Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn

Chương 11



Bạch nguyệt quang và cái bóng của hắn (11)

Edit: 1kiss

————————————————–

Thiệu Nguyên cảm thấy cơ thể nóng như thiêu đốt, tay chân mềm nhũn, cơ bắp cũng vô cùng đau nhức, cậu muốn xốc chăn lên để mát mẻ hơn một chút, nhưng lại bị một ai đó cản lại.

Có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Không được, anh đang phát sốt."

Hình như cậu đã từng nghe ở đâu rồi.

Thiệu Nguyên cố gắng mở mắt một cách khó khăn, đập vào mắt là bóng dáng mơ hồ của một người, cậu chớp chớp mắt, nỗ lực nhìn chằm chằm về phía trước để tầm nhìn rõ ràng hơn, cuối cùng cậu đã thấy chàng trai đứng ở phía trước cửa sổ.

Cậu ta tóc đen, mang một gọng kính tối màu, gương mặt chững chạc, trong tay đang cầm một chiếc nhiệt kế thủy ngân, cậu ta nói: "Thiếu chút nữa thì viêm phổi, còn có sức lực không?"

Thiệu Nguyên nghe thấy cậu ta hỏi thăm, mất vài giây mới phản ứng lại được, cậu khẽ gật gật đầu, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng lại đau đến mức không nói nổi, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

"Anh không cần nói chuyện cũng được, amidan nhiễm trùng," Nghiêm Nhạc lắc lắc nhiệt kế thủy ngân, sau đó bỏ nó lại trong hộp, "Tình trạng có hơi nghiêm trọng, yết hầu của anh đã sinh mủ, nếu Cố Cẩn trở về nhà muộn mấy ngày anh có thể bị mất giọng luôn." Cậu ta lạnh lùng đứng bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống bệnh nhân suýt chút nữa bị sốt thành viêm phổi, "Em cứ nghĩ mấy sai lầm vặt vãnh này chỉ có mấy bạn nhỏ mới mắc phải, ai ngờ người trưởng thành cũng vậy."

Thiệu Nguyên theo bản năng rụt vào trong chăn một chút, cậu cảm thấy Nghiêm Nhạc như thế này hơi đáng sợ.

Nghiêm Nhạc đẩy cửa đi ra ngoài, hô lên một tiếng: "Anh ấy tỉnh rồi."

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Nghiêm Nhạc ở ngoài cửa dặn dò qua về những việc cần chú ý khi dưỡng bệnh và liều lượng thuốc cần dùng, sau đó Thiệu Nguyên nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, có lẽ Nghiêm Nhạc đã rời đi.

Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, thời điểm cửa phòng ngủ được mở ra lần nữa, Thiệu Nguyên nhìn thấy Cố Cẩn bưng một chiếc khay đi vào.

Thiệu Nguyên lại thu mình vào trong chăn, chỉ hé ra đôi mắt.

Cố Cẩn đặt khay ở trên tủ đầu giường, cúi người đánh giá biểu tình có chút chột dạ của Thiệu Nguyên, không nhịn được mỉm cười, hơi hơi kéo chăn ra, vuốt ve cổ Thiệu Nguyên vài cái, giống như một con mèo chui vào trong ổ chăn cố ý cọ cọ động vật hai chân làm nũng.

"Người anh vẫn nóng quá." Cố Cẩn nói, chỉ cần hơi tới gần Thiệu Nguyên là có thể cảm giác nhiệt khí đang tản ra xung quanh, "Ăn một chút gì đi, tại sao anh không ăn uống điều độ hửm?"

Cố Cẩn nâng Thiệu Nguyên ra khỏi ổ chăn, phủ thêm áo khoác cho cậu, sau đó điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, lại mở thêm máy tạo độ ẩm, đưa bát cháo trên khay cho Thiệu Nguyên, hỏi: "Muốn em đút cho anh không?"

"Không cần." Thiệu Nguyên ngồi dậy, cảm thấy thẹn thùng tự sờ sờ cổ, những lọn tóc phía trước của Cố Cẩn quét qua cổ cậu khiến nó ngưa ngứa. Cậu muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng là yết hầu thật sự quá đau, thanh âm phát ra cũng vừa khô khốc vừa nghẹn ngào.

Sau khi uống xong cháo, Cố Cẩn thu dọn dẹp bát đũa, lại bưng tới một cốc nước ấm và thuốc kháng sinh, Thiệu Nguyên đọc kĩ hướng dẫn liều lượng rồi uống thuốc, cuối cùng mới muộn màng nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử để trên tủ đầu giường —— Từ lúc cậu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ đã hai ngày trôi qua, bây giờ đang là giữa trưa ngày thứ ba.

Cậu đã ngủ lâu như thế.

"Nói chính xác là hôn mê lâu như thế." Cố Cẩn sờ sờ gương mặt nóng bừng của Thiệu Nguyên, cẩn thận đắp lại chăn cho cậu, "Hai ngày trước anh vẫn luôn ở bệnh viện, đêm qua mới được quay về nhà." Hắn đứng dậy định đưa cốc nước đi vào phòng bếp, lại bị Thiệu Nguyên túm chặt góc áo.

Cố Cẩn chiều theo ý cậu ngồi xuống, cởi chiếc áo len dệt kim ra rồi chui vào ổ chăn, nằm ở bên cạnh Thiệu Nguyên, ôm eo Thiệu Nguyên, một bàn tay đặt trên lưng Thiệu Nguyên, lòng bàn tay có thể cảm giác được nhịp đập mạch máu vì sự hô hấp mà phập phồng lên xuống có quy luật, cơn sốt cao cũng khiến làn da cậu trở nên nóng bỏng.

"Anh nóng quá." Cố Cẩn nói như thế.

Thiệu Nguyên chui vào lồng ngực của Cố Cẩn dụi dụi, như con mèo cố hết sức muốn dán sát với động vật hai chân, tay chân phải quấn quýt dính chặt với đối phương.

"Lần này em đi công tác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ tin tức bị gián đoạn mà di động cũng bị rơi vỡ hỏng luôn. Nhưng cũng may em vẫn cố gắng giữ được sim điện thoại, nếu không lại phải mất công đi đăng ký sim mới rồi." Cố Cẩn vuốt ve phía sau lưng Thiệu Nguyên để trấn an, như vuốt lông cho mèo cưng đang cảm thấy lo lắng, "Khó khăn lắm mới tìm được điện thoại dự phòng, thế mà gọi cho anh rất nhiều cuộc nhưng anh không hề nhấc máy, cho nên em liền kéo Nghiêm Nhạc cùng đến nhà mình."

"Anh sốt gần bốn mươi độ, khi đưa anh đến bệnh viện, bác sĩ nói thiếu chút nữa là anh sẽ viêm phổi."

"Cho dù em đi công tác ở bên ngoài, anh cũng phải chăm sóc chính mình thật tốt chứ —— Em đã hỏi qua giáo viên của anh rồi, anh trong khoảng thời gian này hút rất nhiều thuốc đúng không?"

Thiệu Nguyên rầu rĩ không trả lời, úp mặt vào lồng ngực Cố Cẩn dụi dụi muốn trốn tránh, giống như con mèo khi bị đưa đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, luống cuống nhét đầu vào ngực chủ nhân, nghĩ như vậy là có thể thoát khỏi lần chích này.

Cố Cẩn cười một tiếng: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh nên hút số lượng vừa phải thôi." Sau đó hắn chuyển sang chủ đề khác, "Em đã nhìn thấy bức tranh của anh."

Thiệu Nguyên cuối cùng ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt ửng hồng, lẳng lặng nhìn Cố Cẩn.

"Ở trong mắt anh, em có dáng vẻ tốt đẹp như vậy, em rất vui vẻ." Cố Cẩn hôn lên sườn cổ nóng hầm hập của Thiệu Nguyên, cảm nhận được mạch máu dưới làn da nảy lên đều đều, "Cho nên phải nhanh khỏe lại nhé, em rất nhớ anh đó."

***

Bởi vì xin nghỉ liên tiếp mấy ngày, Thiệu Nguyên nghiêm túc tính toán một chút, cậu cảm thấy nếu mình lại tiếp tục không lên lớp thì điểm chuyên cần sẽ không đủ. Thế là sau khi hết sốt cậu liền quyết định đi học, thời điểm ra cửa còn bị Cố Cẩn kéo về, bắt ăn mặc thật kín, đeo thêm khăn quàng cổ và khẩu trang.

"Nếu không thoải mái thì đi về sớm nhé anh." Cố Cẩn lần này cũng xin nghỉ làm quá lâu rồi, hắn cần phải nói chuyện với ông chủ quán bar, khả năng về sau sẽ giảm bớt thời gian làm thêm ở quán bar, đổi sang một hợp đồng làm thêm khác.

Thiệu Nguyên gật gật đầu, tuy rằng đã hạ sốt, nhưng giọng nói của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Khi Nghiêm Nhạc đến nhà tái khám, cậu ta mặt mày lạnh lùng nói với cậu rằng yết hầu của cậu vẫn đang nhiễm trùng, có điều nơi sinh mủ cũng đã lành lại, không cần lo lắng về việc sau này bị mất giọng. Tuy nhiên trước khi hoàn toàn hết viêm họng cậu vẫn nên hạn chế nói chuyện, uống nhiều nước ấm, ăn đồ thanh đạm. Thời điểm nghỉ hè cậu đã biết đến tính cách điềm tĩnh chu đáo của Nghiêm Nhạc, bây giờ còn được chứng kiến bộ dáng kỳ quái khi làm bác sĩ của cậu ta.

Cậu bước vào phòng học trong tiếng chuông réo rắt, tìm được một chỗ trống ngồi xuống, những học sinh khác thấy Thiệu Nguyên nghỉ học mấy ngày liên tiếp hôm nay lại lên lớp, cũng hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì bọn họ biết cậu thường xuyên sẽ như vậy, chẳng qua lần này thời gian nghỉ dài hơn một chút.

Thiệu Nguyên vẫn thấy hơi đau đầu choáng váng, dưới trạng thái mơ mơ màng màng hoàn thành buổi học ngày hôm nay. Cậu vừa điểm danh vừa định ôm sách đi ra ngoài, không hề chú ý tới mọi người xung quanh đang dần dần dừng lại mọi hoạt động và im lặng bất thường. Cậu nghe thấy có người kêu tên của mình, ngẩng đầu lên, hóa ra là Cố Cẩn mặc một áo khoác màu nâu đang đi về phía cậu, Thiệu Nguyên ngơ ngác nhìn Cố Cẩn, hỏi: "Sao em lại...?"

"Em tới đón anh." Cố Cẩn đỡ lấy chồng sách trên tay Thiệu Nguyên và ba lô sau lưng cậu, sửa soạn lại sách vở một chút rồi bỏ tất cả vào trong ba lô, "Về nhà thôi." Hắn mỉm cười dịu dàng với Thiệu Nguyên, kéo tay Thiệu Nguyên cùng chuẩn bị đi về nhà.

Thiệu Nguyên vẫn đang còn chưa hiểu chuyện gì, cậu cảm thấy đôi mắt lại hơi hoa lên, đầu đau dữ dội, có thể là bởi vì cậu vẫn chưa hoàn toàn khỏi ốm, cũng có thể là bởi vì tác dụng phụ của thuốc, cậu nhìn thấy An Phi Vũ hiện tại đang đứng ở trước mặt Cố Cẩn. Xung quanh là những thanh âm xì xào bàn tán, giống như loài bò sát đi qua đống lá cây khô và bụi cỏ rậm rạp, ồn ào khiến người ta phiền muộn.

Cậu bắt lấy cánh tay Cố Cẩn, đôi tai như ù đi không nghe rõ Cố Cẩn và An Phi Vũ nói cái gì, chỉ cảm thấy choáng váng, sau đó trước mắt là một mảnh quầng sáng màu trắng chói mắt.

Đợi đến Thiệu Nguyên tỉnh táo lại, cậu đã nằm ở trên giường, Cố Cẩn không ở trong phòng ngủ, nhưng có hai giọng nói căng thẳng hơn bao giờ hết từ ngoài cửa truyền vào, có lẽ là Nghiêm Nhạc và Cố Cẩn đang nói chuyện với nhau.

"...... Anh ấy có chỗ không đúng lắm."

Thiệu Nguyên chỉ nghe được Nghiêm Nhạc nói một câu như thế, cũng không biết chắc chắn "Anh ấy" mà cậu ta nói chính là ai.

Bên ngoài vang lên âm thanh trò chuyện khe khẽ, Thiệu Nguyên không nghe rõ nội dung, trong lòng chỉ cảm thấy bất an, thế là cậu bò dậy thay quần áo, mở cửa phòng ngủ ra.

Phòng khách chỉ có một người, là Nghiêm Nhạc.

Người thanh niên nhìn hắn, giọng điệu lạnh nhạt: "Học sinh tiểu học cũng không thể đổ bệnh nhanh như thế."

Thiệu Nguyên: "......" Người này thật sự thích hợp làm bác sĩ khoa Nhi sao?

"Tóm lại," Nghiêm Nhạc đẩy đẩy mắt kính, "Em muốn nói chuyện với anh vài câu," Cậu ta tạm ngừng một lát, "Nếu như anh không ngại chia sẻ."

Thiệu Nguyên do dự hồi lâu, cuối cùng đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, nói với Nghiêm Nhạc vẫn luôn đứng nãy giờ: "Mời cậu ngồi?"

Nghiêm Nhạc nói cám ơn, ngồi xuống vị trí đối diện Thiệu Nguyên. Vẻ mặt của cậu ta rất điềm đạm, nhưng khác với phong cách nhẹ nhàng ung dung của Cố Cẩn, Nghiêm Nhạc giống như một núi đá băng, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, thời điểm đối mặt sẽ khiến người ta bất giác cảm thấy bình tĩnh hơn: "Tuy rằng em còn chưa có tốt nghiệp, cũng chưa có giấy phép hành nghề, nhưng anh dù sao cũng coi như là người bệnh đã qua tay em, cho nên em vẫn muốn hỏi anh thêm vài câu."

Thiệu Nguyên hơi nhếch khóe miệng lên, bộ dáng uể oải không có tinh thần lắm, trước khi Cố Cẩn quay về cậu đã liên tục rơi vào trạng thái này một thời gian, sau khi Cố Cẩn quay về cậu có vui vẻ hơn đôi chút, nhưng trở nên cực kỳ bám Cố Cẩn, chỉ mong sao một tấc cũng không rời, Cố Cẩn có lẽ đã phát hiện ra điểm dị thường, cho nên Nghiêm Nhạc đến bây giờ vẫn không quay lại trường học, mà là tạm thời ở lại Hoa Thành.

Đây là sự lo lắng Cố Cẩn, là sự quan tâm của Nghiêm Nhạc, bọn họ đều có ý muốn tốt cho cậu, nhưng Thiệu Nguyên không thể nói lý do thật sự cho bọn họ biết —— Dù sao chuyện trùng sinh cũng quá hoang đường.

Thế là Thiệu Nguyên gục đầu xuống, hỏi: "Cậu cảm thấy, anh có xứng với Cố Cẩn không?"

Cậu không ngẩng mặt lên, tự nhiên cũng không thể nhìn thấy biểu cảm của Nghiêm Nhạc, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, thanh âm trầm tĩnh của Nghiêm Nhạc vang lên.

"Tại sao anh lại có những suy nghĩ như vậy?" Giọng nói của người thanh niên mang theo sự ngờ vực, "Thích một người là không cần quan tâm xứng hay không xứng, các anh đều có tình cảm với đối phương, thế không phải là đủ rồi sao?"

Thiệu Nguyên cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, không tự chủ được nhớ lại hình ảnh những ngón tay vàng vọt khô khốc ở kiếp trước: "Nhưng Cố Cẩn rất tốt, tốt đến mức khiến anh cảm thấy chính mình không hề xứng với em ấy —— Các cậu cảm thấy không như thế sao?"

Cậu hoang mang nhìn Nghiêm Nhạc.

Nghiêm Nhạc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, cậu ta nhìn chằm chằm Thiệu Nguyên, dưới lớp kính cận đôi mắt màu nâu trầm tĩnh như đáy nước: "Có một vấn đề em muốn xác nhận với anh." Cậu ta không đợi Thiệu Nguyên phản ứng lại đã trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, "Cố Cẩn giới thiệu chính mình như thế nào? Hoặc là nói —— Cậu ta tự giới thiệu với anh như thế nào?"

Thiệu Nguyên sửng sốt một chút, không hiểu chuyện này có gì quan trọng, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: "Anh từ đồng nghiệp của Cố Cẩn biết được tên của em ấy, cho nên em ấy chưa từng tự giới thiệu với anh." Cậu cũng không cần Cố Cẩn tự giới thiệu, cậu đã quen biết Cố Cẩn rất nhiều năm, trong đời trước xa xăm, cậu cuối cùng không bị những người đó cười nhạo châm chọc đến phát điên cũng là nhờ sự dịu dàng thiện lương Cố Cẩn, "Chuyện này rất quan trọng sao?"

Nghiêm Nhạc đẩy mắt kính xuống, biểu tình khó hiểu: "Đúng, rất quan trọng." Sau đó cậu ta lại đưa ra một yêu cầu càng kỳ quái hơn trong mắt Thiệu Nguyên, "Anh có thể viết tên Cố Cẩn xuống đây không?" Cậu ta rút ra từ trong ba lô một quyển notebook và bút ký tên, tùy tiện lật đến một tờ còn chỗ trống, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Thiệu Nguyên.

Thiệu Nguyên vô cùng mờ mịt: "Để làm gì?"

"Trước khi anh viết ra tên của cậu ta thì em không thể giải thích bất cứ điều gì cho anh." Nghiêm Nhạc giơ tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên, làm ra động tác "Mời".

Thiệu Nguyên cầm lấy bút, ngòi bút có chút run rẩy, một mặt là bởi vì cậu bệnh nặng mới khỏi, việc ăn uống cũng không được tốt, bây giờ quả thực không sức lực mấy, mặt khác là bởi vì thái độ cổ quái của Nghiêm Nhạc.

Cậu viết tên Cố Cẩn trên quyển notebook.

Cố Cẩn.

Đã từng là ác mộng của cậu, là sợi dây thừng cột vào tay cậu khi cậu sắp rơi vào vực sâu, khiến cậu không hoàn toàn sa đọa, là chấp niệm, vọng tưởng của cậu.

Cậu muốn trở thành Cố Cẩn, nhưng cậu không thể trở thành Cố Cẩn.

Cho nên cậu tiếp cận Cố Cẩn, muốn có được Cố Cẩn.

Tham lam cỡ nào, vọng tưởng cỡ nào.

Nghiêm Nhạc nhận lấy quyển notebook, nhìn hai chữ "Cố Cẩn" được viết trên trang giấy trắng, mặt không cảm xúc, im lặng ước chừng năm sáu giây, cuối cùng thở dài thật sâu, tháo đôi kính xuống, nhắm mắt lại, nhéo nhéo mũi giống như là đang phi thường mỏi mệt. Thiệu Nguyên trong đầu toàn những dấu chấm hỏi, nhưng trước khi cậu mở miệng, cậu ta mở mắt ra một lần nữa, nhìn thẳng vào đôi mắt Thiệu Nguyên.

Cặp mắt kia bình tĩnh lạnh băng, như con suối trong núi đá, sâu thẳm trầm tĩnh.

"Anh cần phải nghỉ ngơi."

Thiệu Nguyên nhìn đôi mắt màu nâu kia, không biết sao không thể dời tầm mắt của mình ra chỗ khác.

"Ngủ đi."

Nghiêm Nhạc vừa dứt lời, Thiệu Nguyên liền cảm thấy cơn buồn ngủ nặng nề kéo tới, không để cho cậu một chút thời gian nào để phản ứng hay nghi ngờ, cuối cùng chỉ có thể dựa trên ghế sô pha, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Mà Nghiêm Nhạc nhìn chằm chằm vào hai chữ "Cố Cẩn" trên quyển notebook, vẻ mặt cổ quái lại phức tạp, cậu ta nghĩ —— Có lẽ bản thân mình phải hi sinh vì đại nghĩa, báo cáo bạn tốt lừa gạt tình cảm của người khác.