để cho chúng tiểu nhân thể hiện chút tâm ý."

Cũng đã đến tận trước cổng rồi, đi gặp đôi hiệp lữ chỉ từng nghe danh trong truyền thuyết này cũng tốt. Chỉ là... ta nhìn qua Long Nhi vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh bản thân. Nàng nhận ra đường nhìn của ta, nhẹ nhàng nói: "Long Nhi đều nghe sư tỷ." Đáy mắt cũng chỉ toàn đạm mạc, nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì.

Ta liền gật đầu với Trần thúc: "Đã như vậy, quấy rầy rồi."

Nơi ở của Quách Tĩnh và Hoàng Dung không nhỏ, nhưng cũng không xa hoa, trái lại hiển lộ phong thái nội liễm. Ta và Long Nhi ngồi trong sảnh, Quách Phù vẫn ngồi trong lòng ta, Trần thúc khuyên can vài lần không có tác dụng, thấy ta cũng không để tâm, liền cũng thôi.

Hài tử này về đến nhà cũng hoạt bát hơn không ít, lắc lư thân thể làm nũng muốn ta uy nàng điểm tâm. Ta nhìn hai gò má nàng đỏ hồng như quả táo, đưa tay nhéo nhẹ, nàng cũng không giận, cười tủm tỉm uống ngụm trà, lại cắn ngụm bánh ta đưa tới tận miệng nàng, đôi chân ngắn nhỏ đung đưa tới lui, cũng thực thú vị.

Không bao lâu sau, liền có đôi phu phụ tiến vào, nam nhân là hán tử trung niên tướng mạo ổn trọng, nữ nhân là phụ nhân dung mạo xinh đẹp nhanh chân rảo bước, nét mặt hai người đều là vẻ lo lắng. Quách Phù bật người nhảy xuống từ đùi ta, đôi chân ngắn nhỏ chạy nhanh qua: "Cha, nương."

Nói vậy đây là Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Hoàng Dung ôm Quách Phù quan sát từ trên xuống dưới quan tâm hỏi han hồi lâu, Quách Tĩnh trịnh trọng ôm quyền qua hướng ta và Long Nhi: "Đa tạ hai vị cô nương, tiểu nữ bất hảo, len lén tránh thoát hạ nhân trong phủ trốn đi ra ngoài, khiến các vị cô nương chê cười."

Ta đứng dậy khéo léo tránh đi hắn hành lễ, nhàn nhạt cười nói: "Quách đại hiệp không cần khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi."

Hoàng Dung cũng ôm Quách Phù đến gần, cười nói: "Cô nương nói chuyện quá khiêm tốn, nếu không có hai vị cô nương, Phù Nhi của chúng ta sợ là còn đang chịu khổ ở bên ngoài. Ta xem hai vị cô nương không quá quen mắt, có phải là khách phương xa vừa vào Tương Dương thành?"

Ta mỉm cười đáp lời: "Ta họ Lý, Quách phu nhân gọi ta Mạc Sầu là được. Đây là sư muội ta, họ Long. Mạc Sầu và sư muội du ngoạn bốn phương đi thẳng đến tận đây, có thể gặp gỡ Phù nhi, cũng là hữu duyên."

"Thật là hữu duyên a. Phù Nhi thoạt nhìn rất thích Mạc Sầu cô nương." Hoàng Dung cười xoa đầu Quách Phù, hài tử này liền bình bịch chạy đến phía sau lưng ta, hai tay níu chặt góc áo ta, thè lười làm mặt quỷ với Hoàng Dung.

"Phù Nhi!" Quách Tĩnh sắc mặt trầm xuống, ta xoa đầu tiểu hài nhi, thản nhiên nói: "Quách đại hiệp, Phù Nhi ngây thơ hoạt bát, Mạc Sầu nhưng thực ra rất ước ao bản thân có thể được như vậy."

Quách Tĩnh sửng sốt, nhìn khuôn mặt tươi cười đến đỏ bừng của Quách Phù, vô ý thức cũng cười ngây ngô, ngược lại cũng không tiếp tục răn dạy Quách Phù vô lễ, chỉ hỏi: "Tại hạ xem cô nương cũng là người tập võ, chẳng hay xuất sư nơi nào nào?"

"Chung Nam sơn Cổ Mộ phái, sư phụ lánh đời nhiều năm cũng không xuất thế, e là Quách đại hiệp và Quách phu nhân chưa từng có nghe thấy."

"Người sáng lập nên Cổ Mộ phái là nữ hiệp Lâm Triều Anh, cả đời anh kiệt, hai vị cô nương cũng là khí chất bất phàm, hà tất khiêm tốn." Hoàng Dung cười tiếp lời: "Sắc trời đã tối, không bằng thỉnh hai vị cô nương ở lại quý phủ dùng chút cơm rau dưa, ngủ lại một đêm có được hay không?"

Ta nhìn Long Nhi bên cạnh không hề lên tiếng, mỉm cười trả lời: "Thịnh tình của Quách phu nhân, Mạc Sầu tâm lĩnh. Chỉ là Mạc Sầu và sư muội còn có vài việc phải làm, thực sự không tiện ở lâu."

Hoàng Dung khựng lại, cười nói: "Đã như vậy, thỉnh Mạc Sầu cô nương nói cho ta biết nơi hai người ngủ lại tại Tương Dương thành ngủ, ngày khác tất tới bái phỏng, nói lời cảm tạ."

Ta cũng thuận theo nói tên khách điếm bình dân, cáo từ Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Vẻ mặt Quách Phù thế nhưng lại thực luyến tiếc muốn theo chân ta, bị Hoàng Dung ôm vào trong ngực, mềm nhẹ hô: "Tỷ tỷ, ngày mai Phù nhi tới tìm ngươi chơi..."

Ta cười phất tay với nàng. Đi được đoạn đường, sắc trời đã tối, trong ngõ nhỏ cũng không có người ngoài. Long Nhi im lặng hồi lâu cũng lên tiếng nhẹ nhàng hỏi: "Sư tỷ, rất thích hài tử kia?"

Ta bắt gặp giữa mi mày nàng có mơ hồ nhíu lại, khẽ cười nói: "Bất quá là hài đồng ngây thơ khả ái mà thôi. Lần đầu tiên nhìn thấy, cũng khó mà không thích."

Nàng trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên kéo tay ta, nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, ta không thích có người ngoài."

Vóc dáng Long Nhi đã cao qua vai ta, nàng nghiêm mặt hơi ngẩng đầu lên, bất an trong mắt khiến ta xem được nhất thanh nhị sở.

Ta hồi tưởng lại chuyện vừa nãy: "Thế nhưng nghĩ ta tiếp xúc với Quách Tĩnh và Hoàng Dung quá gần?"

Nàng gật đầu. Đôi mắt đen láy tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng chuyên chú nhìn ta, trong mắt tràn đầy quyết tâm.

Ta khẽ cười. Giao hảo với Quách Tĩnh và Hoàng Dung, thực ra là ta tận lực dụng tâm. Cả hai người này đều là người mưu cầu đại nghĩa, được thế nhân tôn trọng kính ngưỡng, có cơ hội giao hảo cũng là trăm lợi mà không hại. Hơn nữa, nếu ngày sau Dương Quá vẫn như trong nguyên tác trước nhập môn Toàn Chân giáo sau bái nhập Cổ Mộ phái, nảy sinh tình cảm với Long Nhi, nếu Cổ Mộ với Quách Tĩnh và Hoàng Dung từng có giao tình, nói vậy ngày sau áp lực Long Nhi phải chịu, sẽ nhẹ đi không ít.

Nhưng lý do như vậy, ta cũng không thể nói rõ với Long Nhi. Suy nghĩ thoáng qua, ta thản nhiên nói: "Bất quá là bình thủy tương phùng sơ giao mà thôi. Chúng ta đã sống với nhau đã hơn mười năm, lẽ nào, tình cảm còn vì chuyện này mà phân tán?"

Long Nhi cúi đầu thấp đầu, thanh âm tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng thường lệ còn có nhàn nhạt ủy khuất: "Ta không thích sư tỷ ôm Quách Phù, cũng không thích ở chung với người ngoài. Chúng ta quay về Cổ Mộ được không?"

Ta hơi hoảng hốt.

Tay Long Nhi cũng đã vòng qua vai ta, nhẹ nhàng tựa đầu vào cổ ta, hô hấp thanh thiển ta có thể nghe được: "Lời lần trước sư tỷ đã nói ta không hiểu, ta thế nào lại hội ngộ đến phu quân của bản thân liền trải qua cả đời. Chuyến này du ngoạn thế gian đã chứng kiến nhiều đôi phu thê như vậy, ta đã suy xét rõ ràng, Long Nhi thầm nghĩ muốn ở bên cạnh sư tỷ, chúng ta sống chung với nhau tại Cổ Mộ qua cả đời, có được hay không?"

Lòng ta trầm xuống. Long Nhi từ lúc nào, đã có loại niệm tưởng này? Sai lầm, nghĩ đến thân cận bên cạnh nàng từ nhỏ đến lớn chỉ có duy nhất một người là ta, nhất thời không thể phân rõ mà thôi. Tâm tư trăm hoán bách chuyển, ta nghe được thanh âm bản thân bắt đầu nghiêm khắc: "Ngươi có ý thức được bản thân đang nói gì không?"

Long Nhi ngẩng kiểm, đồng tử đen láy lẳng lặng chăm chú nhìn ta, kiên định trong mắt nàng khiến lòng ta cả kinh, thanh âm nàng lại có nhàn nhạt nghi hoặc: "Sư tỷ vì sao không tin? Long Nhi tự nhiên biết bản thân đang nói chuyện gì."

"Hồ đồ!" Lòng ta giật thót, phất tay áo đẩy nàng lui ra sau một bước: "Ngươi ta đều là nữ tử, làm sao có khả năng ở bên nhau?"

"Vì sao giữa nữ tử lại không thể?" Long Nhi đứng bất động tại chỗ, giữa đôi mắt tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc dâng lên ủy khuất và lệ quang nhàn nhạt: "Ta thích sư tỷ, sư tỷ cũng đối với ta rất tốt. Chúng ta tựa như trước đây vậy, chỉ có hai người bên cạnh nhau sẽ không tốt sao?"

Trên gương mặt nàng lộ ra tình tự trước đây chưa từng có khiến lòng ta run lên, lại có vài phần yêu thương.

Dù sao cũng là hài tử ta chiếu cố từ nhỏ đến lớn a. Nàng từ nhỏ tâm tính đã đạm nhạt, sao lại hiện ra thần sắc chịu tổn thương nhưng vẫn quật cường chống chọi như thế này?

Ta đau đầu ấn xuống mi tâm, thản nhiên nói: "Ta mệt mỏi. Đợi trở về khách điếm, chúng ta lại trao đổi tỉ mỉ."

Long Nhi gật đầu. Thấy mi tâm ta nhíu chặt, liền bước lại gần, trong mắt có nhàn nhạt thân thiết: "Thân thể sư tỷ không khỏe?"

Đáy mắt nàng chỉ có quan tâm thuần túy khiến ta vô pháp cự tuyệt. Thế nhưng ta thực sự không thể hiểu nàng, ta là sư tỷ nhìn nàng lớn lên, ta với nàng làm sao, làm sao có thể...

Ta khe khẽ thở dài. Long Nhi đi theo bên cạnh ta, ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn ta.

Quan niệm của Long Nhi đối với tình cũng không như thế nhân vòng vo khôn lường. Chỉ là nàng không thể phân rõ thân tình và ái tình mà thôi.

Ta cúi đầu nhìn chiếc bóng của hai chúng ta in dưới mặt đất vì cách nhau quá gần mà giao hòa vào nhau, nỗi lòng rối loạn chưa thể kết luận được.