Bạch Nguyệt Quang Ốm Yếu Trùng Sinh Rồi

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Sở Manh

Edit: Delphinium - Chi Thúy Tước

- --------

Đây là một gian phòng, bên trong không có gì là không tinh xảo, không chỗ nào là không xa hoa lãng phí, tỏ rõ chủ nhân phi phú tắc quý. Trong phòng không có ánh nến, trên đỉnh chóp chỉ có một viên minh châu rất lớn, lấy ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng một gian. Trong phòng trộn lẫn mùi thuốc, biến thành một loại hương vị kỳ quái, giống như một cái mật võng, đem người vây khốn.

Một người nằm ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách. Mày như núi xa, mắt như nước xuân, da như ngưng chi, môi như mạt chu, dung mạo tuyệt đẹp, bút mực quả thật cũng khó mà miêu tả. Hơn nữa đang trong trạng thái ốm yếu, càng làm lòng người sinh thương tiếc.

*Da dẻ trắng nõn, môi như thoa son đỏ.

Y tên là Bạch Đàn Khinh, là con trai của Hộ Bộ thượng thư Sở quốc. Y là đứa bé sinh non, sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, không bao lâu mẫu thân cũng buông tay nhân gian, cho nên người một nhà đều đối đãi với y như châu tựa bảo.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra, một nha hoàn diện mạo tiếu lệ bưng thuốc đi đến. Nói là nha hoàn, kỳ thật cách ăn mặc so với tiểu thư gia đình nhỏ cũng không mấy khác biệt.

Bạch Đàn Khinh nhìn thấy nha hoàn, cười nhạt một chút, "Thanh Bình."

Y sinh ra diện mạo vốn dĩ xinh đẹp, cười rộ lên lại càng đẹp hơn. Cho dù ngàn vạn đóa hoa cùng lúc nở rộ, chỉ sợ đều không bằng nụ cười này.

Thanh Bình ngày ngày vẫn cùng Bạch Đàn Khinh chạm mặt, nhưng nhìn y tươi cười, vẫn là ngẩn ngơ. Nàng đi đến mép giường, trước đem thuốc đặt ở một bên, sau đó lấy sách trong tay Bạch Đàn Khinh, "Thiếu gia, bệnh của người còn chưa tốt đâu đâu, đọc sách phí tinh thần, chờ hết bệnh rồi lại xem."

Bạch Đàn Khinh cười khổ, "Bệnh này của ta, không biết có tốt được nữa không."

"Nói mấy lời ủ rũ gì vậy chứ, người tốt như thiếu gia, đương nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi." Thanh Bình ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại biết người trước mặt phỏng chừng là sống không lâu nữa. Nàng nghĩ đến đây, trong ánh mắt liền có chút ướt át.

Vì sao người tốt trên đời sống không lâu, còn người xấu vẫn cứ tồn tại?

Bạch Đàn Khinh nghe Thanh Bình nói xong, không có phản bác, hơi hơi mỉm cười, chỉ là tươi cười có chút thương cảm.

Thanh Bình ngồi xuống ở mép giường bưng chén thuốc lên, từng muỗng từng muỗng bón thuốc.

Bạch Đàn Khinh một bên uống thuốc, một bên cau mày. Y sợ đắng, cũng chán ghét uống thuốc, nhưng y từ khi ra đời đã luôn làm bạn với thuốc. Không cách nào chạy thoát.

Uống xong một chén thuốc, Thanh Bình lấy ra mứt hoa quả, đưa cho Bạch Đàn Khinh.

Bạch Đàn Khinh ngậm miếng mứt hoa quả, áp xuống cay đắng trong miệng, sắc mặt tốt hơn một ít.

Thanh Bình ôn thanh nói: "Uống thuốc rồi, thiếu gia ngủ một giấc đi."

Bạch Đàn Khinh ừ một tiếng, nằm xuống.

Thanh Bình đắp chăn cho Bạch Đàn Khinh, nhét góc chăn kĩ càng, sau đó đến trên giường ngồi xuống, cầm lấy đống kim chỉ chưa làm xong.

Bạch Đàn Khinh nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được. Y cảm giác yết hầu có cảm giác ngứa, che miệng ho khan vài tiếng. Y đưa tay ra, phát hiện lòng bàn tay đỏ tươi.

"Không phải mới vừa uống thuốc sao, sao lại ho khan rồi?" Thanh Bình nghe được Bạch Đàn Khinh ho khan, thần sắc đại biến. Nàng tìm ra Linh Hư Hoàn Bạch Đàn Khinh ngày thường ăn, đặt vào tay y, sau đó lau khô tay cho y, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Bạch Đàn Khinh ngồi ở trên giường, thần sắc ngơ ngác, tùy động tác của Thanh Bình.

Thanh Bình nhìn theo tầm mắt Bạch Đàn Khinh, phát hiện thì ra y đang nhìn bóng hoa mai chiếu lên cửa sổ.

"Mở cửa sổ ra đi, ta muốn ngắm hoa mai một chút." Bạch Đàn Khinh rất thích hoa mai, loại hoa này hoa trong gió tuyết cũng có thể ngạo nghễ nở rộ.

Thanh Bình lo lắng mà nói: "Nếu mở cửa ra, thiếu gia người bị hàn, bệnh càng nặng hơn thì làm sao?"

Bạch Đàn Khinh thấp giọng nói: "Hoa mai năm nay, ta vẫn chưa xem đâu."

"Chờ sang năm thiếu gia hết bệnh rồi, chúng ta cùng đi xem hoa mai." Thanh Bình nghe Bạch Đàn Khinh nói, đỏ hốc mắt.

"Ta muốn ngắm hoa mai." Bạch Đàn Khinh tính tình luôn luôn ôn nhu hoà thuận, giờ phút này có chút cố chấp khó thấy.

Thanh Bình nghĩ nghĩ, nghĩ ra cách ngắt cành, "Ta ra bên ngoài ngắt một cành hoa mai đem về, cho thiếu gia xem nhé."

Bạch Đàn Khinh gật gật đầu, "Được."

Thanh Bình vì thế đi ra ngoài, nàng ở bên cây mai, chọn một cành hoa mai nở đẹp nhất, ngắt xuống. Sau đó nàng cầm cành mai, đi vào phòng, thấy một màn khó có thể tin được.

Bạch Đàn Khinh ngã xuống trên giường, trên chăn dính một mảng máu lớn. Hai mắt y nhắm nghiền, khóe miệng còn có máu tươi vẫn chưa khô.

"A --"

......

Sở Vương cung.

Đây là một tòa cung điện đẹp nhất bên trong Sở quốc, phi diêm phản vũ, ngũ tích lục thú. Trong cung có rất nhiều cây liễu, mỗi đến xuân tới, tơ liễu bay múa, giống như bông tuyết bay tán loạn, bóng dáng bối khuyết châu cung làm người nghi ngờ có phải đang ở tiên cảnh chứ không phải nhân gian hay không.

*Bối khuyết châu cung: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là cung điện làm bằng ngọc.

Trong điện Hỏa Ô, một nam tử mặc huyền y chu thường ngồi ở trên Vương tọa, hắn lấy tay chống cằm, thần sắc lãnh đạm. Mặt mày của hắn thập phần tuấn mỹ, nhưng lệ khí quá nặng, khiến người không dám nhìn thẳng, nhưng thật ra là bỏ qua dung mạo của hắn.

Hắn chính là người có quyền lực tối cao trong Sở quốc, Quân Vương Sở quốc, Sở Vân Trạch. Trước đây Sở Vương có mười mấy nhi tử, ai cũng không nghĩ tới là hoàng tử không ai để ý, cuối cùng lại làm Sở Vương.

Một lão nhân tóc hạc da mồi quỳ gối trong điện, đầu của ông buông xuống, thân thể gần như dán trên mặt đất. Ông là Ngự sử Trung thừa của Sở quốc, Dư Chính Kỳ.

*Quan ghi lại lịch sử.

Ông cao giọng nói: "Bệ hạ, xin nghe một lời của thần."

Sở Vân Trạch thưởng thức một hạt châu trong tay, cũng không thèm nhìn Dư Chính Kỳ, "Nói."

Dư Chính Kỳ trầm giọng nói: "Bệ hạ từ khi kế vị, nhiều lần hưng binh, khiến quốc khố trống rỗng. Lại vì kiếm quân phí mà thu thuế cao, dân oán sôi trào. Thần cho rằng Sở quốc hiện giờ, hẳn là nghỉ ngơi lấy lại sức mới phải."

Sở Vân Trạch nhàn nhạt mà nói: "Đây là ngươi cho rằng, không phải Cô cho rằng."

"Quân như thuyền, dân như nước, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, mong bệ hạ suy nghĩ thật kỹ ạ!" Dư Chính Kỳ bò lên, lại bái xuống thật thấp.

Sở Vân Trạch phiền chán mà phất phất tay, "Nếu ngươi là vì nói mấy lời vô nghĩa này thì có thể lui xuống rồi."

Dư Chính Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định, "Bệ hạ, xin nghe một lời của thần!"

Sở Vân Trạch không vui mà nói: "Ngươi nhất định cần Cô sai người kéo ngươi xuống sao?"

Dư Chính Kỳ cắn răng một cái, đâm đầu vào một cây cột trong điện, tức khắc óc vỡ toang, máu bắn ra tại chỗ.

Nhưng mà can gián này chết, cũng không làm Sở Vân Trạch có chút gì cảm động. Hắn chậc một tiếng, nói: "Kéo xuống đi."

Hai gã thị vệ đi lên, kéo thi thể Dư Chính Kỳ xuống, lại có người đi lên rửa sạch vết máu, đem sàn nhà cùng cây cột lau đến không còn dấu vết. Một lát sau, trong điện Hỏa Ô khôi phục bộ dáng lúc trước, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sở Vân Trạch nhìn hạt châu trong tay, hạt châu này ước chừng to bằng nắm tay, oánh nhuận rực rỡ, là cống phẩm tiểu quốc đưa tới, đảo nhỏ tạo ra hạt châu này đã chìm, vì thế hạt châu này cũng thành kỳ trân vô giá có một không hai. Lấy đưa tới cho Bạch Đàn Khinh, có lẽ không tồi.

Nghĩ đến Bạch Đàn Khinh, gương mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa rất nhiều.

Lúc này, một thái giám đi vào điện Hỏa Ô, quỳ gối trên mặt đất, "Bệ hạ......"

Sở Vân Trạch đợi hồi lâu, cũng chưa đợi được thái giám lên tiếng, nhăn mi, "Phó Mẫn Đạt, nói chuyện."

Phó Mẫn Đạt nơm nớp lo sợ mà nói: "Bệ hạ, Bạch công tử...... Đi rồi."

Sở Vân Trạch cả người chấn động, trong nháy mắt hắn không nghe thấy gì cả, chỉ nhìn thấy miệng của Phó Mẫn Đạt cử động. Hắn hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Phó Mẫn Đạt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Vân Trạch một cái, lại cúi đầu, "Bạch công tử y...... Chết bệnh."

"Ngươi gạt ta!" Sở Vân Trạch đứng lên, hắn dùng sức ném hạt châu trong tay xuống đất, hạt châu tức khắc vỡ nát. Đôi mắt hắn nháy mắt đỏ lên, mày nhăn lại, khuôn mặt vặn vẹo, mũi thở hổn hển. Giờ phút này hắn không giống một con người, ngược lại giống như ác quỷ tới từ địa ngục.

"Nô tài không dám lừa gạt bệ hạ, Bạch công tử thật sự không còn nữa." Phó Mẫn Đạt liên tục dập đầu, dập đến mức trên trán rỉ máu.

Sở Vân Trạch lướt qua Phó Mẫn Đạt, ra Sở cung, đi tới Bạch phủ.

......

Trước cửa Bạch Phủ đã treo lên đèn lồng màu trắng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng người khóc.

Lúc Sở Vân Trạch đuổi tới Bạch phủ, thấy cảnh này, trước mắt tối sầm, một hồi lâu mới khôi phục thị lực.

Hắn đi vào Bạch phủ, người hầu không dám cản hắn, chỉ có thể đi bẩm báo chủ nhân.

Một lát sau, Bạch Tàn Dương xuất hiện ngăn cản Sở Vân Trạch. Hắn là một nam tử anh tuấn đĩnh bạt, nhưng lúc này hình dung tiều tụy, trong mắt mang nước, giảm bớt phong tư của hắn, "Xin lỗi, hôm nay tiểu đệ ta qua đời, không thể đãi khách, bệ hạ mời trở về đi."

Sở Vân Trạch biết trước người trước mặt hắn là nhị ca của Bạch Đàn Khinh, Bạch Tàn Dương nói trắng ra Đàn Khinh qua đời, vậy Bạch Đàn Khinh hẳn là thật sự không còn nữa. Hắn run giọng nói: "Ta muốn gặp y."

"Bệ hạ, mời trở về. Tiểu đệ qua đời, vốn đã làm Bạch Tàn Dương bi thống vạn phần, không thể không chấn chỉnh tinh thần cứng rắn ứng phó với Sở Vân Trạch, càng làm hắn bất mãn với Sở Vân Trạch hơn.

Sở Vân Trạch vòng qua Bạch Tàn Dương, đi về phía tiểu viện mà Bạch Đàn Khinh ở.

Nếu là người khác, Bạch Tàn Dương đã rút kiếm tương đối, nhưng người trước mặt là người tôn quý nhất Sở quốc, hắn chỉ có thể đi theo phía sau Sở Vân Trạch.

Sở Vân Trạch đi đến tiểu viện, bước chân tạm dừng. Tuy rằng vô số sự thật chứng minh, Bạch Đàn Khinh đã chết, nhưng hắn vẫn không muốn tin tưởng.

Ở trong lòng hắn, người tốt như Bạch Đàn Khinh, sao lại chết được? Người giống như hắn mới phải đi chết, hơn nữa sau khi chết phải đọa xuống mười tám tầng địa ngục, chịu đủ loại tra tấn.

Hắn hít sâu một hơi, đi vào phòng.

Trong phòng tràn ngập mùi vị kỳ quái, còn có một chút mùi máu tươi khó có thể phát hiện.

Sở Vân Trạch đi đến mép giường, xốc màn che lên, thấy được Bạch Đàn Khinh.

Đệm chăn trên giường đã được đổi, quần áo của Bạch Đàn Khinh đã được thay, vết máu trên người y cũng đã được lau khô. Y nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, giống như chỉ là đang ngủ.

Sở Vân Trạch nhẹ nhàng gọi một tiếng "Đàn Khinh", nhưng Bạch Đàn Khinh không có chút phản ứng lại.

Hắn rốt cuộc cũng tiếp nhận sự thật này rồi, Bạch Đàn Khinh thật sự đã chết, sẽ không động đậy, sẽ không cười, sẽ không nói. Người này sẽ bị chôn xuống mồ, dần dần hư thối, biến thành một bộ xương trắng.

Trên đời không còn người tên Bạch Đàn Khinh nữa.

Sở Vân Trạch ôm lấy thi thể lạnh băng của Bạch Đàn Khinh, phát ra tiếng rên rỉ đau khổ như một con thú mất đi bạn đời.

Lời của tác giả: Chương đầu có chút ngược, mấy chương sau sẽ ngọt.

Phi diêm phản vũ



Ngũ tích lục thú